Mùng bảy tháng giêng năm 2012, Viên Hạo về nhà ăn tết, mang theo hành lý đơn giản của mình chen lên xe buýt đông nghẹt, sáu giờ tối vẫn còn trên xe. Trên đất tuyết vẫn chưa tan hết, khí trời rất lạnh. Cậu nỗ lực rụt cổ lại nằm ở chỗ ngồi của mình, người rất nhiều, hầu hết mọi người đang ăn các loại đồ ăn vặt, thậm chí có người còn tỏa ra mùi vị chân thối, không khí trên xe thực sự không tốt. Cậu vô cùng muốn chạy đến không gian nho nhỏ của mình mà trốn, nhưng xe này đầy người, nếu như cậu biến mất không thấy tăm hơi. Đều sẽ tạo thành phiền phức lớn, cậu cũng không dám nghĩ đến.
Viên Hạo năm nay 22 tuổi, công tác ở một công ty cây cảnh nào đó ở Đông Quản (tên huyện ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc), tiền lương chỉ có 1600 nguyên, công ty chỉ nhắc tới việc cung cấp cho cậu một căn phòng cho thuê, còn tiền ăn thì mặc kệ. Giá cả cao như vậy, 1600 ngoại trừ ăn cơm, cũng còn lại không được mấy trăm.
Viên Hạo khi mới bắt đầu cũng làm công tại công trường xây dựng, bán cu li, sau đó mới gặp may đúng dịp công ty cây cảnh tìm đến nhà làm cái công việc bảo dưỡng. Công việc này tuy rằng tiền lương không cao, nhưng cũng không mệt nhọc như vậy, cũng không cần lo lắng không lấy được tiền, lại có chỗ ở một mình. Cậu đã rất hài lòng. Cậu bớt ăn bớt mặc, mỗi tháng nhiều nhất có thể tiết kiệm được 400 nguyên, một năm qua cũng tích trữ hơn 4000 nguyên, lần này bỏ tiền mua vé xe, mua kiện quần áo mùa đông cùng hai bộ quần áo mới, lại bỏ ra hơn 1000. Cuối năm lại lì xì cha mẹ 500 nguyên, đệ đệ 200 nguyên, trên tay chỉ còn dư lại hơn 1000 nguyên. Cầm tiền lì xì của Viên Hạo, cha mẹ cùng đệ đệ đều tỏ rõ vẻ không cao hứng.
Cha mẹ nói như vậy: “Con ra ngoài tự lập 3 năm rồi, lại không cho nhà tiền gì, hẳn cũng cho mình tích trữ một ít đi, năm hết tết đến rồi, chỉ cho chúng ta 500 nguyên cũng quá ít đi.”
“Chính là, mới cho em 200 nguyên, đủ làm gì chứ? Thực sự là tức chết em rồi, ba mẹ chờ con sau khi tốt nghiệp làm việc, cuối mỗi năm sẽ cho các ngươi một khoản đại lì xì a.” Lời của đệ đệ làm cho ba mẹ hết sức cao hứng. Hung hăng khích lệ tiểu nhi tử thật ngoan, vẫn là tiểu nhi tử có tiền đồ. Viên Hạo nghe được đau đầu, yên lặng đi ra, cậu với người nhà 4 năm trước liền chết tâm, hiện tại lời của bọn họ cũng không khiến cho cậu có bao nhiêu phản ứng.
Viên gia ở nông thôn, kinh tế gia đình cũng không tốt lắm, cũng không tính là kém, dù sao hiện tại gia đình cần lao làm nông nghiệp gia cảnh cũng không tính là quá kém. Nhà bọn họ có 20 mẫu đất, mười mẫu ruộng cạn, mười mẫu ruộng đất, chủ yếu trồng bông với lúa nước. Lúc Viên Hạo học trung học, gia cảnh xác thực tương đối kém, bởi vì bọn họ có hai đứa con trai, chi phí tự nhiên so với nhà khác lớn hơn nhiều. Viên Hạo nguyên bản thành tích rất tốt, nhưng bởi vì trong nhà còn có đệ đệ, trong nhà căn bản không thể đủ tiền để học đại học, lớp 12 cơ bản cũng không đến, xem như là để cậu có cái chứng nhận tốt nghiệp trung học, hơn nửa thời điểm để cậu ở nhà giúp đỡ gia đình làm nông, cha mẹ là nói như vậy, Viên Dương cũng không có học đại học, cho các ngươi học trung học cũng là chúng ta cố hết sức rồi, con vẫn là nên ở nhà giúp đỡ làm ruộng đi.
Viên Dương là đệ đệ sinh đôi của Viên Hạo, vô luận là từ phương diện nào cũng có thể khiến cho cha mẹ vui vẻ. Bởi vậy hai vợ chồng liền không thích Viên Hạo, hơn nữa nuôi sinh đôi so với nuôi một đứa tốn kém nhiều lắm, hơn nữa Viên Hạo từ nhỏ đã không thích nói chuyện, sau đó lại có được Ất Can, hai vợ chồng liền càng ngày càng không thích cậu. Hơn nửa thời điểm chỉ biết để cậu giúp đỡ việc trong nhà, gia đình ở nông thôn có rất nhiều việc cần làm, như là bóc bông, toàn bộ nghỉ hè Viên Hạo xưa nay không chơi đùa một ngày, mỗi ngày ở nhà bóc bông, hơn nữa trong nhà nuôi ít gà, còn có vườn rau các loại, có cá thì phải cắt cỏ nuôi cá, có trâu cày thì phải thả, Viên Hạo mỗi ngày đi sớm về tối làm việc, chính là hi vọng cha mẹ có thể cho cậu đọc sách nhiều hơn. Mà Viên Dương thì cái gì cũng không cần phải làm, còn ăn ngon mặc đẹp, ngày ấy Viên Hạo có phần ước ao, còn phải để trong lòng không được biểu hiện ra ngoài, nếu không sẽ bị cha mẹ quở trách một trận.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Viên Hạo ở nhà làm công việc gian khổ một năm, trẻ ranh 18 tuổi to xác hoàn toàn là sức lao động chủ yếu. Một năm này cây bông bán vô cùng tốt, cha mẹ mừng rỡ miệng cười đều không khép lại được. Đệ đệ lên đại học tiêu phí vô cùng lớn, mới đi không bao lâu liền nói muốn mua máy tính, cha mẹ không nói hai lời liền gửi cho 4000 nguyên. Còn đối với Viên Hạo thì lại hẹp hòi hơn nhiều, ngay cả tiền tiêu vặt cũng không muốn cho, tuổi trẻ 18 tuổi to xác không có tiền tiêu vặt là một điều rất khó vượt qua, vì vậy mà Viên Hạo cố gắng lấy lòng cha mẹ mấy lần đều không được, liền thất vọng rồi.. cậu nghĩ đến ý nghĩa của chính mình, thời điểm mùa đông đến công trường xây dựng làm thuê, một ngày có thể kiếm được mấy chục khối, chỉ là số tiền này hầu như bị cha mẹ lấy đi gần hết, bất kể thế nào trên tay cậu cũng chỉ còn một chút tiền. Tết năm thứ hai vừa xong, cậu liền ôm hành lý của chính mình, rời đi cái gia đình không có ý nghĩa gì này.
Năm nay về nhà ăn tết, hoàn toàn là vì cậu vô ý có được một cái không gian tùy thân, không gian rất nhỏ, có vài mẫu đất. Mấu chốt là bên trong trống rỗng, ngoại trừ một mảnh cỏ xanh mướt, còn có một dòng suối to bằng miệng chén. Viên Hạo từng thử rất nhiều lần, phát hiện đồ vật sống nắm không đi vào, cậu cũng lén lút ở công ty cây cảnh làm thí nghiệm rất nhiều lần lấy một cây khá nhỏ, nhưng là cây cam đã có thể kết quả. Quả cam này ở bên trong hình dạng rất đẹp, cây kết trái đặc biệt ngon, chua chua ngọt ngọt, có rất nhiều nước, so với cam bán trên thị trường thì ngon hơn nhiều. Chỉ là ở Đông Quản, món đồ gì cũng đều là của người ta, cậu thật không dám tùy tiện thả vào không gian của mình, vì vậy mà hơn một năm, cũng chỉ có,mấy cây cam cùng với một ít đồ không dùng được, là mấy đồ dùng hằng ngày các đồng nghiệp lúc rời đi cũng lười mang đi, lúc mới đầu cậu chỉ định lấy một ít đồ mình cần, sau đó căn bản đều không bỏ xuống được, liền đem thứ hữu dụng đều đặt ở trong không gian, coi như đem không gian làm thành nhà kho.
Trên thị trường Đông Quản bán các loại rau dưa, đa dạng về chủng loại, có thể ăn được cũng phải mùi vị như vậy. Món ăn ở đây đều được làm ra từ mấy loại hạt giống lai tạp hoặc là mấy loại cây trong biến đổi gien, cộng thêm mấy loại thuốc hóa học, ngoại trừ sản lượng cao còn chẳng có gì tốt đẹp cả, lại còn không an toàn. Hiện tại vật phẩm hữu cơ đều quý muốn chết, còn phi thường ít thấy. Viên Hạo vẫn hoài niệm món ăn trong nhà mình, là mấy loại đồ ăn không nhiễm mấy loại thuốc hóa học, vì vậy mà lần này cậu về nhà muốn học làm mấy món ăn, muốn ở trong không gian của mình làm ra, liền có thể thỏa mãn nhu cầu ăn uống của mình, cũng có thể kiếm ít tiền, không gian kia cũng không cần tiếp tục uổng phí.
Viên Hạo ở Đông Hoàn căn bản cũng không tìm được hạt giống cậu muốn, vì vậy mà cậu nghĩ về nhà tìm một ít. Còn có một điều nữa, cậu muốn là trứng gà ta, ở nông thôn vẫn còn không ít nhà nuôi mười, hai mươi con gà, hoặc ăn hoặc bán, trứng gà như vậy mới gọi là trứng ta, đồng thời loại gà này thả rông, mỗi ngày cho ăn chút cơm thừa, còn bình thường thì ở sau nhà bắt giun hoặc ăn chút cỏ Diệp tử. Hiện tại loại trứng gà ta này chính là rất hiếm, đồng thời bán cũng rất đắt. Trên thị trường cũng có một ít gà ta do mấy hộ gia đình nuôi dưỡng, cậu chính là muốn mua một ít con gà mới nở để nuôi. Sau đó cậu muốn ăn trứng cùng gà đều dễ dàng, cũng không cần lo lắng gà trên thị trường là do các loại thuốc tăng trọng nuôi ra, có các chất Sultan gì đó. Hơn nữa tiền lương của cậu còn tiết kiệm được một ít.
Cậu công tác ba năm, xác thực tiết kiệm đến không đến vài đồng tiền, tiền công chỉ có như vậy, cũng chỉ có ở phương diện ăn uống cắt giảm đi. Cậu là người không có văn bằng gì cả, cậu trước đây là cu li ở công trường xây dựng, tiền kiếm được mặc dù nhiều, thế nhưng thường bị đốc công khất nợ, thậm chí có lúc căn bản không lấy được tiền, hơn nữa thân thể cậu thế này, cậu cũng không dám mệt mỏi quá chính mình. Mỗi làn công tác được một thời gian, cậu liền phải nghỉ ngơi mấy ngày, tiền kia cũng là kiếm được càng thiếu. Hiện tại làm công việc ở công ty cây cảnh này, cậu cũng là đặc biệt quý trọng. Nhưng tiền công cũng chỉ là có một chút, cũng không thể đảm bảo có thể làm lâu dài, không tiết kiệm một ít, cuộc sống sau này liền càng khổ sở hơn.
Viên Hạo tuy rằng có được một cái không gian tùy thân, nhưng cậu cũng không thể để cho người khác biết, bởi vì lúc trước quái nhân cho cậu cái không gian này đã nhắc nhở cậu: “Xem ra cậu là người có năng lực, không gian này liền cho cậu. Nhưng cậu không thể dùng nó đi làm chuyện xấu, chỉ có thể dùng để trợ giúp cậu. Bằng không cậu tự gánh lấy hậu quả.”
Lúc mới đầu Viên Hạo căn bản không nghĩ đến không gian này có lợi ích gì, sau đó trong lúc vô tình lấy một gốc cam tiến vào, mới phát hiện trong không gian rất thích hợp làm ruộng. Nghĩ đến người kia nói không thể làm chuyện xấu, vì vậy cậu trở lại để tìm hạt giống.
Thời kỳ ở nhà, cậu ném vào trong không gian một ít hạt giống rau dưa các loại, sau lại bỏ ít trứng gà, sau lại nghĩ đến sau khi gà con nở, cần phải có lương thực làm thức ăn, liền bỏ vào nửa túi lúa thóc cùng nửa túi tiểu mạch. Vốn định nuôi cá bên trong, nhưng mà lại không có hồ cá, động vật sống lại không thể mang vào, cũng coi như thôi. Huống hồ không gian cũng lớn một chút, nhưng là so với sân nhà cũng không hơn được bao nhiêu. Hơn nữa cậu còn có một cây cam, đã chiếm không ít đất.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Hiện tại trong không gian nhiều nhất chính là gạo, bởi vì hiện tai gạo cùng dầu ăn các loại đều là biến đổi gien, mà gạo trong nhà chính là chính tông lúa nước, lại là gạo mới, không cần lo lắng có độc. Thời đại này chính là cái gì cũng không an toàn, hồi trước mọi người nói cái gì mà gạo có độc, khiến cho cậu có chút không chịu được. Ngươi nói xem người này sao lại độc ác như thế a, vì kiếm tiền, chuyện gì cũng làm được, cũng không sợ chết người. Chuyện như vậy tầng tầng lớp lớp, cái gì mà sữa bột có độc, sữa chua có độc, rồi trứng gà, thịt lợn, dầu cống ngầm, thực sự là vô cùng nhiều. Cậu chỉ hi vọng những người này đều là tự làm tự chịu, mỗi ngày ăn thực phẩm có độc, có chất kích thích, ăn chết bọn họ. Có lúc cậu nghĩ, hiện tại ăn những thực phẩm có độc như vậy, thời gian dài, nhân loại sớm muộn gì cũng có ngày đem mình diệt vong. Gạo trong nhà ăn đặc biệt thơm, hơn nữa tuyệt đối không có độc cùng biến đổi gien, cậu cho mẹ một trăm đồng tiền mua một bao mười cân gạo, không dám mua quá nhiều gạo, bởi vì gạo cũng là có thời hạn sử dụng, để lâu ăn không ngon.
Dùng dầu ăn là điều cậu đau lòng nhất, một số ít không nói, nhưng lại là dầu đậu nành biến đổi gien, dầu cải biến đổi gien, thậm chí là dầu cống. Dầu không phải biến đổi gien so với dầu biến đổi quý hơn nhiều, nhưng người mua lại càng yêu thích. Bởi vì nghe nói ăn nhiều đồ biến đổi gien không tốt. Kỳ thực hiện tại thật nhiều loại thực vật thu hoạch cũng đều là biến đổi gien, khoai tây, ngô, ớt ngọt, gạo, hương tiêu, nhiều không đếm xuể. Chỉ là phần lớn mọi người cũng không biết mà thôi, vì vậy mà cậu dùng 100 đồng mua một bình dầu vừng thuần khiết. Cầm tiền của con trai, mẹ cậu hào phóng cho cậu ít tương ớt cùng dưa ướp muối tự làm, lại chỉ một đống khoai lang trên mặt đất, để cậu tùy tiện lấy. Những thứ náy đều không đáng giá, nhưng Viên Hạo lại rất cao hứng lấy một ít bỏ vào không gian.
Nửa đêm trời quả nhiên nổi lên một trận tuyết, xe tuy rằng đi thật chậm, nhưng mọi người vẫn là rất lo lắng, dọc theo đường đi đã nhìn thấy rất nhiều tai nạn. Tuy rằng rất mệt nhưng Viên Hạo cũng không dám ngủ, chỉ là bán nằm ở vị trí của chính mình, ôm bao hành lý của chính mình híp mắt nghỉ ngơi. Cậu luôn luôn là ngủ không được ở trên xe, loại xe giường nằm này lúc nghỉ tết lúc nào cũng quá tải, rất chật, đồng thời hoàn cảnh này thực tệ, thế nhưng người ngồi vô cùng nhiều. Cậu vừa ngủ gật, xe bỗng nhiên rung lên một cái, Viên Hạo theo bản năng nắm chặt bao, tiếp theo liền dúi đầu xuống.
Tác giả có lời muốn nói: sự kiện giày da, thật là đáng sợ a. Cũng không biết ta thường thường ăn sữa chua có phải là dùng giày da làm a.