Lý Ích đột nhiên đến khiến Viên Hạo có chút giật mình.
“Nhìn thấy tôi rất giật mình sao?” Lý Ích giống như nhìn thấu tâm sự của cậu, thẳng thắng hỏi.
“Hmm, có chút.” Viên Hạo ngạc nhiên, đến nửa ngày mới lắp ba lắp bắp trả lời. Không biết tại sao, Viên Hạo đối với Lý Ích cảm thấy có chút không dám tiếp cận, cậu thậm chí cảm thấy có chút sợ hãi. Đặc biệt loại phương thức nói chuyện này của Lý Ích, đều làm cho người khác có cảm giác không thể trả lời. Viên Hạo có chút không thích phương pháp này lắm, luôn có cảm giác bức bách.
“Tôi muốn dùng những thứ đồ này, muốn đổi một ít cao lương diện với cậu.” Lý Ích căn bản cũng không để ý câu trả lời này, tự mình lấy ra một đống đồ vật. Người này hung hăng quen rồi, nói chuyện vô hình trung mang theo một luồng áp bách, khiến người khác không thể từ chối. Cái này cũng là nguyên nhân Viên Hạo không quá quen thuộc hắn.
Viên Hạo còn không kịp nói chuyện, liền thấy Lý Ích lấy ra một bao nặng hơn mười cân hạt cao lương, lại lấy một khối thịt ra, lại đón lấy, không cần nhìn, Viên Hạo đều biết là cái gì, giống hệt như lần trước Dương Phi mang tới.
“Dương Phi nói cho anh là đã tới?” Viên Hạo nhỏ giọng hỏi, mục đích của người này,khẳng định là giống như Dương Phi, không chừng cái tên Dương Phi này, còn thêm mắm dặm muối nói gì đó với Lý Ích. Bất quá là một bữa rau dưa, mang về một chút cao lương ớt thôi mà, chút này không tính là đại sự. Sao lại khiến cho người này từ sáng sớm đã chạy đến đây. Chỗ này, lần trước Dương Phi nói cho bọn Viên Hạo, nơi này cách thành thị hắn cùng Lý Ích ở rất xa, muốn tới nơi này, ít nhất cần ba tiếng đi đường.
Lý Ích nghe được câu hỏi của Viên Hạo, tay cầm đồ vật không tự chủ dừng lại một chút,một lát sau, từ trong mũi hừ một tiếng ân.
“Ồ.” Viên Hạo cảm giác rất buồn cười, nhưng thấy Lý Ích hơi nhếch khóe miệng, chung quy không có bật cười. Người không tự chủ lại nhìn Lý Ích mấy lần.
Lý Ích rất mẫn cảm, hắn lập tức nhận ra được Viên Hạo muốn cười hắn, không khỏi có chút xấu hổ thành giận cắn răng, trên mặt xuất hiện một mạt đỏ khả nghi. Có lẽ là sợ Viên Hạo nhìn thấy dáng vẻ này của mình, Lý Ích vội vã hơi nghiêng người, thừa dịp khom lưng lấy đồ, lén lút vuốt mặt một cái, khống chế tâm tình mình một chút. Lúc ngẩng đầu lên, trên mặt hắn đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh băng như xưa.
Quả thật như vậy, hai người này cũng thật đúng, còn giống như tiểu hài tử, chuyện gì cũng muốn tranh với nhau. Nhìn thấy Lý Ích như vậy, tâm tình Viên Hạo vốn có chút khó chịu nhất thời cao hứng lên, nhịn cười tới lấy vài thứ, cùng với Lý Ích đồng thời tiến vào nhà.
An Tâm cùng An Bình thấy Lý Ích vào nhà, tâm trạng hiểu rõ, cùng hắn hỏi thăm một chút, liền tự giác làm việc của mình. Hai người bọn họ giống như Viên Hạo, đối mặt với Lý Ích có chút không tự nhiên, không thể tươi cười giống như với Dương Phi.
“Anh ngồi một chút, uống chén nước. Tôi đi làm cơm, anh ở lại ăn cơm trưa đi.” Viên Hạo tiến vào nhà bếp, mặc kệ thế nào, trước tiên rán một ít cao lương ớt ra, rất hiển nhiên món chính chính là món này.
Lý Ích thấy cậu tới nhà bếp, có chút ảo não nhíu mày, đây cũng không phải là lần đầu tiên Dương Phi làm chuyện này, hơn nữa, hắn đều sẽ không để ý tới, đương nhiên thời điểm thích hợp đều sẽ làm chút chuyện Dương Phi căm tức. Nhưng ngày hôm qua, Dương Phi cố ý cùng hắn liên lạc, nói cho hắn nghe rằng tới nơi này được ăn cơm Viên Hạo tự mình làm, còn mang theo cao lương ớt về, trong lòng hắn liền phi thường khó chịu, hầu như trời vừa sáng, còn mang các vật liệu giống như Dương Phi mang tới.
Viên Hạo ở trong phòng bếp làm việc cười trộm, mấy động tác kia của Lý Ích, Viên Hạo nhìn thấy rất rõ ràng. Lý Ích càng muốn che giấu, nhưng càng có vẻ đang đấu tranh với Dương Phi, Lý Ích mặt đơ, xưa nay đều lạnh như băng, Viên Hạo vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn. Lý Ích như vậy, cuối cùng có thể khiến cho Viên Hạo có cảm giác hắn không còn cao cao tại thượng, ít nhiều khiến người ta có thể tiếp cận.
Cơm trưa giống nhau như đúc, Viên Hạo nhìn thấy Lý Ích học dáng vẻ của cậu, uống một ngụm lớn canh thịt dịch dinh dưỡng, càng cảm giác Lý Ích khó chịu đến có chút đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“So với ăn dịch dinh dưỡng thì dễ ăn hơn chút.” Lý Ích uống liền mấy ngụm, biểu đạt một chút ý tứ của mình, Dương Phi đáng chết ở trước mặt hắn thổi phồng đến quên cả trời đất, khiến cho hắn còn tưởng rằng có món mỹ vị gì ghê gớm lắm. Đương nhiên hắn không phải không thừa nhận, loại phương pháp ăn này, so với ăn dịch dinh dưỡng không thì ngon hơn nhiều. Chỉ là hắn vốn cho rằng,cái gọi là dịch dinh dưỡng nguyên bản không có mùi vị gì, nhiều năm như vậy, mọi người tập mãi thành quen, ăn dịch dinh dưỡng làm sao còn nghĩ đến chuyện ăn với canh thịt a. Kỳ thực Viên Hạo trước đây, ngay khi An Tâm cùng An Bình ăn dịch dinh dưỡng thì làm chút rau xanh cho họ ăn. Giống như hiện tại vậy, nói đến nói đi cũng không có gì khác nhau. Đều là tăng cường khẩu vị, cải thiện sinh hoạt.
“Anh…” An Tâm nghe hắn nói xong, rất muốn nói vài câu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của hắn, căm giận ngậm miệng lại. Người này không phải Dương Phi, hắn cuối cùng cũng không dám tùy ý nói hắn, tuy rằng hắn cực muốn nói, ăn không ngon thì đừng nói, giả vờ cái gì?
Lý Ích nguyên bản rất mẫn cảm, đương nhiên hắn đã đoán ra được ý chưa nói xong của An Tâm. Hắn ngẩng đầu nhìn An Tâm vài lần, Viên Hạo chỉ lo hắn sẽ tức giận, vội vã nói: “Cao lương ớt này, lần này tôi bỏ thêm một ít thịt lạc ở bên trong, anh nếm thử xem so với lần trước ăn ngon hơn chút.” Lý Ích này không thể so với Dương Phi, ở trong lòng mọi người, đều cảm thấy không thể tùy ý chọc giận hắn.
Kỳ thực tính tình của Lý Ích so với Dương Phi chỉ lạnh lùng cứng rắn hơn một chút thôi, không hiền hòa giống Dương Phi, nhưng suy nghĩ kĩ, Dương Phi chưa chắc tình tình tốt hơn Lý Ích. Nhưng bọn Viên Hạo lại nhìn thấy mặt tàn nhẫn của hắn, ngược lại Dương Phi trước mặt bọn họ luôn cười nói, thậm chí là chịu thiệt. Như vậy liền tạo thành ảo giác, bọn Viên Hạo vô tình sẽ cho rằng Dương Phi dễ nói chuyện hơn, có chuyện gì cũng không dám để Lý Ích biết. Sau này Lý Ích biết những chuyện này đều sẽ cảm thấy tương đối khó chịu trong thời gian dài.
Nghe được Viên Hạo nói, tầm mắt Lý Ích chuyển lại, gắp một miếng, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai nhai. Hai ngày trước Dương Phi tới, mang theo không ít cao lương ớt, vì vậy mà trong lòng Lý Ích mừng thầm, khá đắc ý, tuy rằng trên khuôn mặt của hắn không nhìn thấy được gì, nhưng vẫn là nhìn Viên Hạo khẽ gật đầu nói: “Xác thực là ăn ngon hơn một chút, nhiều mỡ hơn.” Có thêm một chút thịt, dầu mỡ ngấm vào trong cao lương diện, mùi vị thực sự là ngon hơn nhiều.
Cái mũi cẩu của An Tâm đã sớm ngửi ra mùi vị, lại nghe được hai người họ nói chuyện, lập tức gắp một miếng lớn bỏ vào bát. Đắc ý chậm rãi thưởng thức. Bởi vì thức ăn dự trữ trong nhà không nhiều, bình thường bọn họ ăn đều tương đối đơn giản, một vò cao lương ớt lớn, Viên Hạo bình thường đều không lấy ra ăn, cậu định để cho Dương Phi cùng Lý Ích, ngược lại cậu cũng không chịu thiệt gì, hai người này đều sẽ không tay không mà đến, đều lấy vật liệu đến trao đổi, huống hồ lần trước Dương Phi còn mang tới nhiều vật liệu làm cao lương diện như vậy, sau đó Viên Hạo liền làm tốt một phần, bỏ vào một bình riêng, vẫn chưa tới thời gian lấy ra ăn, lần này Lý Ích lại mang tới, Viên Hạo đều không còn bình mà bỏ vào.
“Bỏ thêm một chút thịt, mùi vị quả thực không giống nhau.” An Tâm ăn xong, cực kì ai oán nhìn Lý Ích đem hơn một nửa đều để vào bát. Trong mâm nguyên bản vốn cũng chỉ có bảy miếng, mỗi người ăn một miếng, bên trong chỉ còn ba miếng, Lý Ích lần này liền gắp hai miếng lớn, còn sót lại một khối nằm lẻ loi trong bếp, An Tâm cũng không tiện gắp, để cho Viên Hạo. Lý Ích nhìn bộ dáng này của An Tâm, tâm tình ngày càng tốt, hắn chính là cố ý như vậy.
“Mau ăn.” Viên Hạo gắp lên miếng cuối cùng để vào trong bát của An Tâm, cậu tối không chịu nổi chính là nhìn bộ dạng thèm ăn của An Tâm, đều là muốn cho hắn ăn ngon hơn một chút.
An Tâm vui vẻ ra mặt, khiêu khích nhìn Lý Ích một chút, cố ý khuếch đại phát ra tiếng tóp tép, khiến cho Lý Ích mất hết khẩu vị, hai ba miếng liền ăn xong cơm nước, thả bát xuống, biểu thị chính mình đã ăn no.
“Có muốn uống nước hay không?” Viên Hạo chỉ chỉ ấm nước trên khay trà, vừa nãy Lý Ích cũng mới uống qua.
Lý Ích như thấy được thứ gì thích thú rời đi bàn ăn, ngồi vào ghế sô pha bên kia, Viên Hạo cùng An Bình đều cúi đầu cười khẽ, chính bộ dáng này của An Tâm, hắn hoàn toàn là cố ý khiến cho Lý Ích không thoải mái. Mà Lý Ích này cũng thực sự là bị lừa rồi, nếu như Dương Phi ở đây căn bản sẽ không để ý hắn, còn có thể cười hì hì cùng An Tâm đấu võ mồm.
Lý Ích được toại nguyện cầm thêm cao lương ớt Viên Hạo làm thêm cho hắn đi về nhà, lúc gần đi Viên Hạo lấy hết dũng khí nói, “Lần sau đến, có thể mang lọ kín đến được không, tôi đựng cao lương ớt.” Lần trước cao lương diện Dương Phi mang tới còn không có làm xong, bởi vì không có bình đựng, lần này Lý Ích lại mang tới nhiều cao lương diện như vậy, không có bình thực sự không dễ xử lí.
“Được, muốn lớn bao nhiêu? Có còn cần thứ khác không?” Lý Ích rất dễ nói chuyện, không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng. Viên Hạo dùng tay biểu thị một hồi, Lý Ích gật gù, cầm đồ vật rời đi.
Đưa Lý Ích đi, An Tâm thở hồng hộc nói: “Cái tên này, so với Dương Phi kia còn muốn chán ghét hơn.” Nếu như không phải Lý Ích đã từng cứu bọn họ, hắn đều không muốn có liên hệ với người này.
“Hắn có thể mang tới cho chúng ta nhiều lương thực như vậy, anh vẫn mong hắn đến thêm mấy lần nữa.” Viên Hạo động viên cậu, mang theo mọi người vào không gian làm việc. Ngày hôm nay còn chưa kịp làm gì, Lý Ích liền đến. Hiện tại trong không gian không thiếu việc, lúa nước mỗi ngày cần phải trông, đàn gà cũng không thể không quản.
Nhìn lúa nước đã trổ bông, Viên Hạo vui mừng nói, “Có hi vọng. Tuy rằng không hi vọng năm nay có thể thu hoạch được bao thóc, nhưng ít nhất hạt giống năm sau không phải lo.”
“Quá tốt rồi. Sang năm trồng nhiều chút, chúng ta có thể có gạo a.” An Tâm chép chép miệng, giống như dư vị của cháo từ mấy lần trước ăn vẫn còn.
“Ân, khối đất bên này, hiện tại có thể từ từ làm, qua một quãng thời gian thì bắt đầu trồng lúa mạch.” Viên Hạo trong lòng tưởng tượng đến lúa nước cùng lúa mạch được trồng ở đây, sau đó lương thực liền không cần phải lo lắng nữa.