Trấn Biên Đại tướng quân thường hay ở Thái Ninh vệ phía bắc nhất, cách Nghĩa Võ chỉ tám trăm dặm, bốn năm ngày cưỡi ngựa. Mấy người Tả Khâu trang bị gọn nhẹ lên đường, ra roi thúc ngựa, chỉ dùng bốn ngày đã tới trung tâm Thái Ninh vệ, thành Vân Dương.
Trấn Biên Đại tướng quân đang đi tuần tra biên giới, quản gia Hoắc Phúc trong phủ Đại tướng quân ra tiếp đón đoàn người Tả Khâu. Bởi vì tập võ lâu năm, Hoắc Phúc không có cơ thể mập mạp như các quản gia thông thường, ngược lại rất cường tráng, mặc áo quần ngắn bằng vải bông màu lam nhẹ nhàng, sau khi biết ý định của Tả Khâu khi đến, Hoắc Phúc có vẻ rất kích động: “Đại tướng quân của chúng ta vì giải mối tâm sự cho Đại Tĩnh nên trấn thủ biên quan quanh năm, cốt nhục chia lìa, kết cục lại khiến kẻ gian ghen ghét, hại cả nhà phủ Phụ Quốc Công. May là Tả đại nhân giúp Đại tướng quân chúng ta rửa oan, nếu không, hậu quả không dám tưởng. Ôi, Nhị tiểu thư nhà ta đến nay còn được nuôi trong khuê phòng, thân thể không nhanh nhẹn. Chuyện lần này, lại phiền đến Tả đại nhân, quân sự cơ mật của quân Trấn Biên bị bại lộ liên tiếp, tra cũng không tra ra được, Đại tướng quân không thể không xin Hoàng thượng cho một người trợ giúp.”
Tả Khâu an ủi Hoắc Phúc: “Ngài đừng nóng vội, lần này ta tới là để giúp Đại tướng quân tìm ra gian tế ẩn núp bên cạnh, giải quyết vấn đề vẫn còn dang dở khi ở kinh lúc trước.”
Hoắc Phúc nói được liên tục: “Người trong phủ Đại tướng quân ngài cứ việc điều tra, có điều gì không rõ xin đừng ngại hỏi ta.”
Hoắc Phúc xếp đoàn người Tả Khâu ở trong phủ tướng quân, còn sai con trai mình là Hoắc Thuận cùng vài tên sai vặt chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống hằng ngày của bọn họ.
Tả Khâu dàn xếp một chút xong, bèn hỏi Hoắc Phúc xuất thân của từng người trong phủ tướng quân, mỗi một chữ Hoắc Phúc nói, Tả Khâu đều cẩn thận ghi nhớ kỹ, biểu đồ quan hệ của từng người cũng theo đó được hình thành. Mạc Tuyết Dao nhìn đến nỗi cứng lưỡi, lặng lẽ nói với Đan Tầm: “Không ngờ Tả đại nhân viết chữ nhanh như vậy, chữ còn rất đẹp, suy nghĩ rõ ràng, đầu và tay ngài ấy trưởng thành thế nào vậy?”
Đan Tầm “chậc” một tiếng: “Ngươi cho rằng người nào cũng ngốc như ngươi sao, Tả đại nhân là Văn Khúc Tinh hạ phàm, trước kia ở Kỳ Dương và Lư Long thật đúng là nhân tài không được trọng dụng.”
Được rồi, là kiến thức mình hạn hẹp, Mạc Tuyết Dao quyết định ra sức học tập cùng Tả đại nhân.
Tả Khâu và Hoắc Phúc nói chuyện, đột nhiên chững lại, ngờ vực hỏi: “Đại tiểu thư nhà ngươi đã hợp ly(*) trở về nhà chưa?”
(*)Ly hôn ở thời cổ đại
“Đã trở về rồi.” Hoắc Phúc buồn vui lẫn lộn: “Một năm trước, nàng dẫn theo nha hoàn thiếp thân rồi bị kẻ xấu bắt cóc, qua nửa tháng mới chạy từ chỗ kẻ xấu về, nhà chồng ghét bỏ nàng mất đi sự trong sạch, nên nàng hợp ly về nhà.”
Tả Khâu gật đầu: “Hổ phụ vô khuyển nữ, ta cần hỏi nàng một chút về tình huống của kẻ xấu kia.”
Hoắc Phúc hơi khó xử: “Không phải ta không cho, mà thật sự là do Đại tiểu thư bị kinh sợ, lại bị thương, sau khi trở về vẫn luôn ở trong phòng mình nghỉ ngơi. Trừ Đại tướng quân và mấy người bên cạnh ra thì ai cũng không gặp, thấy người sẽ hét to, dây thanh quản của nàng bị người ta tổn hại, nói năng không rõ. Đại tướng quân hạ lệnh, chưa được sự cho phép, viện của Đại tiểu thư bất luận kẻ nào cũng không thể vào.”
Tả Khâu cụp mi, dùng ngón tay gõ bàn: “Ta chờ đại tướng quân về rồi hỏi lại.”
Tả Khâu hỏi Hoắc Phúc thêm vài câu, thương lượng phạm vi điều tra bước đầu trong phủ tướng quân cùng Hoắc Phúc, sau đó, hắn gọi bốn người mình dẫn đến tới, phân chia nhiệm vụ.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Phủ tướng quân có nội viện và ngoại viện, nội viện không thể vào trước khi Đại tướng quân trở về, ngoại viện do Hoắc Phúc làm chủ, có thể điều tra. Ngoại viện có tám mươi phòng, nô bộc thị vệ năm mươi sáu người, bốn người phân chia chịu trách nhiệm bốn khu vực, mỗi người quan sát trọng điểm mười bốn người, tìm dấu vết có thể để lại.
Mạc Tuyết Dao chịu trách nhiệm cho phòng bếp, Đan Tầm vui mừng: “Lão đại vẫn hướng về chúng ta, biết ta thích ăn nên chia chúng ta đến phòng bếp, ha ha.”
Mạc Tuyết Dao cạn lời, nhét một miếng đậu phụ khô vào miệng Đan Tầm: “Ngươi đừng tự vào bếp lấy đồ ăn đấy, chúng ta tới làm khách.”
Đan Tầm lấy miếng đậu phụ khô trong miệng ra: “Ta không có phẩm chất như vậy sao? Muốn lấy cũng là lấy một cách công khai.”
Mạc Tuyết Dao dẫn theo Đan Tầm đi vào bếp của phủ tướng quân, một đầu bếp nữ mập trong phủ nhìn chằm chằm Đan Tầm trên vai Mạc Tuyết Dao, nữ đầu bếp mập nói: “Cô nương, sao ngươi lại mang chuột vào bếp?”
Đan Tầm nhe răng với bà ta, Mạc Tuyết Dao giải thích: “Đây là đại tiên có linh khí, giếng nước trong thành Lư Long đều do nàng tìm ra.”
“Chuột chính là chuột, giải thích nhiều như vậy làm gì.” Nữ đầu bếp mập cúi đầu băm củ cải, dao phay dày nặng cắt lạch cạch lạch cạch lên tấm gỗ dày: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, trong cái bếp này nhìn thấy chuột sẽ đánh chết, đem thịt chuột làm nhân bánh, coi kỹ con chuột của ngươi đi, đừng để nó làm chuột dưới dao của ta!”
Đan Tầm cảm thấy gáy mình lạnh ngắt, lẻn vào lòng Mạc Tuyết Dao sưởi ấm.
Mạc Tuyết Dao cười mỉa, vỗ con chuột trong lòng, nói với người nữ đầu bếp mập này: “Xin hỏi đại nương họ gì?”
“Không dám, họ Hứa. Cho ta nói nhé, cô nương, ngươi nuôi cái gì chẳng tốt, sao lại đi nuôi chuột? Mấy tiểu cô nương các ngươi càng ngày càng nuôi mấy thứ quái dị.”
“Còn ai nuôi thứ quái dị nữa?”
Hứa đại nương vừa băm củ cải vừa nói: “Còn có thể là ai, chính là Đại tiểu thư đó. Một cô nương đang tốt đẹp lại cứ một hai đòi nuôi rắn, kinh dị khiếp người. Nhưng mà, Đại tiểu thư chịu nỗi đau lớn như vậy, nuôi rắn thì nuôi rắn thôi, nhưng sao ngươi lại nuôi chuột? Cẩn thận bị con rắn kia ăn mất, con rắn đó rất dữ.”
Mạc Tuyết Dao nhắc lại một lần nữa: “Nó là một con chuột tinh.” Mạc Tuyết Dao xoa đầu Đan Tầm, bị Đan Tầm phủi đi, “Đại nương, Đại tiểu thư bắt đầu nuôi rắn từ khi nào?”
“Từ lúc chạy trốn khỏi tay kẻ xấu trở về là nuôi, nghe nói đã cứu nàng ta một mạng. Nếu để ta nói thì cách báo ơn tốt nhất chính là cho nó chút đồ ăn, để nó ở nơi sơn dã, ở trong căn nhà lớn này, chắc con rắn kia cũng không thoải mái. Ngươi quan tâm con chuột của ngươi đi, lỡ bị con rắn kia ăn, ngươi sẽ không có chỗ để nói lí đâu. Giờ Đại tướng quân yêu thương Đại tiểu thư, Đại tiểu thư thì yêu thương con rắn kia của mình. Con rắn đó toàn thân đen nhánh, bò loạn khắp nơi, cắn người, ăn gà, ai cũng không dám nói gì.”
Đang nói, một con rắn đen dài ba thước thô như cánh tay bò vào, dừng trước mặt Mạc Tuyết Dao, hé miệng, “xì xì”, phun cái lưỡi màu đỏ như đang thị uy, con rắn này có linh tính, nhưng là hung tính.
Mạc Tuyết Dao rất muốn nắm bảy tấc của con rắn đó, lột da nó làm canh rắn, nhưng đây là rắn nhà Đại tướng quân, nàng không dễ ra tay.
Đan Tầm mặc kệ mấy chuyện đó, thoáng chốc đã lẻn lên thân rắn, cắn vào bảy tấc của nó, rắn đen đau đến nỗi vặn vẹo cơ thể, muốn quấn lấy Đan Tầm, nhưng vì Đan Tầm linh hoạt, cắn thêm một cái lên đầu nó. Rắn đen chịu không nổi, hoảng hốt trốn mất.
Hứa đại nương nhìn đến ngây người: “Cô nương, ngươi gặp rắc rối rồi.” Con chuột của ngươi gặp rắc rối rồi.
Mạc Tuyết Dao hơi chột dạ mà nói: “Ta sẽ xin lỗi Đại tướng quân và Đại tiểu thư. Đại nương, chỗ này của ngài có nước không? Đại tiên của ta cắn rắn ngại dơ, muốn súc miệng.”
Hứa đại nương lòng còn sợ hãi mà nhìn vị đại tiên hung ác kia: “Trên bàn có chén, góc tường có lu nước, các ngươi tùy ý dùng. Đại tướng quân tốt bụng, sẽ không so đo với ngươi. Nhưng Đại tiểu thư từ sau khi trở về tính cách thay đổi, cẩn thận con chuột của ngươi bị nàng đánh chết.”
“Cảm ơn đại nương.” Mạc Tuyết Dao muốn hiểu thêm về vị Đại tiểu thư này: “Đại nương, khi Đại tiểu thư trở về có nói nàng ta bị ai bắt đi không, trong nửa tháng đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao ta biết được, nghe nói cả người Đại tiểu thư đều trở nên mất hồn, có thể trốn về hoàn toàn nhờ con rắn lớn đó. Nhà chồng nàng không an ủi, còn nói lời lạnh nhạt, Đại tiểu thư cũng sắp bị ép đến điên rồi. Sau đó Đại tướng quân làm chủ, hợp ly.” Đại nương cầm miếng thịt heo băm tiếp, lạch cạch lạch cạch: “Nếu để ta nói thì, cái phủ Mộc Dương Hầu kia quá là không phải đạo, nếu ta là tướng quân, ta phải giết đến tận cửa, để Đại tiểu thư nhà ta chịu ấm ức, có lý nào như thế!”
Mạc Tuyết Dao cảm thấy Đại tướng quân cũng rất đáng thương, hai đứa con gái đều gặp điều bất hạnh, nàng nói: “Nhị tiểu thư có khỏe không, đại tiên của ta và Nhị tiểu thư đã từng gặp mặt, chúng ta không được vào nội viện, ngài có thể nghĩ cách mời Nhị tiểu thư ra không, chúng ta muốn hỏi một chút về chuyện trong phủ.”
Hứa đại nương ngẩng đầu nhìn Mạc Tuyết Dao một cái: “Tiểu nha đầu ngươi cũng tới phá án? Ta còn tưởng ngươi là nha hoàn của Tả đại nhân.”
“Ta là thuộc hạ của Tả đại nhân, đương nhiệm Thôi quan(*) của Doanh Châu.”
(*)Một chức quan
“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Hứa đại nương có chút khó tin.
“Mười bảy.”
“Mười bảy là có thể làm quan?” Đi cửa sau sao?
“Vẫn luôn đi theo Tả đại nhân, đều làm quan.”
Hứa đại nương nửa tin nửa ngờ: “Tả đại nhân là một vị quan tốt, nghe quản gia nói, các ngươi giúp Đại tướng quân phá án?”
“Đúng. Cho nên, ta muốn mời Nhị tiểu thư ra để tìm hiểu chuyện trong nội viện. Chờ Đại tướng quân trở về còn không biết phải chờ tới khi nào, chúng ta phải làm chuyện này trước.”
“À, chờ người nội viện ra lấy cơm, ta có thể thay ngươi truyền lời vào.”
Đêm đó, Hoắc Tư Nghiên vịn tay nha hoàn, vào phòng Mạc Tuyết Dao. Nàng ta cũng mang đến một túi đồ ăn vặt lớn cùng rất nhiều đồ chơi nhỏ tinh xảo cho Đan Tầm.
“Đại tiên! Lần trước không có thứ gì để cảm tạ, lần này ngươi phải nhận lấy, mấy thứ đó đều là thứ thường ngày ta tích cóp lại.” Hoắc Tư Nghiên vừa đến đã bái tạ Đan Tầm, lúc trước nếu không có Đan Tầm, Tả Khâu sẽ không tìm được núi Hắc Phong, phá thảm án diệt môn của phủ Phụ Quốc Công, rửa sạch nỗi oan cho Đại tướng quân, cứu Hoắc Tư Nghiên ra.
Đan Tầm lúc lắc móng, vui tươi hớn hở mở túi đồ ăn, bắt đầu lựa, Mạc Tuyết Dao xấu hổ, không hiểu quy củ quá rồi, tốt xấu gì cũng phải khiêm nhường một chút chứ.
Hình như Hoắc Tư Nghiên đã tập mãi thành quen, nàng ta cười ngồi trước bàn nhìn Đan Tầm ăn: “Đại tiên, ngài muốn ăn gì cứ viết ra, ta sẽ cố gắng mua cho ngài.”
Đan Tầm ngẩng đầu, kêu chít chít mấy tiếng, Mạc Tuyết Dao phiên dịch: “Viết chữ mệt quá, trước kia không có cách nào, giờ ngươi cứ trực tiếp hỏi Mạc Tuyết Dao.”
Hoắc Tư Nghiên hâm mộ vì Mạc Tuyết Dao có thể hiểu lời Đan Tầm nói.
Mạc Tuyết Dao phiên dịch tiếp: “Đan Tầm nói, hôm nay nàng ấy cắn rắn của đại tỷ ngươi, nhưng nàng ấy không định đi xin lỗi, là con rắn kia gây hại cho nàng ấy trước.”
Hoắc Tư Nghiên cười một cái: “Con rắn kia khiến người ta phát ghét, Đan Tầm làm không tệ, đầu óc đại tỷ ta có phần chậm chạp, không quản lý được con rắn đó, để nó vô pháp vô thiên, hôm nay cũng nên để nó chịu chút bài học.”
Nhìn Hoắc Tư Nghiên mắt ngọc mày ngài, Mạc Tuyết Dao thầm nghĩ Hoắc Tư Nghiên là một cô nương tốt, trong sáng, hiền hòa. Mạc Tuyết Dao vứt bỏ nỗi băn khoăn, bắt đầu hỏi chuyện trong nội viện phủ Đại tướng quân.
Đại tướng quân có tổng cộng ba trai, hai gái, đều ở cùng ông ấy, phu nhân tướng quân đã qua đời. Cha mẹ và các huynh đệ của Đại tướng quân đều ở phủ Trấn Biên tướng quân trong kinh. Ba người con trai của Đại tướng quân lớn lên trong quân đội từ nhỏ, hiện giờ đang nhậm chức trong quân, khi còn nhỏ Đại tiểu thư được nuôi ở kinh thành, chỉ ở biên quan ba năm, sau đó được gả đến phủ Mộc Dương Hầu trong kinh, năm trước bị người ta bắt cóc, trở nên hơi điên ngốc. Đại tướng quân làm chủ hợp ly, đón về biên quan chăm sóc. Mấy năm gần đây Hoắc Tư Nghiên luôn ở biên quan, trừ lần ngoài ý muốn kia.
“Bình thường Đại tướng quân đối xử với kẻ dưới thế nào?”
“Cha ta là người chính trực, bình thường ít nói ít cười, nhưng cũng không trách móc cấp dưới và tôi tớ nặng nề, đối với bằng hữu lại càng chân thành đối đãi, gặp nạn sẽ giúp. Ta biết ngươi muốn hỏi gì, bình thường phụ thân ta làm việc theo tấu sớ, quản lý nghiêm ngặt, thỉnh thoảng gây chút thù hận cũng có thể, nhưng lớn đến nỗi muốn diệt môn, thậm chí thông đồng với địch tiết lộ việc trong quân, chắc là không có đâu. Ta đã từng thầm kiểm tra từng người bên cạnh phụ thân, đều không có vấn đề gì. Phụ thân ta tra xét đã lâu, không tra ra được nguyên do nên mới tấu lên Hoàng thượng.”
Mạc Tuyết Dao kinh ngạc, Hoắc Tư Nghiên là một nữ tử có hiểu biết, đáng tiếc, có án phủ Phụ Quốc Công ở đó, muốn gả cho ai cũng khó khăn, hơn nữa sức khỏe suy giảm, ra trận không giết được địch, đáng tiếc.
Mạc Tuyết Dao lấy danh sách Tả Khâu đưa cho nàng hỏi Hoắc Tư Nghiên từng câu một, Hoắc Tư Nghiên thuộc như lòng bàn tay, tường tận giới thiệu tư lịch của người đó, thậm chí còn vẽ cho nàng một bản vẽ quan hệ kỹ càng tỉ mỉ hơn Tả Khâu một phần.
“Ngươi có để bụng nếu hiện giờ ta đến chỗ Tả đại nhân, nói lại cho ngài ấy nghe những chuyện này không?”
“Chuyện này thì có gì phải để bụng, bên chúng ta không cần chú ý nhiều như trong kinh thành, huống hồ, đây là nhà ta, có thể xảy ra chuyện gì được?” Hoắc Tư Nghiên cười sang sảng, bảo nha hoàn nâng mình dậy, chuẩn bị đi ra.
Mạc Tuyết Dao càng cảm thấy một cô nương tốt như vậy lại bị chậm trễ thì thật sự đáng tiếc, sau khi trở về từ chỗ Tả Khâu, nàng nói với Đan Tầm: “Ngươi nói xem, đến giờ Tả đại nhân vẫn chưa lập gia đình, Hoắc Tư Nghiên chưa thành hôn, hai người họ thành đôi sẽ rất tốt.”
“Ngươi đừng ghép đôi linh tinh, hai người họ không thích hợp.” Đan Tầm vừa về đã chạy đến núi đồ ăn vặt tìm đồ ăn, ngay cả đầu cũng không quay ra.
“Vì sao không thích hợp?”
“Tả đại nhân có vị hôn thê rồi, về sau ngươi đừng nói bậy.”
“Tả đại nhân có vị hôn thê? Ta chưa từng nghe nói qua. Có vị hôn thê mà sao còn chưa thành hôn, Tả đại nhân hơn ba mươi tuổi rồi nhỉ?”
“Giờ ngươi nghe rồi đấy.” Đan Tầm cắn một miếng mứt: “Vị hôn thê của Tả đại nhân đi ra biển, mười năm vẫn chưa về, Tả đại nhân một mực đợi nàng ta về.”
“Tả đại nhân rất si tình.” Mạc Tuyết Dao cởi bội kiếm, hỏi tiếp: “Cô nương tốt như Hoắc Tư Nghiên dù sao vẫn phải có chốn về chứ.”
“Ngươi đừng nhọc lòng thay người ta, không phải ngươi còn chưa có à?” Đan Tầm ném cho Mạc Tuyết Dao một miếng mứt: “Mỗi người đều có duyên phận của mình, người đừng quan tâm vớ vẩn, có sức lực làm việc đó chi bằng giúp Tả đại nhân tìm ra nội gian bên cạnh Đại tướng quân.”
“Nghe Hoắc Tư Nghiên nói, bọn họ tìm đã lâu mà không tìm ra, trong phủ không thể, trong quân cũng không thể, án này không dễ phá.”
“Nếu dễ sẽ không phái Tả đại nhân tới. Ngủ!” Mấy người họ bôn ba bốn ngày trời, tới phủ tướng quân liền bắt đầu phá án, chưa từng nghỉ ngơi, Đan Tầm sớm đã buồn ngủ đến nỗi mí mắt đánh nhau, tắm cũng không thèm tắm, sau khi ăn no lập tức ôm mứt nằm trên chiếc giường ngân phiếu của mình.
“Đi tắm!”
“Không tắm, chuột không phải để ý nhiều như vậy!” Đan Tầm đã ngáy khò khò.
Mạc Tuyết Dao lắc đầu cười, lúc rảnh thì để ý quá mức, lúc bận cái gì cũng không để ý.