Cô còn chưa đi?
Bạch Nguyệt Khiết nhíu mày, đang muốn lên tiếng bảo cô đi, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới ︰ Thời Lệnh Diễn ghét nhất là người xa lạ tiến vào địa bàn của anh.
Vừa rồi lúc đám người này rời đi, có thể thấy được bọn họ vô cùng kính sợ Thời Lệnh Diễn.
Hiện tại để quên một kẻ đần độn ở trong này, chỉ sợ… cũng không phải là cố ý.
Như vậy, chỉ còn một khả năng thôi.
Đó chính là… Bọn họ quên cô rồi.
Bạch Nguyệt Khiết nhìn Thi Mị, hơn nữa nhìn khuôn mặt mềm mại gần như có thể nhéo ra nước đó, trong mắt cô ta khó có thể che dấu nổi ghen tị.
Thi Mị giống như bị hoảng sợ, lùi vào trong góc, lạnh run.
Bạch Nguyệt Khiết nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc này của cô, cuối cùng trong lòng cũng cân bằng lại.
Giữ cô ở lại cũng được, tính tình Thời Lệnh Diễn không tốt, càng không có kiên nhẫn để chăm sóc một kẻ đần độn.
Bị đuổi đi, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Trong lòng Bạch Nguyệt Khiết nghĩ thông liền cất bước ra ngoài thuận tay đóng cửa lại.
Cô ta không hề hay biết lúc cửa phòng bị đóng lại, Thi Mị khẽ ngước mắt, ánh mắt dừng lại trong phòng thay quần áo.
Bên kia truyền đến tiếng sột soạt mặc quần áo, cùng tiếng nói chuyện điện thoại của người đàn ông, “Tra xem tối qua tôi ở đâu, ở với ai, còn nữa, kiểm tra tất cả camera ở gần Thời Vũ Châu một lần.”
E rằng Vân Độ vẫn là lần đầu tiên nhận được nhiệm vụ thế này, giọng nói khó hiểu truyền đến, “Lão đại, không phải tối qua cậu uống rượu cùng Bạc Khuyết sao, uống xong thì hình như về nhà, có gì không đúng à?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thời Lệnh Diễn thoáng trầm ngâm, “Tối hôm qua ai đưa tôi về?”
“Là Bạc Khuyết.”
“Chắc chứ?”
“Đúng vậy, tối hôm qua tôi còn gọi điện cho cậu, là Bạc Khuyết nhận điện thoại, nói cậu uống say ngủ luôn rồi…”
“Tối hôm qua có phụ nữ vào phòng tôi.”
Vân Độ kinh hãi ︰ “Ai? Phụ nữ? Vào đâu? Thời Vũ Châu?”
“Ừ.”
“Không có khả năng, Thời Vũ Châu có hệ thống an toàn vô cùng chặt chẽ, nơi nơi đều là camera theo dõi và **, hơn nữa hệ thống chống trộm cũng không phải hàng giả, trừ khi có vân tay, ánh mắt hoặc là mật mã, nếu không ai có thể vào chứ?” Vân Độ càng nói càng cảm thấy không thể tin nổi, “Huống chi, mật mã của Thời Vũ Châu chỉ có cậu và Đường Vũ biết, nhiều năm qua chưa ai từng nhắc đến, có phải… cậu uống nhiều, nên mới… quên đóng cửa không?”
Thời Lệnh Diễn nhíu chặt lông mày, cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, rồi bước ra khỏi căn phòng.
Chuyện tối hôm qua, anh hoàn toàn không có tí ấn tượng nào.
Cảm giác duy nhất chính là vui sướng sau ba năm mới cảm nhận được, đó là lần đầu tiên từ khi Đường Vũ chết, anh mới khai trai.
Trong lúc giãy giụa, anh cảm nhận được, người phụ nữ kia rất giống Đường Vũ.
Bất luận là mùi nước hoa trên người, hay chất giọng lười biếng gọi tên anh, còn cả… dáng vẻ phóng túng khi cưỡi trên người anh, đều giống cô như đúc.
Nhưng người phụ nữ kia thật sự là lần đầu tiên.
Chỉ bằng điểm này, Thời Lệnh Diễn đã có thể chắc chắn tuyệt đối không phải là Đường Vũ.
Huống chi…
Đường Vũ đã đi được ba năm rồi.
Không có khả năng trở lại.
Vân Độ không nghe thấy câu trả lời của Thời Lệnh Diễn, trong lòng có phần chán nản, nói ︰ “Tôi chỉ cảm thấy khả năng không đóng cửa là rất lớn, nếu có người xông vào, Đường Tịnh Minh bên kia đã sớm nhận được cảnh báo, cái danh hacker hàng đầu Trung Quốc cũng không phải giả…”
Sau đó Vân Độ nói gì, Thời Lệnh Diễn đã không còn nghe thấy nữa.
Bởi vì, trong phòng của anh không biết từ lúc nào đã nhiều thêm một người.
Một thiếu nữ toàn thân màu hồng nhạt, đang ngồi cạnh mép giường của anh, không biết vớ được Okamoto 003 ở đâu, đang chơi vui đến quên trời quên đất.
……….