Đường phố ở bên trong Huyền thành cũng không phải rộng rãi, nhưng con đường hướng tới Trình phủ lại rộng thênh thang, đủ để cho tám con ngựa chạy song song với nhau cũng không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Có điều, giờ phút này tất cả các xe ngựa đến mừng thọ đều xếp thành một hàng thẳng, cho nên cũng không gây ra bất cứ sự ách tắc nào trên đường.
Lúc này, Hạ Nhất Minh cứ nghĩ là đoàn người của mình cũng phải theo thứ tự xếp hàng ở phía sau, sau đó cho xe ngựa chầm chậm tiến lên theo hàng ngũ. Nhưng Đại bá và phụ thân Hạ Nhất Minh lại vỗ đầu ngựa trực tiếp tiến vào giữa con đường.
Mọi người đang xếp hàng đều liếc mắt nhìn, nhưng cũng không ai có ý kiến bất mãn, ngược lại họ còn lộ ra vẻ mặt tươi cười để lấy lòng, chắp tay hướng về phía mấy người Hạ Thuyên Danh chào hỏi.
Mà Hạ Thuyên Danh cũng không trả lời ai chỉ mỉm cười gật đầu, cũng không biết là hắn đáp lại người nào. Tuy nhiên, Hạ Thuyên Danh thi thoảng cũng ngẫu nhiên dừng lại nói chuyện cùng với một vài người.
Hễ là ai sau khi nói chuyện được vài câu với Hạ Thuyên Danh, đều ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mày rạng rỡ nhìn ngó xung quanh liên tục, phảng phất như đây là một việc cực kỳ đáng tự hào.
Thấy vậy, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi cảm thấy kỳ quái, không nghĩ ra phụ thân mình ở chỗ này lại có uy phong như vậy.
Đột nhiên, Hạ Nhất Huyễn ở bên cạnh hắn nói:
– Lục đệ. Thấy uy vọng của Hạ gia trang chúng ta như thế nào?
Hạ Nhất Minh vội vàng gật đầu nói:
– Rất cao!!!
– Điều đó là đương nhiên. Nếu như Hạ gia chúng ta ngay cả điểm này cũng không thể đạt được, vậy làm sao có thể là một trong tam đại thế gia.
Trong mắt Hạ Nhất Huyễn lộ ra vài phần kiêu ngạo.
Hạ Nhất Thiên theo sát ngay sau huynh đệ Hạ Thuyên Tín xoay đầu lại, thấp giọng nói:
– Nhất Minh. Đệ bây giờ là người nổi tiếng ở trong Hạ gia chúng ta, lát nữa tiến vào bên trong cần phải dè dặt một chút, không được hấp tấp làm giảm uy tín của gia tộc.
Hạ Nhất Minh lên tiếng đáp ứng, tuy nhiên trong lòng vẫn có một chút mù mịt. Mặc dù hắn nội kình cường đại, nhưng đạo đối nhân xử thế lại có kinh nghiệm quá ít, cũng không hiểu như thế nào mới được xem là dè dặt. Có điều, ngay sau đó Hạ Nhất Minh đã nghĩ ra được biện pháp là tất cả đều lấy Đại ca làm chuẩn.
Đoàn người Hạ gia chưa tới Trình phủ đã có người ở trong phủ ra ngoài nghênh đón.
Đó là một vị trung niên nhân phúc hậu, một thân y phục làm bằng tơ lụa màu hồng đại biểu cho trong nhà đang có chuyện vui, trên mặt lộ ra nụ cười tươi trông rất sinh động, tựa như những người Hạ gia này chính là bằng hữu tốt nhất của mình.
Từ xa, vị trung niên nhân này đã lớn tiếng:
– Thuyên Danh huynh đại giá quang lâm, thật sự làm cho kẻ hèn này thấy vẻ vang. Ý, ngay cả Thuyên Tín huynh cũng tới rồi…
Hai huynh đệ Hạ Thuyên Tín cười dài xuống ngựa, hướng về phía hắn chắp tay chào. Có điều, so với Hạ Thuyên Danh, nụ cười trên miệng Hạ Thuyên Tín có vẻ cứng ngắt hơn nhiều, nhưng cũng may mọi người đều biết hắn là một vũ si, cho nên cũng không ai trách móc.
Đám người Hạ Nhất Minh đều theo các vị trưởng bối đồng thời xuống ngựa, Hạ Nhất Thiên hơi nghiêng người về phía Hạ Nhất Minh nhẹ giọng giới thiệu:
– Nhất Minh. Vị này là lão Đại trong thế hệ thứ hai của Trình gia tên Trình Gia Huy, mặc dù nội kình của hắn chưa đạt tới cửu tầng nội kình, nhưng cũng đã đạt tới bát tầng đỉnh phong, được xưng là cao thủ thứ hai của Trình gia, thanh danh còn trên cả Nhị thúc và Tam thúc.
Hơi gật đầu, Hạ Nhất Minh đối với người nhìn giống như thương nhân này không khỏi nảy ra tâm ý đề phòng.
Trình Gia Huy cùng hai huynh đệ Hạ Thuyên Tín nói chuyện với nhau vài câu, đột nhiên nhìn về phía mấy người Hạ Nhất Minh ở đằng sau, ánh mắt nhìn lướt qua đám người Hạ Nhất Thiên rồi dừng lại ở Hạ Nhất Minh.
Hắn cười nhẹ, nói:
– Thuyên Danh huynh. Nghe nói đệ tử thế hệ thứ ba của quý trang lại xuất hiện thêm một vị thất tầng tu luyện giả, không biết hôm nay có tới cùng không?
Hạ Thuyên Danh cười ha ha, nói:
– Gia Huy huynh. Tiểu nhi quả thật có tới, mừng thọ Trình lão gia tử như thế nào lại có thể không đến được.
Hạ Thuyên Danh đưa tay ra vẫy, trong lòng Hạ Nhất Minh mặc dù không muốn, nhưng cũng không thể tránh được, không thể làm gì khác hơn đành chậm rãi tiến lên, hướng về phía Trình Gia Huy khom người, nói:
– Tiểu chất bái kiến Trình bá phụ.
– Miễn lễ. Miễn lễ.
Trình Gia Huy lập tức đưa tay đỡ, nói:
– Hiền chất quả nhiên là nhân trung chi long. Danh bất hư truyền.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm nghĩ: ” Ngài nhìn như thế nào ra ta là nhân trung chi long?” Có điều những lời này Hạ Nhất Minh cũng không dám nói ra, chỉ học theo phụ thân của mình, trên mặt luôn duy trì nụ cười.
Đương nhiên, vẻ mặt của Hạ Nhất Minh cũng không thể nào được như phụ thân hắn, nhưng so với Đại bá Hạ Thuyên Tín thì lại có chút hơn hẳn.
Mọi người ở ven bên đường không dám đi tới gần bọn họ, nhưng đứng ở xa xa nhìn, hơn nữa lờ mờ nghe được câu chuyện ở đây.
Làm cho khi Hạ Nhất Minh đi tới, âm thanh bàn tán ở ven đường lập tức lớn hơn một chút, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò đối với thiếu niên cao thủ mới xuất hiện của Hạ gia này. Cho dù là người không muốn quan tâm, giờ phút này cũng muốn liếc mắt nhìn một chút.
Sắc mặt Trình Gia Huy hơi thay đổi, nhìn lướt qua phía ven đường một lượt.
Hắn vừa rồi nói chuyện cùng với Hạ gia một lúc, cười tủm tỉm cực kỳ hòa khí, nhưng khi quay người lại, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi, tinh quang trong mắt bắn ra, lộ ra một chút sát khí.
Lập tức, mọi người ở ven đường đều im lặng hẳn đi, không một ai dám xôn xao bàn tán.
Hạ Nhất Minh thu hết thảy những điều này vào tầm mắt, trong lòng không khỏi đánh giá càng cao hơn đối với Trình Gia Huy. Hắn có thể được xung tụng là cao thủ thứ hai của Trình gia quả nhiên là danh bất hư truyền.
Huynh đệ Hạ Thuyên Tín đều làm như không thấy đối với động tác này của Trình Gia Huy. Ở bên ngoài, một loạt đám người này có lẽ cũng có một số xuất thân không vừa hay là một ông chủ lớn, thế nhưng ở tại Huyền thành này, cho dù là thế lực của quan phủ cũng yếu nhược đáng thương, càng không nói đến những gia tộc của bọn họ.
Ở trong Huyền thành, trừ tam đại thế gia ra, rất hiếm có tu luyện giả nào đạt tới bát tầng nội kình. Mà đây là tiền vốn lớn nhất để tam đại thế gia xưng hùng trong toàn bộ Huyền thành.
Ở trước mặt tam đại thế gia này, những người này đều không đủ tư cách để kiêu ngạo, nếu làm cho tam đại thế gia nhớ đến, đồng thời còn đánh giết tới tận cửa, phỏng chừng cũng không ai ra mặt vì bọn họ.
Cho nên khi Trình Gia Huy đem bản mặt tức giận nhìn lại, thì tất cả mọi người đều câm như hến, không ai dám nói thêm lời nào.
Sau một lát, Hạ Thuyên Danh ho một tiếng, nói:
– Gia Huy huynh. Hôm nay là mừng thọ lão gia tử huynh, có lẽ chúng ta nên nhanh chóng vào bên trong thôi.
Lúc này Trình Gia Huy mới thay đổi bộ mặt lại thành tươi cười, nói:
– Thuyên Danh huynh nói đúng. Chúng ta đi vào thôi.
Trình Gia Huy dẫn đầu mọi người tiến vào bên trong đại môn của Trình phủ.
Cùng là đại gia tộc như Trình gia, đãi ngộ dành cho Hạ gia không cần phải suy nghĩ. Chẳng những tiến nhập vào ngay trong chính sảnh, ngay cả đám tiểu bối cũng được một bàn tiệc riêng biệt.
Đương nhiên, hai huynh đệ Hạ Thuyên Tín và Hạ Thuyên Danh được mời tới vị trí thủ tịch, phóng mắt ra toàn bộ Huyền thành cũng không có mấy người có tư cách này.
Lúc này đây ở bên trong Trình phủ, người đến chúc thọ ra vào tấp nập, mặc dù ở tiền sảnh, chính sảnh, nhà bên cũng mở tiệc rượu, nhưng người ra vào vẫn nườm nượp.
Hạ Nhất Minh thấy vậy trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng cũng có chút nghĩ ra được.
Đây là số lượng người của một gia tộc đã có lịch sử trăm năm, Hạ gia lúc này không thể so sánh được.
Qua một chốc lát, có người vội vàng tiến vào, nói nhỏ với Trình Gia Huy vài câu. Sau đó Trình Gia Huy hướng về phía vị trí thủ tịch cáo lỗi một chút, rồi rời đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, Trình Gia Huy mang theo một đám người đi vào.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh dừng trên đám người này, lập tức ánh mắt trở nên ngưng trọng hẳn. Hắn đã nhận ra hai người bên trong đó.
Một người là Từ Hướng Tứ, người còn lại là Từ Dục Đức, về phần Từ Dục Tài thì lại không thấy đâu. Khóe miệng Hạ Nhất Minh khẽ nhếch lên, Từ Dục Tài kia mặc dù không bị hắn đánh chết, nhưng cũng bị trọng thương, muốn hoàn toàn bình phục thì cũng phải mất mươi bữa nửa tháng.
Đoàn người Từ gia tiến nhập vào chính sảnh, ánh mắt lập tức dừng lại ở phía đoàn người Hạ gia. Mặc dù trên mặt mọi người đều tỏ vẻ tươi cười nhưng ánh mắt đã trở nên sắc bén hơn hẳn.
Song, loại tình huống này chỉ xuất hiện trong chốc lát, sau đó liền kìm nén trở lại. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Trình gia, không có người nào nguyện ý gây chuyện tại buổi mừng thọ tám mươi của lão gia tử Trình gia. Làm vậy chỉ mang đến những điều xấu cho gia tộc, tuyệt đối không có một chút lợi ích nào cả.
Bỗng nhiên, Hạ Nhất Minh cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.
Hạ Nhất Minh ngay lập tức cảm giác được, chủ nhân của ánh mắt này cực kỳ cường đại. Trong nhận thức về cao thủ của Hạ Nhất Minh cũng chỉ có Đại bá và lão bộc nhân ẩn cư ở Tàng Thư Các là có ánh mắt mãnh liệt như vậy.
Đương nhiên, nội kình của Gia gia cao hơn một bậc so với hai người đó, nhưng Gia gia chưa bao giờ dùng loại ánh mắt này xem xét hắn. Nguồn truyện:
Chậm rãi quay đầu lại, Hạ Nhất Minh liền thấy được một vị trung niên nam tử, người này nhìn thấy hắn quay đầu nhìn lại liền khẽ gật đầu.
Hạ Nhất Minh giật mình, có chút không cam lòng gật đầu chào lại.
Hắn nhận ra người này là một phần tử của Từ gia, chỉ có điều hắn không thể rõ được lai lịch mà thôi.
– Nhất Minh. Vị này là Từ Hướng Tiền, lão Tứ trong thế hệ thứ hai của Từ gia, mấy tháng trước đã đột phá bức tường cản trở bát tầng tiến vào cửu tầng nội kình.
Ánh mắt Hạ Nhất Thiên đang nhìn bốn phía, thoáng thấy Hạ Nhất Minh cùng lão Tứ Từ gia đang nhìn nhau, lập tức nhẹ giọng nói.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ rùng mình, cũng giống như lão Tứ Từ gia kia, đều nhìn kỹ lại, ghi tạc tướng mạo đối phương vào trong lòng.
Trình Gia Huy an bài cực kỳ thú vị, bố trí hai trưởng bối của Từ gia tới vị trí thủ tịch, về phía đám hậu bối mặc dù có an bài chỗ ngồi nhưng khoảng cách khá xa với đám hậu bối Hạ gia.
Rất hiển nhiên, Trình Gia Huy cũng không hi vọng những người này gây ra xung đột trong bữa tiệc mừng thọ lão gia tử.
Khi Từ, Hạ gia yên ổn ngồi xuống không lâu, một hồi tiếng chiêng trống vang lên. Một người râu tóc bạc trắng nhưng sắc mặt hồng hào, vóc người khôi ngô từ vòng vây của mấy thanh niên tiến vào chính sảnh.
Vị lão nhân này vừa tiến vào bên trong, mọi người đều không hẹn mà đứng hết lên.
Hạ Nhất Minh yên lặng nhìn chăm chú vào lão nhân này, hắn cảm ứng được trên người lão nhân này tỏa ra khí thế cường đại, liền lập tức hiểu rõ lai lịch của lão.
Quả nhiên, từ trong lời giới thiệu biết được vị này chính là đương nhiệm gia chủ Trình gia Trình Trữ Sinh.
Tiệc rượu mừng thọ lập tức bắt đầu, vô số tiết mục được tiến hành nối tiếp nhau liên tục, mà tất cả mọi người ngồi ở trên vị trí thủ tịch đều cười tủm tỉm, như thể xem không hề chán.
Cứ tiếp diễn liên tục mấy giờ, sắc trời hơi tối đi nhưng không khí hào hứng ở trên bàn tiệc rượu vẫn không hề giảm bớt.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng lắc đầu, lấy cớ đi vệ sinh để rời bàn tiệc đi ra bên ngoài hít thở không khí….