“Ái chà…” – Con nhóc chết tiệt kia vậy mà đã biết rồi à. Hai tròng mắt cô ta lại có chút mơ hồ, Tiêu Lâm Na miễn cưỡng vẽ nên nét mặt tươi cười, ngồi xuống bên cạnh đứa em gái: “Ha ha, em gái, em thực đã biết hết tất cả rồi sao?”
Khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt cô điểm nhẹ một nụ cười bí hiểm, bình tĩnh đáp: “Toàn thế giới người ta đều đã biết, em… cũng là nhờ bọn họ mà biết thôi.”
“Ôi chao, em của chị. Em cũng đừng châm chọc người chị này chứ. Chị biết, chị không có mặt lúc đưa tang cha mình là chị không tốt. Là do chị không tốt được rồi chứ? Nhưng không phải chị cũng là…”
Nói tới đó, cô ta bỗng ngưng bặt, bởi vì bất kể nói như thế nào, người đuối lý vẫn là cô ta mà thôi.
“Chị ơi, hôm nay chị trở về chẳng lẽ chỉ để giải thích cho em chuyện chị không đến đưa tang cha thôi ư?” – Khóe môi mong manh cong lên tạo thành một vòng cung nhỏ, Khả Nghiên nheo nheo mắt, từ tốn nhìn về phía Tiêu Lâm Na: “Chẳng lẽ chị không nghĩ giải thích với em cho rõ âm mưu vĩ đại kia của chị hay sao?”
“Cái… Cái gì mà âm mưu chứ?”
Chị ta còn giả bộ vờ vịt. Còn giả bộ cơ đấy. Sự thật rõ ràng đã trồi lên mặt nước, vì cái gì chị ta lại không thể chính miệng nói hết sự thật cho mình đây? Tiêu Khả Nghiên nắm chặt nắm tay, khuôn mặt tươi cười bỗng biến mất, cô gầm nhẹ nói: “Suốt một năm này tôi vẫn luôn suy nghĩ. Chị rốt cuộc bị làm sao vậy? Chẳng lẽ chị đã tính toán điều gì? Bỗng nhiên đối xử tốt với tôi và Vân Đỉnh như thế, thật sự chị đã làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ. Nên tôi không nghĩ tới… Không nghĩ tới… Chị vì đi một bước hôm nay mà có thể kiên nhẫn suốt một năm ròng, lừa gạt chính em gái ruột của chị.”
“Cô câm mồm.” – Dù sao cũng đã bị vạch trần, Tiêu Lâm Na không cần thiết phải kiên nhẫn nữa. Cô ta đột nhiên đứng lên, tàn nhẫn nhìn cô: “Cô vốn không phải là em gái của tôi, cô chỉ là một đứa con hoang thôi.”
Lui về phía sau hai bước, cô ta kích động gào thét: “Tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào, nhưng đó chính là sự thật, cô vốn không biết. Thật ra tôi…” – Cô ta vung tay chỉ vào chính mình: “Vì đền bù cho việc tôi đánh thuốc mê cô năm đó, lại không đành lòng nhìn đứa cháu trai của tôi chịu khổ, vì thế nên tôi mới đành lặng lẽ ôm đứa nhỏ đến Hình gia, cô biết lúc ấy tôi đã nghĩ thế nào hay không? Tôi liền nghĩ tới, thà mình gả cho một lão già cũng còn hơn nhìn em gái mình phải gả cho ông ta, cũng còn hơn nhìn cháu trai mình chịu khổ. Chính là…”
Nước mắt từ hốc mắt cô ta chảy xuống, Tiêu Lâm Na dữ tợn mỉm cười: “Nhưng ông trời có mắt. Là ông trời niệm nỗi khổ tâm của tôi, tội nghiệp thay tôi, năm đó người quan hệ với cô chính là Hình Thiên Nham. Mà lúc ấy, tôi đã tự nhận mình là mẹ của Vân Đỉnh, cô bảo tôi phải nói trước mặt họ như thế nào? Cho nên tôi chỉ có thể thừa nhận tất cả.”
Nhìn trước mắt thấy cả bầu trời sao, Lâm Thanh Âm không nhịn được mà muốn gào lên, cái mai rùa báo hại này!Chiếc mai rùa lao ra khỏi thức hải của Lâm Thanh Âm và rơi xuống đất phát ra tiếng giòn giã, sắc mặt của Lâm Thanh Âm trắng bệch, cô nhắm mắt lại một lát sau đợi cơn đau khi thần thức bị va chạm mạnh dần dần giảm bớt, cô mới từ trên giường nhảy xuống nhặt mai rùa nằm dưới sàn lên.
Chiếc mai rùa này là bổn mệnh pháp bảo của cô.
Là đồng bọn do chính tay cô tự rèn nên, vẫn luôn cất trong thần thức nuôi dưỡng, đã cùng cô vượt qua thời gian ngàn năm, cũng cùng chịu sét độ kiếp với cô.
Lâm Thanh Âm còn nhớ rõ trước khi tia thiên lôi cuối cùng giáng xuống, cô vẫn ôm lấy mai rùa sắp bị vỡ làm đôi vào trong lòng, cô đã cho rằng mai rùa cùng thân thể cô đã bị thiên lôi chém tan thành trăm mảnh cả rồi, mà không ngờ tới mai rùa vậy mà lại biến nhỏ núp trong thức hải của cô cùng cô đi đến thế giới mới.
Lâm Thanh Âm vuốt ve hoa văn trên mai rùa, mai rùa cảm nhận được hơi thở của Lâm Thanh Âm vô cùng thân mật cọ xát vào tay cô hai cái nhưng vẫn không di chuyển.
Lâm Thanh Âm ở trong lôi kiếp đã định sẵn là có kết cục tan thành tro bụi, mai rùa tuy núp trong thức hải nhưng lúc trước đã thay Lâm Thanh Âm gánh chịu không ít thiên lôi nên linh khí bị hao hụt nghiêm trọng, việc lao ra từ trong thức hải khiến nó sử dụng hết linh khí của chính nó.
Đau lòng sờ sờ mai rùa, Lâm Thanh Âm cắn răng chọt chọt hoa văn trên đấy: “Ngươi nói xem ngươi vốn đang được nuôi dưỡng ở trong thức hải thật tốt, đi ra làm gì chứ? Linh khí ta tu luyện đã không đủ dùng rồi bây giờ còn phải chia một nửa cho ngươi! Ngươi cũng làm phiền người khác quá đấy!”Nhìn thấy mai rùa không hề đáp lại, Lâm Thanh Âm thật cẩn thận đặt nó lên đầu gối, rửa mặt xong rồi gieo một quẻ như thường ngày, mắt nhìn quẻ tượng, Lâm Thanh Âm lấy điện thoại ra gửi cho Vương béo một tin nhắn: “Hôm nay anh tiếp tục học thuộc đi.
”Sau khi nhận được tin nhắn Vương béo suýt chút nữa bật khóc: “Cao nhân, ngài không biết học tập khó cỡ nào đâu!”Lâm Thanh Âm: “! ” Không, tôi biết chứ!——Sau khi cha Khương vừa mở mắt, đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, quay đầu đẩy vợ đang nằm bên cạnh dậy, hồi hộp nhìn sắc mặt của bà ấy: “Vợ à anh vừa mơ mình ký được hợp đồng năm triệu, còn nhận được hai triệu năm trăm nghìn tệ.
”“Không phải nằm mơ, ngày hôm qua đã nhận được tiền thanh toán, hôm qua anh còn gọi người đến tu sửa máy móc rồi còn mua một lô nguyên vật liệu sau đó liên hệ một số người vốn là công nhân cũ của chúng ta.
”Mẹ Khương nằm ở trên giường nở nụ cười: “Lão Khương, anh đã hỏi em mười mấy lần có phải nằm mơ hay không, em nói anh biết chúng ta không mơ, tất cả đều là sự thật!”Cha Khương bật cười, từ trên giường nhảy dựng lên tìm quần áo: “Thừa dịp mình còn chưa khỏi công, hôm nay nhà mình đi mua quà cảm ơn cao nhân đi.
Em nói xem thật là quá thần kỳ…”Cha Khương cầm lấy một cái áo thun đi ra quay đầu lại nói với mẹ Khương: “Mấy năm nay anh xin ông vái bà, ngân hàng, bạn cũ, khách hàng cũ ai anh cũng đi tìm nhưng không ai muốn để ý đến anh.
Ngay cả khách hàng vừa ký hợp đồng với mình, lão Triệu ấy, cũng đã từ chối tiếp anh không ít lần, nói thật anh cũng đã tuyệt vọng lắm rồi, căn bản không nghĩ sẽ có ngày mình quay về như xưa nữa.
”.