Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 48: Lại uống say

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 48: Lại uống say

Chuyển ngữ: Puny

Buổi tối hôm đó, Dương Trầm ngay cả cơm tối cũng không nuốt trôi, vội vã tới câu lạc bộ X.

Anh ta không kịp trách cứ biểu hiện tệ hại của Lý Ngân Hách trong cuộc thi đấu một người, vô cùng lo lắng đi thẳng phòng sách gọi Nguyên Tu.

Phòng sách của câu lạc bộ là nơi để nói chuyện, phong cách bố trí trầm thấp nghiêm trang, không thoải mái theo sở thích giống như phòng riêng của đội viên, cây tùng xanh biếc sinh trưởng sum suê trên bàn, ngược lại thể hiện rất nhiều sự câu nệ.

Nguyên Tu không nhanh không chậm rót cho anh ta ly trà, nhưng đoán chừng Dương Trầm cũng không có tâm tình uống trà, anh ta ngồi xuống trực tiếp hỏi: “M4 có thực lực như vậy, tại sao không nói cho tôi!”

Nguyên Tu ngồi xuống nhấp trà, chậm rãi nói: “Tôi nói cô ấy rất mạnh, đủ tư cách nhập đội, là chính anh lo trước lo sau, không dám mạo hiểm đào tạo con gái.”

“Trình độ cô ấy như vậy, còn cần phải đào tạo?” Dương Trầm lắc đầu nói: “Nguyên Tu à Nguyên Tu à, thật sự bệnh thiếu máu.”

Nguyên Tu thoải mái cười, cười ra thần thái ánh trăng rạng rỡ.

Tâm tình còn rất tốt.

Dương Trầm thở hổn hển: “Cậu còn cười, đều do cậu!”

Anh cong mày: “Tại sao lại trách tôi.”

“Cậu và M4 qua lại gần như vậy, cô ấy là loại tuyển thủ thiên tài như vậy, cậu lại không nói rõ cho tôi.”

“Tôi nói anh sẽ tin sao?” Giọng Nguyên Tu kéo dài: “Còn nữa, cô ấy không phải thiên tài gì.”

Dương Trầm khó hiểu nhìn về phía anh, mi tâm giãn ra, ánh mắt yên ổn.

“Cô ấy chỉ là… có một dòng sức mạnh, giống như con lừa bị bịt mắt, chỉ biết xông về phía trước.”

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Dương Trầm cảm thấy không hiểu, thời điểm nhắc tới M4, Nguyên Tu thu lại thái độ thù địch, toàn bộ đường nét sắc thái cũng dịu dàng đi.

“Sau cuộc thi đấu này, chiến đội chuyên nghiệp trong nước sẽ tìm đến cô ấy đưa cành ô liu.” Dương Trầm chắc chắn nói: “Tuyệt đối không thể để cho cô ấy gia nhập những chiến đội khác.”

“Cô ấy có quyền lựa chọn của mình.”

“Chúng ta đương nhiên là lựa chọn tốt nhất của cô ấy, vô luận là tổng hợp thực lực hay là xây dựng chiến đội, chúng ta đều tốt nhất.”

“Nhưng mà chỗ trống duy nhất của chiến đội chúng ta đã được bổ sung rồi.”

“Ai quy định một chiến đội chỉ có thể có năm người.”

Mặc dù trong thi đấu một đội nhiều nhất hợp thành năm người thi đấu, nhưng mà chiến đội chuyên nghiệp lại có thể có nhiều tổ hợp đội viên tranh giải.

“Nguyên Tu, cậu và cô ấy không phải quan hệ rất tốt sao, thử đi dò xét, xem ý nghĩ của cô ấy, giúp tôi khuyên cô ấy.”

Nguyên Tu dựa lưng vào ghế, cười lạnh nói: “M4 cũng không phải cô gái ngoan ngoãn nghe theo lời khuyên, cô ấy có ý nghĩ của mình.”

“Hai người không phải mập mờ sao, cô ấy dĩ nhiên nghe lời cậu.”

Nguyên Tu buông ly xuống: “Ai nói với anh hai chúng tôi mập mờ.”

“Cố Chiết Phong nói, trong thi đấu thì giống như nữ ma đầu giết người, vừa ra thấy cậu, một giây liền biến thành Bé Cưng ngoan ngoãn, chỉ thiếu đưa lưỡi liếm mặt cậu.”

“…”

***

Ngày tiếp theo, ba cô gái đi ăn lẩu chúc mừng, Lục Mạn Mạn cao hứng, uống nhiều, ôm Trình Ngộ mượn rượu làm càn, mặt vùi vào bộ ngực lớn mềm mại của Trình Ngộ, không ngừng cọ cọ, vừa cọ vừa kêu gào: “Lão tử nếu là đàn ông, lão tử sẽ lấy phụ nữ như vậy, ngực lớn! Thoải mái!”

Trình Ngộ ghét bỏ mà đẩy cô ra: “Bệnh thần kinh!”

Lục Mạn Mạn nắm bả vai cô ấy, cười ha ha: “Bảo bối.”

Trên đường chính vắng vẻ, ba cô gái lôi lôi kéo kéo không xong.

Nước mắt nước mũi của Lục Mạn Mạn, toàn bộ cọ lên ngực của Trình Ngộ: “Thật là mềm, boo boo, thích.”

Trình Ngộ bất đắc dĩ thét lên: “Van cầu cậu đấy, quỳ xin bỏ qua cho!”

Hạ Thiên đỡ Lục Mạn Mạn: “Tiểu tỷ tỷ đừng ồn ào, đi đường đàng hoàng được không.”

Lục Mạn Mạn quay người lại muốn vùi vào Hạ Thiên, Hạ Thiên kinh hoàng liên tiếp lui về phía sau: “Tôi không có! Tôi chưa trổ mã xong! Cậu vẫn là tìm cậu ấy, cậu ấy là con sóng lớn!”

Tại cổng trường họ, có một người con trai cả người mặc đồ đen bên ngoài mặc áo khoác đen, quần jean tùy ý bó sát đôi chân dài.

Anh đứng trong bóng tối, trong tay kẹp một điếu thuốc.

“Nguyên Tu!”

Trình Ngộ tưởng như là gặp phải vị cứu tinh, vội vàng hướng phía anh vẫy tay: “Mau tới!”

Nguyên Tu vê điếu thuốc, sãi bước đi tới.

Trình Ngộ tựa như ném củ khoai lang phỏng tay, đẩy Lục Mạn Mạn trong ngực tới ngực anh: “Cái tổ tông này giao cho anh, mẹ của tôi ơi, mệt chết chị!”

Lục Mạn Mạn cắm đầu vào trong ngực Nguyên Tu, đụng vị trí ngực cứng rắn của anh, chân mày cau lại bắt đầu lẩm bẩm: “Thật cứng, tôi muốn bánh bao lớn của tỷ tỷ.”

Nguyên Tu cau mày: “Uống bao nhiêu?”

“Không uống nhiều.” Trình Ngộ nói: “Mỗi người hai chai bia, hai bọn tôi đều không sao, trời mới biết cậu ấy làm sao lại say thành cái bộ dáng này.”

“Cô ấy không thể uống rượu, thể chất dị ứng.” Nguyên Tu đỡ chắc cơ thể cô: “Một chút xíu cũng sẽ say, say liền vui vẻ làm càn.”

“Đã biết đã biết.” Trình Ngộ lần này được giáo huấn, lần sau ai cho phép cô uống rượu người đó là chó.

Lục Mạn Mạn sờ ngực Nguyên Tu, dùng sức nắn bóp: “Tôi muốn bánh bao lớn… của tỷ tỷ.”

Nguyên Tu đành vuốt vuốt đầu cô: “Sở khanh.”

Lục Mạn Mạn nâng đôi mắt say lờ đờ, mơ hồ thấy mặt Nguyên Tu: “A, là Nguyên Tu, khó trách không có bánh bao lớn.”

Trong giọng của Nguyên Tu mang theo chút cưng chìu: “Cũng không phải con trai, muốn bánh bao lớn cái gì.”

“Tôi cũng thích…” Cô bắt đầu xoa ngực mình: “Tôi cũng không có.”

Nguyên Tu kéo cổ tay cô, nửa ngồi xổm xuống, thuận thế cõng cô lên, nói với Trình Ngộ: “Đi thôi, trở về phòng ngủ.”

“Làm phiền đội trưởng Nguyên Tu!” Trình Ngộ híp mắt cười: “Chúng tôi ở dưới lầu ký túc chờ các người, không cần phải gấp gáp, chậm rãi đi.”

Nói xong cô ấy liền kéo Hạ Thiên rời đi trước.

Nguyên Tu hít sâu, trong không khí xen lẫn với hơi lạnh của những ngày đầu xuân, anh cõng cô, bước chân vững vàng, đi trên con đường trường học tĩnh lặng.

Đèn đường chiếu lên ngọn cây, tạo nên cái bóng loang lổ.

Bây giờ đã sắp nghỉ đông, trong trường học có rất nhiều bạn học đã về nhà, cho nên đặc biệt yên tĩnh.

Lục Mạn Mạn không hề làm ồn, ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, tay nhỏ vòng cổ anh, mặt vùi vào vị trí sau gáy anh.

Đi tới giao lộ, Nguyên Tu cảm giác sau gáy ấm áp lại ướt át.

Anh bỗng nhiên dừng bước chân lại.

Cô gái sau lưng ôm chặc anh, trong giọng nói mang theo chút nức nở: “Mẹ…”

Trong lòng anh bỗng co rút, bừng tỉnh.

Muốn bánh bao lớn cái gì… Hòa ra là muốn mẹ.

Trước kia anh đã sớm biết thông qua tiết mục phỏng vấn, mẹ của W đã qua đời, cô là được hai người cha hảo tâm nuôi dưỡng lớn lên.

Cô hít không khí.

Đàn ông có sắt thép cũng không cách nào chống cự trước nước mắt của phụ nữ, Nguyên Tu đã mềm lòng thành một vũng bùn.

“Mẹ…” Giọng cô rất nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu.

Nguyên Tu dừng lại chốc lát, đổi động tác tay, trực tiếp duỗi tay xốc cô từ phía sau đến trước người, giống như xách một con gấu bông.

Dễ như trở bàn tay, từ tư thế cõng biến thành ôm.

Anh để cho chân cô kẹp bên hông mình, nâng mông cô, ôm lấy cô, ánh mắt ổn định nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Không có mẹ, nhưng mà có Nguyên Tu.”

Lục Mạn Mạn cúi đầu lau nước mắt, sợi tóc trên trái dính vào khuôn mặt đỏ bừng, cô ngẩng đầu lên, ủy ủy khuất khuất nhìn anh một cái.

“Tu Tu, tôi đã thắng trận đấu…”

“Ừ, tôi nhìn thấy rồi, đánh đặc biệt tốt.”

“Có thật không?”

“Thật, đặc biệt tốt.”

Cô hô hấp rất gấp cũng rất yếu, toàn vỗ vào mặt anh, ẩm ướt nóng nóng một chút.

Anh ôm cô, tiếp tục bước đi về phía trước.

Lục Mạn Mạn đưa tay ôm lấy cổ của anh, đầu gục lên bả vai của anh, nhắm đôi mắt ướt sũng.

Dưới lầu ký túc, Trình Ngộ và Hạ Thiên thấy bắp đùi Lục Mạn Mạn móc thật chặt bên hông Nguyên Tu, để cho anh ôm như vậy trở về.

Bị dọa die rồi.

Hạ Thiên liều mạng kéo vạt áo Trình Ngộ: “Lục Mạn Mạn có phải sau khi uống rượu mất lý trí xử lý chồng không?”

Trình Ngộ ngoắc ngoắc nhìn Nguyên Tu trước mặt đang đi tới: “Đừng kéo quần áo lão tử, cánh tay ma ảo [1] của lão tử cũng cứng ngắt.”

[1] Cánh tay ma ảo (幻肢) hay ma chi: là một căn bệnh hiếm gặp ở người, đặc biệt là ở những người bị mất đi một phần cơ thể trong quá trình sống. Tên tiếng Anh của nó là “phantom limb”, thực chất, đây là một loại cảm giác bình thường của cơ thể như đau nhói, buốt, tê cứng song lại diễn ra trên một bộ phận có cái tên là “cánh tay ma ảo” (phantomb arm). Khi bạn mất đi một phần cơ thể ở tay (chân) sau một tai nạn, bạn vẫn luôn có cảm giác đau nhức và tê buốt tại vị trí cánh tay hoặc chân mà bạn đã cưa đi.

Đi tới dưới lầu ký túc, Nguyên Tu buông Lục Mạn Mạn xuống, lại ngồi xổm xuống, dùng ống tay áo lau lau nước mắt cho cô: “Ngoan ngoãn, đừng làm ồn các tỷ tỷ.”

Lục Mạn Mạn khéo léo gật đầu: “Ừ.”

Nguyên Tu đứng lên nói với Trình Ngộ: “Tối nay trông cô ấy một chút, chờ một lát rồi kê cái gối cao một chút cho cô ấy, có thể sẽ không thoải mái muốn ói, các cậu lượng thứ một chút, lần sau tôi mời các cậu ăn cơm.”

“Nguyên đội nói lời này khách khí rồi.” Trình Ngộ đỡ lấy Lục Mạn Mạn lờ mờ: “Đều là chị em tốt, đi ra khỏi nhà thì chiếu cố lẫn nhau, không có gì.”

“Ừ, làm phiền.”

Trình Ngộ đỡ Lục Mạn Mạn vào cửa ký túc, Nguyên Tu đưa mắt nhìn các cô, còn chưa rời đi.

Lục Mạn Mạn quay đầu chỉ Nguyên Tu, cô lầu bầu lẩm nhẩm với Trình Ngộ: “Chồng tôi, anh ấy là chồng tôi!”

“Vâng vâng vâng.” Trình Ngộ không biết làm sao nói: “Là chồng cậu, không ai giành với cậu.”

***

Lục Mạn Mạn một đêm say rượu, ngày hôm sau tỉnh lại, đã là xế chiều.

Cô mơ mơ màng màng xốc chăn ngồi dậy, Trình Ngộ mặc tạp dề, cầm cây lau nhà đang tới tới lui lui quét dọn vệ sinh phòng ngủ.

Soạt một tiếng, Hạ Thiên xé lớp màng mềm bên ngoài sách tiếng Anh mới mua về, thở dài.

Cô xoa xoa huyệt thái dương, cảm giác như đầu gỗ đờ đẫn, còn có hơi đau, tối ngày hôm qua làm sao trở về, cô hoàn toàn không nhớ rõ.

“Tỉnh rồi, tiểu dâm ma.”

Lục Mạn Mạn cau mày hỏi: “Gọi tôi là gì?”

Trình Ngộ xem thường nhìn cô: “Gọi cậu quỷ háo sắc có được hay không.”

Hạ Thiên nói: “Ngày hôm qua cậu ôm Trình Ngộ, toàn bộ nước mắt nước mũi quẹt lên ngực người ta, kêu khóc lóc muốn ăn thịt bà nội nhà cậu.”

Lục Mạn Mạn ôm ngực hoảng sợ lui về phía sau: “Các cậu không làm gì tôi đi.”

Trong tay Trình Ngộ cầm chổi ném một cái, cười mắng cô: “Cậu còn làm kẻ xấu tố cáo trước đúng không, sớm biết như vậy tối hôm qua đã ghi lại vẻ mặt hình dáng meow meow kia của cậu rồi.”

Lục Mạn Mạn vỗ vỗ đầu mình, lại để cho chính mình tỉnh táo hơn một ít: “Tửu rượu của tôi không tốt, say rất khó coi, lần sau nhất định không được uống nhiều.”

Trình Ngộ cười tủm tỉm hỏi: “Còn nhớ ngày hôm qua cậu làm sao trở về không?”

Lục Mạn Mạn mờ mịt lắc đầu, ngẫu nhiên nói: “Nhất định hai cậu ném tôi đại trên đường chính, tự tôi thoi thóp bò về.”

Hạ Thiên bình tĩnh nói: “Không, là chồng cõng cậu trở về.”

Trình Ngộ bổ sung: “Nói đúng ra, hẳn là ôm trở về, về phần ôm như thế nào…”

Cô ấy cười rất thiếu đòn, đi tới bên cạnh Hạ Thiên, hai tay vòng cổ cô ấy, Hạ Thiên đứng lên, kéo một bắp đùi Trình Ngộ vòng hông mình, kéo mông của cô ấy, thuận tay nhéo một cái.

“Thấy chưa?”

“Cmn!” Lục Mạn Mạn cào cào tóc, không dám tin: “Tư thế sắc tình như vậy là cái loại nháo gì chứ!”

“Cậu thoạt nhìn còn rất hưởng thụ nha.” Trình Ngộ cười híp mắt: “Nguyên Tu vừa đến một giây, sắc nữ liền biến thành tiên nữ, không ồn ào không nháo nhào, yên lặng như thiếu nữ ẩn mình nơi khuê các [2].”

[2] Nguyên văn là Tĩnh nhược xử tử (静若处子), xuất phát từ câu thành ngữ (静若处子, 动若脱兔) [Tĩnh nhược xử tử, động nhược thoát thố]; ban đầu được dùng trong quân đội, ý nghĩa là: “Khi án binh bất động thì yên ắng tĩnh lặng như thiếu nữ đồng trinh ẩn mình nơi khuê các, tới lúc tác chiến thì tốc độ chớp giật, nhanh nhẹn như thỏ đang chạy trốn”. Về sau được tách ra dùng như một cụm thành ngữ riêng, hàm ý vẻ đẹp dịu dàng, tĩnh tại, an nhiên, yên ắng, hoặc là trạng thái bất động…

“Mới, mới không có, người ta vẫn luôn là tiểu tiên nữ.” Lục Mạn Mạn lẩu bầu, tiện tay lấy điện thoại dưới gối ra.

Mới vừa mở máy, hàng tá cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại dọa Lục Mạn Mạn.

Cái quỷ gì, nhiều như vậy.

Những cuộc gọi nhỡ này phần lớn đều là số lạ, nhưng có một hai số trong đó là số của các chiến đội chuyên nghiệp mà cô đã lưu khi gửi sơ yếu lí lịch trước đây.

Chiến đội chuyên nghiệp?

Đang suy nghĩ, điệu thoại lại reo, là dãy số lạ, Lục Mạn Mạn thấp thỏm nhận: “Alô, xin chào, đây là Lục Mạn Mạn.”

Khi cô gọi điện thoại vãn giữ khẩu ngữ tiếng Anh, làm sao cũng không đổi được.

“Xin chào cô Lục Mạn Mạn, tôi là bên câu lạc bộ KT, tôi là giám đốc chuyên nghiệp Trương Bách Văn, muốn biết hiện tại cô có nguyện vọng gia nhập chiến đội chuyên nghiệp hay không.”

“A, cái này… Tôi muốn gia nhập chiến đội chuyên nghiệp nhưng mà…”

Tai Trình Ngộ và Hạ Thiên phản ứng nhanh, lập tức bu lại, ghé vào bên tai cô nghe điện thoại.

“KT chúng tôi ở trong nước cũng coi là câu lạc bộ chuyên nghiệp số một, dưới trướng có sáu chiến đội, phát triển tiền đồ tương đối rộng lớn.”

“Vậy ngài để tôi suy nghĩ một chút đi.”

Lục Mạn Mạn vội vàng cúp điện thoại, còn chưa kịp phản ứng, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, lại là dãy số lạ.

Cả một buổi chiều, cô nhận ít nhất không dưới mười cuộc điện thoại, tất cả đều là số của giám đốc chiến đội chuyên nghiệp khai thác cô về.

Cuối cùng khi không chịu nổi quấy nhiễu cô chỉ có thể mở chế độ máy bay.

Hồi tưởng lại thời điểm mới đến, nhận được những câu trả lời từ chối của các chiến đội chuyên nghiệp này, rõ là cách một đời mà.

Đối với lời mời của bọn họ, Lục Mạn Mạn thống nhất câu trả lời: “Tât cả chờ cuộc thi CRLC mùa xuân kết thúc sau đó mới nói.”

Giám đốc cho là cô muốn chờ giá cao, trước tiên không vội vàng trả lời, chờ sau cuộc thi đấu mùa xuân, giá trị con người nhất định nâng lên.

Nhưng mà Lục Mạn Mạn đã có tính toán của mình.

Đôi lời tâm tình của editor: Mọi người đã bị Tu Tu Mạn Mạn làm cho chết nghẹn chưa =))) Bà Mạn Mạn thì háo sắc dã man, ông Tu Tu thì lợi dụng người ta say quá nha.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!