Một lão nhân tuổi trạc ngũ tuần từ phía sau đoàn người phi ngựa tới dừng lại trước mặt Hàn Tùng Bá. Lão ma đầu đưa cặp mắt sáng rực tinh quang nhìn chàng thiếu hiệp “ồ” lên :
– Gã tiểu tử họ Hàn đó sao?
Hàn Tùng Bá ngạc nhiên :
– Đúng vậy. Chính là bản tiểu gia đây.
Lão ma đầu lạnh trầm :
– Ngươi định làm gì lại ngăn cản bản Điện chủ ở trên con đường này?
Trỏ tay qua cỗ xe song mã Hàn Tùng Bá đáp :
– Bản tiểu gia muốn biết các ngươi nhốt nhân vật nào trong cỗ tù xa đó?
Lão ma đầu chính là Điện chủ Thiên Linh giáo nhướng cặp lông mày rậm :
– Đây là chuyện riêng tư của bản giáo ngươi can dự vào để làm gì?
Hàn Tùng Bá cao giọng :
– Nhưng bản tiểu gia nhất định can dự vào chuyện này. Có phải các ngươi đang nhốt tiểu thư Kỳ Hoa Nữ thì ngươi sẽ hành động như thế nào?
Giọng nói Hàn Tùng Bá nghe rợn người :
– Thì bản tiểu gia sẽ làm sạch cỏ các ngươi trên quan lộ này không chừa một tên sống sót trở về.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Chợt cái lão Điện chủ Thiên Linh giáo phóng ngay xuống đất đứng cách Hàn Tùng Bá khoảng bốn trượng. Lão đại ma trợn cặp mắt toát hào quang :
– Tiểu tử! Trước đây ngươi đã sát hại một số cao thủ và môn đồ bản giáo, mà lại chưa tính, nay ngươi lại ngăn cản bản tọa đang thi hành mệnh lệnh của Giáo chủ, dùng những lời cuồng ngữ đối với ta, lẽ nào ta dung thứ cho ngươi được. Nhất định lần này ta phải thu nạp ngươi mang về Tổng đàn xử tội cực hình bằng cách nung chảy ngươi vào trụ đồng nóng nướng đỏ để trả thù cho chúng môn đồ Thiên Linh giáo.
Hàn Tùng Bá cười ghê rợn :
– Lão quỷ chớ điên cuồng. Tất cả các ngươi hãy cùng lượt tới đây cho bản tiểu gia giết luôn một thể, khỏi phải nhọc lòng phí mất thời gian vô ích.
Lão Điện chủ thịnh nộ thét :
– Các ngươi mau bắt trói tên tiểu tử này cho bản toạ.
– Tuân lệnh.
Mười hai tên môn đồ Thiên Linh giáo phóng tới trước mặt Hàn Tùng Bá. Chẳng nói một lời mỗi tên vỗ một chưởng tạo thành trận gió ào ào tới Hàn Tùng Bá. Nghĩ cần phải kết thúc trận đấu mau lẹ để giải thoát Kỳ Hoa Nữ trong cỗ tù xe, Hàn Tùng Bá hét lên một tiếng thị uy song chưởng cất lên, bóng chưởng khổng lồ liền xuất hiện.
Chàng thiếu hiệp thi triển ngay chiêu “Bạt Hải Di San” vừa tựu thành tại Vong Tình cốc. Chưởng âm phát nổ vang rền, nhiều tiếng rú thê thảm lẫn lộn tiếng hét la, bóng người phóng vùn vụt ra khỏi sân trường, nháy mắt chợt im đi. Hãi hùng thay! Mười tên môn đồ Thiên Linh giáo cùng lượt phơi thây tại trận.
Chiêu thức “Bạt Hải Di San” với gần một trăm năm nội lực quả nhiên quỷ thần đều khiếp sợ. Chúng môn đồ Thiên Linh giáo quá đỗi kinh hoàng trố mắt nhìn Hàn Tùng Bá. Đến lão Điện chủ cũng rúng tận trong lòng, trợn mắt hung quang nhìn Hàn Tùng Bá. Lão Đại ma đầu không thể nào tưởng tượng nổi võ công Hàn Tùng Bá cao thâm đến thế.
Phút giây, lão Điện chủ Thiên Linh giáo quát :
– Tất cả lâm chiến!
Tiếng hô chạm động trên mặt quan lộ, tất cả bốn mươi ba cao thủ lẫn môn đồ Thiên Linh giáo cùng phóng tới vây chặt Hàn Tùng Bá vào chính giữa. Liền đó mỗi tên một chưởng tấn công Hàn Tùng Bá như trận bão tố cuồng phong nổi dậy. Hàn Tùng Bá hét :
– Các ngươi phải chết.
Song chưởng của chàng thiếu hiệp quay tròn, cuồn cuộn tuôn ra bóng chưởng khổng lồ “Bạt Hải Di San” thế mạnh tợ sóng trào ngoài đại hải. Thân hình Hàn Tùng Bá hiện ẩn như chiếc bóng vong linh, chợt mất, chợt thấy không sao đo lường nổi. Sân trường hỗn loạn, mịt mù chẳng khác một bãi sa trường ngoài trận địa. Một chập lâu đột ngột sân trường lặng yên trở lại. Trên bãi cỏ bày ra thêm hai mươi ngoài tử thi môn đồ Thiên Linh giáo.
Tả hữu chưởng của Hàn Tùng Bá nhuộm toàn máu, đứng uy nghi giữa tràng như một vị tiểu Huyết Thần. Quả vô cùng khủng khiếp chưa từng trông thấy trên chốn võ lâm xưa nay. Trước sau đã có gần bốn mươi xác chết nằm la liệt. Còn lại mười bốn tên môn đồ sống sót dạt ra ngoài xa nhìn Hàn Tùng Bá bằng những cặp mắt khiếp đảm. Lão Điện chủ Thiên Linh giáo mặt mày xám xịt, vừa phẫn nộ lại vừa kinh hoàng trước cảnh tượng diễn ra.
Lát sau, lão Đại ma đầu rống :
– Tiểu quỷ, thủ đoạn sát nhân của ngươi vô cùng độc hiểm, bản tọa liều một phen chết sống cùng ngươi.
Lão Đại ma đầu vận toàn bộ công lực lên ngọn chưởng chấn tới một chiêu. Đây là chiêu trí mạng của lão Điện chủ, vì trải qua trận đấu vừa rồi lão đã ngầm khiếp sợ công lực quỷ thần vô lượng của Hàn Tùng Bá. Hiểu ngay tâm trạng của lão Điện chủ Thiên Linh giáo, Hàn Tùng Bá cười khinh khỉnh :
– Cho hồn ngươi vào địa ngục với bọn kia.
Dứt câu, Hàn Tùng Bá triển ngay một chiêu “Bạt Hải Di San” với mười thành công lực đón lấy bóng chưởng của lão Điện chủ Thiên Linh giáo.
Ầm!
Lão Điện chủ rống như hổ dữ bị thương, toàn thân bị hất ra sau một trượng, lóp ngóp đứng lên, mồm phún máu tươi.
Hàn Tùng Bá nhìn lão Điện chủ Thiên Linh giáo, cất tiếng cười ghê rợn :
– Cho hồn ngươi vào địa ngục.
Ngọn chưởng của thiếu niên giơ lên. Một tiếng “bộp” khô khan lão Điện chủ Thiên Linh giáo gục xuống. Chúng môn đồ Thiên Linh giáo đứng chết lặng, chẳng có một tên nào dám động đậy. Từ từ Hàn Tùng Bá quay sang mười bốn tên môn đồ Thiên Linh giáo hét :
– Các ngươi còn đứng đó làm gì?
Chàng thiếu hiệp sừng sững tiến tới chỗ bọn này. Mười bốn tên môn đồ còn sống sót hốt hoảng phóng đi rào rào, nháy mắt hút dạng trong núi. Hàn Tùng Bá thấy không cần đuổi theo bọn này, day qua nhìn về phía cỗ xe song mã. Chàng thiếu hiệp lắc mình tới. Hai tên môn đồ Thiên Linh giáo giữ xe phóng tới ngăn cản.
Sẵn cơn thịnh nộ Hàn Tùng Bá hét :
– Đó là tại các ngươi hết muốn sống.
Binh… binh….
Hai tiếng rú nổi lên. Hai tên môn đồ Thiên Linh giáo bay bổng ra ngoài. Hàn Tùng Bá không cần biết tình trạng hai tên này còn sống hay chết, giơ ngọn chưởng lên.
Bộp!
Cánh cửa thùng xe bít bùng bật mở, Hàn Tùng Bá đưa mắt nhìn vào trong. Chàng bật kêu :
– Kỳ Hoa Nữ!
Thì ra Kỳ Hoa Nữ bị trói chặt cả tay chân đang ngồi trong chiếc tù xa. Thiếu nữ đưa mắt nhìn nhận ra Hàn Tùng Bá mừng rỡ kêu to :
– Hàn tiểu huynh!
Hàn Tùng Bá phóng lên xe tháo mở hai sợi dây thừng trói Kỳ Hoa Nữ. Chàng bế lấy thiếu nữ phóng xuống đất đặt nàng đứng dậy. Kỳ Hoa Nữ ôm chặt lấy Hàn Tùng Bá :
– Anh ơi!
Rồi thiếu nữ úp mặt vào lồng ngực Hàn Tùng Bá giọt lệ tuôn trào không ngớt. Hàn Tùng Bá để yên cho người yêu tỏ niềm cảm xúc một lúc lâu. Chàng đỡ nàng thẳng người lên :
– Kỳ Hoa Nữ, sao em lại thế này?
Kỳ Hoa Nữ lau lệ :
– Em bị bọn chúng bắt trên quan lộ.
– Em đi đâu lại bị chúng bắt?
– Em đi tìm anh.
– Em tìm anh có chuyện gì không?
– Em ở mãi trong gia trang nhớ anh không thể chịu nổi nên đi tìm anh, không ngờ bị nạn, nếu không có anh chắc chắn em sẽ tự tử chớ không để thất thân trong tay lão Đại ma đầu Thiên Linh giáo chủ được.
Hàn Tùng Bá ôm Kỳ Hoa Nữ vào lòng :
– Đấy cũng do nơi định số em ạ. Nếu anh không đuổi theo chiếc xe tù này chắc vĩnh viễn xa em rồi. Quả thật là một điều may mắn cho chúng ta.
Kỳ Hoa Nữ ngạc nhiên :
– Thế anh biết em bị bọn Thiên Linh giáo nhốt trong chiếc tù xa này à.
– Lúc đầu anh không rõ bọn chúng nhốt ai. Anh đang đi trên quan lộ chợt thấy đoàn người ngựa áp giải chiếc xe này, anh đuổi theo điểm huyệt hai tên môn đồ Thiên Linh giáo. Một tên khai đang nhốt em trong đó. Anh mới hay em bị bắt đưa về Tổng đàn Thiên Linh giáo. Anh theo bọn chúng để hầu như mới cứu được em đây.
Kỳ Hoa Nữ xúc động :
– Hàn Tùng Bá! Em lại nợ anh nữa rồi biết phải đền đáp cách nào cho xứng đáng.
Hàn Tùng Bá hôn vào má Kỳ Hoa Nữ :
– Em lạ lùng rồi. Em quên rằng anh phải có bổn phận bảo vệ suốt cả cuộc đời em chúng ta may mắn còn gặp mặt nhớ là diễm phúc rồi, mất em đi đời anh đâu còn gì nữa.
Kỳ Hoa Nữ lại xúc động, nép mặt vào lòng Hàn Tùng Bá như không còn muốn bao giờ xa chàng nữa.
Nhìn ánh trăng chiều đã tắt, Hàn Tùng Bá bâng khuâng :
– Kỳ Hoa Nữ, giờ em định đi đâu?
Kỳ Hoa Nữ thản nhiên :
– Anh đi đâu em theo đó, cho hết đêm nay, sáng mai em sẽ trở về gia trang.
Thế cũng được chúng ta hãy rời khỏi nơi này kẻo có chuyện rắc rối có thể xảy ra. Đôi nam nữ thiếu niên song song trở lại con đường cũ ra quan lộ…
.