“Hai người bị làm sao vậy?” Mới đi được mấy bước, An Bình đột nhiên xuất hiện. Hắn vốn là ở ven đường chờ Viên Hạo cùng An Tâm, chỉ có điều vừa nãy mới đi vệ sinh, nên Viên Hạo cùng An Tâm lúc xuống xe không có nhìn thấy hắn.
“Ai, thực xui xẻo.” An Tâm rầu rĩ nói, hiện tại hắn rất hối hận, không nên đi đường nhỏ, không chỉ suýt chút nữa hại bản thân, ngay cả Viên Hạo cũng bị liên lụy theo. Nếu như không phải gặp được khối băng Lý Ích này, hai người bọn họ chết chắc, ngẫm lại mà còn thấy sợ. Từ nay về sau không bao giờ dám đi đường nhỏ hẻo lánh nữa, đại lộ vẫn là an toàn hơn nhiều, trên đường lớn có giám sát, những phần tử xấu không dám phạm tội dưới mí mắt cảnh sát, cái kia quá khiêu khích uy nghiêm của chính phủ.
“Gặp người xấu? Thân thể Viên Hạo thế này bị thương nặng không?” An Bình gấp chết rồi.
“Không bị nhiều lắm, mới đi bệnh viện xem qua, còn mua một đống thuốc lớn.” Viên Hạo đáp.
An Bình vừa nghe không bị thương nặng, hơi hơi yên tâm chút, tiếp nhận một phần đồ vật trên người An Tâm, lại nâng Viên Hạo dậy, ba người chậm rãi trở về. Trong lòng An Bình liền quyết định, sau này làm bất kì chuyện gì, đều phải chính mình đi làm. Hai người kia vẫn là ở nhà thì an toàn hơn. An Tâm quá đẹp, rất gây chú ý, mà Viên Hạo mỗi lần xuất hiện, đều mang cho người khác kinh hỉ. Hai người như vậy thực sự không nên để bọn họ cùng ra ngoài làm việc, hoàn toàn giống như lần này, quá không an toàn.
“A, chuyện của cậu làm như thế nào rồi?” Viên Hạo đánh gãy lời An Bình, hắn đúng là càng ngày càng lải nhải.
“Rất thuận lợi.” An Bình chỉ chỉ một cái bao trên lưng mình, bên trong chứa tro cốt của huynh đệ.
Một đoạn đường này vốn không dễ đi, hiện tại chân Viên Hạo còn bị thương, ba người đi càng chậm rãi. An Bình đói bụng bôn ba ở bên ngoài cả ngày, đã sớm uể oải, ba người mới đi được 500 mét, liền bỏ ra thời gian gấp đôi thường ngày.
Viên Hạo vô cùng muốn lập tức tiến vào không gian, nhưng lại không muốn giải thích cho hai người An Bình về chuyện liên quan đến không gian, chỉ có thể chậm rãi đi từng bước, vết thương nơi đầu gối không ngừng đau nhức, tuy rằng An Bình đã cố gắng nâng đỡ cậu, nhưng đầu gối trước đó đã đau đến mất cảm giác, bây giờ thực sự là càng đi càng đau.
“Chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.” Viên Hạo thực sự có chút không nhúc nhích được nữa, An Bình lại càng là mồ hôi chảy nhiều hơn, hiện ra thể lực của hắn đã sớm tiêu tan, mà An Tâm cũng so với mọi người không khá hơn là bao nhiêu. Ba người đều là sáng chưa ăn gì đã ra ngoài, hiện tại cũng đã sớm đói bụng.
An Bình cùng An Tâm bận rộn tìm một mỏm đá cao đỡ Viên Hạo ngồi xuống, Viên Hạo ăn không được dịch dinh dưỡng, chỉ có thể ủy khuất bản thân chịu đói bụng, để An Tâm cùng An Bình ăn.
“Lại mua nhiều dịch dinh dưỡng như vậy a. Thổ kim trứng bán rất được sao?” An Bình vừa thấy túi đầy dịch dinh dưỡng này, trong lòng thấy rất hổ thẹn, hắn cùng An Tâm đều không giúp Viên Hạo cái gì cả, nhưng lại ăn đồ của người ta, dùng đồ của người ta.
“Quả thật không tệ, bán được hơn bốn ngàn tệ a, chỉ có điều mua những thứ này, lại còn đi bệnh viện, ngân tệ trên tay chỉ còn sót lại có hơn một ngàn.” Viên Hạo đem tiền lấy ra, đếm đếm một chút, hiện tại toàn bộ tài sản chỉ còn có hơn 1,480 ngân tệ.
An Tâm ăn rất nhanh, một túi dịch dinh dưỡng rất nhanh liền ăn xong, cái bụng cũng no hơn nửa. An Bình vừa thấy chỉ còn dư lại chút tiền như vậy, lập tức không ăn, còn sót lại hơn nửa bao, đợi đến khi đói lại ăn.
“Cậu làm sao vậy?” Viên Hạo kì quái hỏi, gần đây ăn được coi như không tệ, lượng cơm của An Bình cậu có biết đến, một bao dịch dinh dưỡng căn bản là ăn không đủ, hiện tại lại còn để lại nữa.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Đợi khi nào đói rồi ăn. Đợi lát nữa về thì nấu cơm cho cậu, chúng ta lại luộc chút lá thổ kim trứng ăn, mấy thứ kia đã hái xuống, qua một ngày nữa, liền không thể ăn được rồi.” An Bình thu hồi dịch dinh dưỡng, cất cẩn thận, vật này để sáng mai còn làm bữa ăn sáng.
“Em hẳn là cũng lưu lại chút.” An Tâm đỏ mặt, hắn chưa từng trải qua đói bụng bao giờ, một khi có liền nghĩ ăn no. Chỉ có An Bình mới có thể tỉ mỉ như vậy.
“Được. Chỉ có ngần này đồ ăn coi như tiết kiệm, nhiều nhất cũng chỉ được có tầm ba, năm ngày. Hiện tại quan trọng nhất chính là nghĩ biện pháp kiếm thêm nhiều tiền thêm một chút.” Viên Hạo nhìn thấy dáng vẻ hối hận của An Tâm, có chút chua xót nở nụ cười.
“Nói thì như vậy, nhưng không thể trị tận gốc, cũng chỉ có thể thật tiết kiệm.” An Bình cười khổ, ngẫm lại chính mình là một đại nam nhân, thậm chí ngay cả cái bụng cũng không nuôi nổi, trong lòng thực sự là cực kỳ khó chịu.
Nghỉ ngơi một lúc, ba người lại tiếp tục đi, An Tâm cùng An Bình mới ăn xong, thể lực liền tốt hơn nhiều, An Bình trực tiếp vác Viên Hạo lên, đối với An Tâm nói, “Em ở chỗ này chờ một chút, anh đưa Viên Hạo đi rồi quay trở lại luôn.” Viên Hạo cũng không khách khí, cậu bị thương ở chân quả thật đi lại có chút không tiện, vừa đi liền đau, thương thế kia ở nơi then chốt, hơi động miệng vết thương liền không dễ chịu gì.
Thân thể của An Bình cũng gần khôi phục, cõng Viên Hạo đi gần mười phút, mới thở hổn hển, Viên Hạo vội vã bảo hắn trước tiên thả mình xuống, trở lại chỗ An Tâm, một đống đồ vật kia hi vọng An Tâm không cõng một mình mang về.
“Cậu cẩn thận một chút a.” An Bình đem Viên Hạo đặt ở trên vách đá, vội vàng trở về chỗ cũ, hắn cũng lo lắng cho An Tâm cùng một đống đồ vật kia. Bên này An Tâm sử dụng hết sức lực, trên lưng cõng bình khí gas, trên ngực đeo túi dịch dinh dưỡng, hai tay đều xách đồ vật theo, chậm rãi di chuyển thân mình, An Bình nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, vừa thấy buồn cười lại vừa tức giận. An Tâm ăn được nhiều, nhưng khí lực lại nhỏ, cũng không biết là sau này có thể khỏe hơn không.
Viên Hạo cũng không cần đợi bao lâu, An Bình cùng An Tâm liền đến, An Bình thả đồ vật xuống dưới đất, đối với An Tâm cùng Viên Hạo nói: “Anh nghĩ nên đem tro cốt của ba người An Ý chôn ở quanh đây.”
“Gần đây làm gì có nói nào thích hợp? Trừ phi là mảnh đất trước kia của chúng ta?”
“Liền chôn ở bên trong mảnh đất kia đi, đem đào sâu một chút, sẽ không có chuyện gì.” An Bình đã sớm nghĩ kĩ. Bọn họ không thể để tro cốt của anh em kết nghĩa ở trong nhà của Viên Hạo đi, nơi này trước kia là nhà của ba người An Ý, chôn ở chỗ này là một lựa chọn không tồi.
“Được rồi.” An Tâm suy nghĩ hồi lâu, cũng không có chủ ý gì tốt hơn.
Viên Hạo không hé răng, cậu không hiểu lắm phương thức xử lý nhưng chuyện những vậy, ngược lại ở quê cậu, có mấy người chính là trực tiếp đem tro cốt của thân chôn ở trong vườn rau. Đại đa số người là chôn ở mộ tổ, nhưng hiện tại mộ tổ đã không còn, vì vậy mà chôn ở trong vườn râu ngày càng nhiều. Nếu như An Tâm cùng An Bình đồng ý làm vậy, cậu cũng cảm thấy là được, vì vậy mà cũng không có nói gì.
“Cái kia, chúng ta trước hết là đi làm xong chuyện này đi.” An Bình thấy Viên Hạo không nói gì, liền quyết định trước hết là đi chôn tro cốt, rồi mới trở lại nhà Viên Hạo.
Chân của Viên Hạo không tiện, liền sướng ở trên cao không xuống, An Bình cùng An Tâm liền tiện tay tìm một hòn đá để đào đất, nơi này vốn là vừa mới đào không bao lâu, vì vậy mà hai người cũng không tốn nhiều công sức, liền đào một cái hố sâu, đem ba cái hộp đều thả vào, lại bắt đầu chôn cất.
An Bình cùng An Tâm một bên đào một bên rơi lệ, huynh đệ bọn họ rất tốt, từng ở nơi này sống nương tựa lẫn nhau, còn chưa kịp hưởng thụ sinh hoạt, liền chỉ còn một cái hộp nhỏ như vậy.
“Ba người các em dưới đất có bạn, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau, không được để người khác bắt nạt, phù hộ cho anh có thể báo thù cho các em.” An Bình trong lòng đọc thầm vài câu, hận không thể tự tay làm thịt những kẻ bại hoại kia, đưa bọn hắn đến tế mộ phần. Chỉ có điều hiện tại hắn đều là dựa vào Viên Hạo, chuyện báo thù thật sự là quá xa xôi.
An Tâm mặt đầy nước mắt, trong lòng lại khó chịu đến không thể chịu nổi. An Tâm so với hắn còn nhỏ hơn một chút đây, hoàn toàn vẫn là con nít, An Ý cùng An Như bình thường cũng đều nhường nhịn hắn, mọi người sinh hoạt ở đây tuy rằng thời gian không dài, nhưng vẫn là rất gắn bó giúp đỡ nhau. Hiện tại xã hội quá loạn, bằng vào sức một người, một á nhân bị vứt bỏ nếu muốn sống sót, thực sự là quá khó. Ngay cả hắn, nếu như không phải An Bình, hiện tại đã sớm thành đồ chơi của người khác. Đương nhiên, An Bình nếu không có hắn, cũng không biết đi nơi nào.
Nhà An Tâm cũng được cho là tiểu phú, cho nên hắn mới được sinh ra. Khi sinh ra một đứa trẻ, phải phù hợp rất nhiều điều kiện thì không nói, còn phải có cơ sở kinh tế nhất định, tuy rằng chính phủ sẽ cung cấp một ít thực phẩm cho đứa trẻ, chủ yếu là khuyến khích mọi người sinh con, hiện tại mọi người không muốn nuôi trẻ con, bởi vì sinh ra hơn một nửa là á nhân, á nhân địa vị lại thấp, hơn nửa đều là gánh nặng, tuy rằng số người trực tiếp vứt bỏ không tính là quá nhiều, nhưng số á nhân đối xử tử tế thì thật là như lá mùa thu, quá ít ỏi. Hơn nửa gia trưởng đối với á nhân thường rất lạnh lùng, ngoài trợ giúp nhất định về sinh hoạt, thì về tình cảm lại như người ngoài. Khi lớn hơn một chút, phần lớn á nhân thường sẽ rời khỏi nhà, chính mình đi nơi khác sinh hoạt, ai lại muốn cả ngày chịu khinh thường cùng lạnh lùng từ người nhà chứ.
Mặt khác, á nhân ở trong mắt đại đa số người bình thường chính là một sự sỉ nhục, hầu hết mọi người đều không muốn cùng loại sỉ nhục như vậy ở chung một chút a, mà á nhân bởi vì không được giáo dục đầy đủ, khả năng sinh tồn thực sự là rất kém. Ở cái xã hội đầy rẫy sự kì thị này, á nhân muốn sinh tồn thực sự là đã khó lại càng khó. Bất quá hai trăm năm qua, á nhân đấu tranh ngày càng mạnh mẽ, bọn họ hi vọng được sống bình đẳng, hi vọng được sống một cách tôn nghiêm, thân phận á nhân này, không phải là bọn họ có thể lựa chọn, còn không phải là gia trưởng mang cho bọn họ.
Căn cứ vào khẩu hiện như vậy, rất nhiều người căn bản là không muốn sinh con, hài tử sinh ra là người bình thường thì không nói,sinh ra á nhân, hắn thống khổ ngươi cũng thống khổ, còn không bằng nhất quyết không có. Tuy rằng chính phủ trợ cấp rất nhiều đồ ăn cho trẻ em, mãi cho đến trước ba tuổi, hơn nửa đồ ăn đều do chính phủ cung cấp, hơn nữa những năm gần đây, đối với á nhân thành niên chịu đựng thương tổn, chính phủ cũng giám sát vô cùng nghiêm, đại đa số người lúc 16 tuổi bị giám định là á nhân đến 18 tuổi, trong vòng hai năm này chính phủ sẽ cung cấp một ít bảo vệ, chính là để phòng ngừa những người khác đối với á nhanh vị thành niên phạm tội. Nhưng dù như vậy, tỉ lệ sinh đẻ cũng vẫn giảm xuống nghiêm trọng. Á nhân chân chính được lợi, cũng chỉ là một số ít. Rất nhiều lúc, chính lệnh là thật, nhưng chấp hành lại thay đổi, căn bản là không tạo nên được tác dụng gì lớn.
Nói đến An Bình vận may của hắn cũng tốt, nhà hắn chính là làm công cho nhà An Tâm, mà An Tâm từ nhỏ đã theo An Bình chơi, An Bình lớn hơn hắn vài tuổi, An Bình vừa bị giám định là á nhân, gia trưởng còn chưa kịp đối với hắn làm gì, An Tâm liền cùng trong nhà nháo, muốn An Bình chuyên môn chơi với hắn. Khi đó An Tâm bất quá mới mười một mười hai tuổi, gia trưởng của hắn đối với hắn cũng vô cùng thương yêu, vì vậy mà An Bình liền được đưa đến bên người An Tâm, sinh hoạt liền tốt hơn nhiều.
Trong thời gian đó, An Bình từ từ tích lũy một chút tiền, đồng thời cũng trợ giúp An Ý cùng An Tâm, bọn họ đều là cùng một chỗ, từ nhỏ liền cùng nhau chơi đùa, cảm tình rất tốt. Mà An Tâm cũng bởi vì theo người nhà đi học tập trồng trọt, vì vậy mà An Bình cũng sẽ đi nhìn một chút. Sau đó bọn họ từ trong nhà đi a, An Tâm liền lén lút lấy mấy hạt giống thổ kim trứng, năm người bọn họ đều phải dựa vào một chút hạt giống đó, tìm tới một vùng khác, sống sót.
Kỳ thực trong năm người bọn họ, chịu đến đả kích lớn nhất chính là An Tâm, khi đó, hắn còn tưởng coi như mình là á nhân, người nhà đều sẽ không bỏ hắn. Thế nhưng hắn liền sai rồi, ba ba hắn căn bản là không thể nào tiếp thu được chuyện này, cái gọi là trả giá càng nhiều, hi vọng càng nhiều, cũng càng không hể tiếp thu được kết quả này. Cuối cùng, hắn chỉ có thể theo An Bình rời khỏi nhà. Yêu thương từ nhỏ đến lớn, chỉ bởi vì hắn là á nhân, liền biến mất hoàn toàn. Ba ba ở nhà đại nổi nóng, cả ngày chửi bới hắn, không chỉ có dằn vặt lòng hắn, còn không cho hắn ăn cơm no, cuộc sống của hắn lập tức từ thiên đường liền thành địa ngục. Cuối cùng cha hắn đem An Bình vẫn làm việc cho nhà hắn đánh đuổi, An Tâm cùng là theo An Bình rời đi ngôi nhà hắn từng sinh hoạt mười sáu năm.