Chuyển ngữ: Puny
“Cuộc thi đấu đó, nếu như đoạt được giải nhất cả nước, tiền thưởng có phải nhiều hơn thi đấu cấp tỉnh không?”
Trình Ngộ cầm cây chổi quét dọn tàn cuộc, vẻ mặt khi hỏi lời này tỏ ra thờ ơ.
Ngược lại là trong mắt của Lục Mạn Mạn đã sáng rực, nhanh chóng vọt tới trước mặt Trình Ngộ nắm chặt hai cánh tay của cô ấy: “Tiểu tỷ tỷ muốn họp thành đội với tôi sao!”
“Cậu đừng kích động.” Trình Ngộ ghét bỏ đẩy tay cô ra: “Tôi tùy tiện hỏi một chút.”
Lục Mạn Mạn liền vội vàng nói: “Có tiền thưởng đấy!”
“Bao nhiêu?”
“Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”
Trình Ngộ khinh bỉ nói: “Tiểu tỷ tỷ có thể tin không?”
Lục Mạn Mạn trịnh trọng nói: “Là như vầy, tiền thưởng mặc dù không nhiều cũng chỉ hai chục ngàn đồng rmb [1] nhưng mà nếu như có thể giành được hạng nhất quyền lợi cho giai đoạn sau là rất khả quan…”
[1] RMB được viết tắt bởi tên tiếng anh là RENMINBI, đây là đại diện cho đồng tiền của người dân Trung Quốc. Tên thường gọi là yuan – Đồng nhân dân tệ được quy ước quốc tế là RMB là tên gọi chính thức của đơn vị tiền tệ nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa – Trung Quốc.
“Chờ một chút… Bao nhiêu?”
“Hai chục ngàn đồng.”
Trình Ngộ mở to hai mắt: “Cái này còn không nhiều?”
Hạ Thiên thờ ơ bổ một đao: “Cậu ấy là nhà tư bản đế quốc Mỹ, cậu là người nghèo.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Trình ngộ đổ mồ hôi: ==
Lục Mạn Mạn vô tội nháy mắt: “Trước kia tôi đánh một trận kiếm được gấp mười lần cái này, cho nên không cảm thấy nhiều…”
“Ông trời ơi.” Trình Ngộ ôm ngực: “Các cậu đánh chuyên nghiệp nhiều tiền như vậy?”
“Đúng vậy.”
Hạ Thiện bắt đầu tìm kiếm trên máy tính xách tay: “Trước kia có người làm khảo sát, trong cái chuỗi nghề nghiệp này, phần lớn là nhà đầu tư cầm đi, tiếp theo là nền tảng phát trực tiếp cùng giám đốc, đội viên chuyên nghiệp thật ra là sinh vật tầng chót cùng, tiền lương cầm được là ít nhất.”
“Cho dù ít nhất, vậy cũng không ít à!” Trình Ngộ thật sự không hiểu: “Các cậu như vậy, sao có thể kiếm nhiều tiền như vậy?”
“Bởi vì người hâm mộ nhiều.” Lục Mạn Mạn giải thích: “Lấy hiểu biết của tôi về Mỹ, đi trên đường chính, trong năm người nhất định sẽ có một fans thi đấu người thật, nền tảng phát trực tiếp có thể kiếm tiền quảng cáo cùng phí lưu lượng, câu lạc bộ có thể thay mặt nói, đội viên còn có thể tiến ra xung quanh…”
“Thật lợi hại.” Trình Ngộ nói: “Nếu như tôi một trận đấu cũng có thể kiếm hơn mười hai mươi ngàn, xem ai còn dám xem thường tôi.”
“Ách, đó là giá trị con người đội viên chuyên nghiệp.” Lục Mạn Mạn nhắc nhở.
“Mạn Mạn, cậu còn thiếu người không?” Trình Ngộ hỏi: “Nếu không họp thành đội, đánh một chút xem?”
“Tốt!” Lục Mạn Mạn chết đi mấy ngày, lúc nghe được tin này, lập tức phấn chấn, vung tay vung chân: “Tiểu tỷ tỷ dẫn cậu ăn gà!”
***
Leo tường trang Line.
Chiêu tài Arco co vào: Tiền bán khẩu trang của W tôi đã gửi vào tài khoản cậu.
Lục tiên nữ mười bốn tuổi đang trỗ mã: Ok.
Arco: Bán được mười bốn vạn, chúng ta mỗi người bảy vạn.
Lục Mạn Mạn: Kể nghe ai có tiền thiếu suy nghĩ như vậy bỏ ra mười bốn vạn mua loại đồ này, bệnh thần kinh à ha ha ha.
Arco: Tôi tìm thông tin gửi qua bưu điện, là tên thực đấy.
Nam phút sau.
Arco: Đã tìm được! Lợi hại, cũng là người Trung Quốc này.
Lục Mạn Mạn: Ai??
Arco: Wow!
Lục Mạn Mạn: Cảm giác không ổn.
Arco: Cậu đoán xem, ai mua khẩu trang của cậu?
Lục Mạn Mạn: Đại thúc trung niên dung tục bỉ ổi đầy mỡ?
Arco: Là Nguyên Tu đội trưởng X!
Lục Mạn Mạn:………
Lục Mạn Mạn: Cmn cmn cmn cậu ta mua khẩu trang tôi làm cái gì? Không phải muốn thô bỉ tôi sao!
Arco: [Hút điếu thuốc] Người ngũ đoản [2] như cậu trước không lồi sau không vểnh, đàn ông có thẩm mỹ bình thường sẽ thô bỉ cậu?
[2] Người ngũ đoản (五短身材): mình và tứ chi đều ngắn
Lục Mạn Mạn: [Nhấc bàn lên]
***
Mấy ngày nay Lục Mạn Mạn vẫn luôn quấn quít chuyện Nguyên Tu mua khẩu trang của cô, thời điểm đêm khuya vắng người tưởng tượng ra vô số khả năng, mỗi kiểu tư thế cũng khiến cho cô đêm dài khó ngủ.
Đồng thời cô cùng Trình Ngộ đã bắt đầu huấn luyện thi đấu hai người, hai người không giống một người, phối hợp ăn ý cực kỳ quan trọng. Hai người hoàn toàn chưa quen thuộc để lập thành đồng đội, cần nhiều trận thi đấu thực chiến để ma sát, mới có thể tạo nên độ ăn ý.
Tại câu lạc bộ xạ kích, hai người mang theo kính bảo hộ xám tro, luyện tập bắn bia. Hạ Thiên thì ngồi trên ghế dựa, chuyên tâm dồn chí học thuộc từ đơn.
Trình Ngộ bắn một phát súng, trúng hồng tâm mục tiêu, thuận miệng hỏi: “Cậu nói Nguyên Tu mua khẩu trang trước kia cậu đeo?”
Hạ Thiên nghe vậy, ngẩng đầu lên hô to: “Wow thật là bỉ ổi.”
Lục Mạn Mạn:…
Cô tháo kính bảo hộ xuống ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cầm bình nước giữ nhiệt màu xanh lên uống: “Ngày đó cậu ta còn gọi điện thoại hỏi tôi có thích cậu ta hay không, còn mua khẩu trang của tôi, cậu ta có ý gì chứ?”
Trình Ngộ để súng xuống nhìn về phía Lục Mạn, kinh ngạc nói: “Em gái nhỏ à chỉ số thông minh chỉ số cảm xúc của cậu thấp đến mức cho tôi xem thế là đủ rồi.”
Lục Mạn Mạn phẫn nộ: Nói thật dễ!
Trình Ngộ cười đi tới, ngồi bên cạnh cô: “Rất đơn giản, cậu ta thích cậu.”
Lục Mạn Mạn đỏ mặt: “Không phải đâu!”
“Có phải có loại cảm giác được thần tượng sủng hạnh.” Trình Ngộ cười híp mắt nói: “Fans hâm mộ của Nguyên Tu mỗi ngày đều bình luận gào khóc trên trang chủ Weibo cậu ta.”
Lục Mạn Mạn: “Tôi lại không phải fans cậu ta.”
Một đoạn thời gian tiếp theo, Lục Mạn Mạn ngồi trên ghế tiêu hóa thông tin này, Trình Ngộ đang cầm tay Hạ Thiên dạy cô ấy nổ súng thế nào.
Cô sốt ruột, dứt khoát đi ra khỏi phòng tập bắn, ra hành lang bên ngoài hóng mát.
Dựa lưng vào vách tường, cô cúi đầu nhìn giày mình, mũi chân rê trên đất vẽ vòng tròn, tâm trạng khó ổn định.
Sẽ không thật sự như Trình Ngộ nói, anh thích mình chứ.
Mua khẩu trang của W cũng quá rõ ràng rồi, người này nghĩ gì vậy, cô bây giờ lại không có tâm tư nói yêu đương.
Nhưng mà nếu như cậu ta thật sự tỏ tình với cô thì phải làm gì đây? Đồng ý hay là từ chối?
Lời nói của anh ngày đó có lẽ chỉ là thăm dò đi, hỏng bét, cô hình như nói không thích anh, khó trách nghe giọng điệu anh là lạ, khẳng định anh rất thất vọng.
Đợi một chút, hao tổn tâm trí như vậy làm gì, cô vốn là không thích anh, nếu như anh bày tỏ với cô, vậy thì từ chối đi.
A a tại sao đột nhiên có chút không nỡ chứ, thật là muốn điên rồi.
Lục Mạn Mạn đi tới sân thượng chuẩn bị đắm mình dưới ánh mặt trời, trút bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu kia, vừa vặn lúc này, cô nghe được tiếng hai người đàn ông nói chuyện trời đất bên cạnh.
“Anh xem Weibo chưa, khẩu trang của W bị người ta treo trên mạng đấu giá, giá khởi điểm 25 vạn!”
“Tôi nhớ rất lâu trước kia không phải đặt bán trên Ebay sao, giá khởi điểm mới 5 vạn, giá sau là 14 vạn.”
“Người mua đi bán lại liền tăng giá gấp đôi, không thể không nói, thật là tầm nhìn đen à!”
“Nhưng mà người đấu giá cũng rất nhiều.”
“Đây chính là khẩu trang của W, cô ấy mang nó đánh thắng bao nhiên trận. Cái khẩu trang này trong lịch sử thi đấu chuyên nghiệp có ý nghĩa cột mốc quan trọng, đừng nói 25 vạn, cho dù 50 vạn tôi đều cảm thấy hợp lý!”
“Người mua xem ra rất có mắt buôn bán, quay lại bán nó với giá mà kiếm được gấp đôi.”
Lục Mạn Mạn:…
Tự mình đa tình gì gì đó, đáng ghét.
***
Trước khi Nhâm Tường chạy đêm, Nguyên Tu ngồi trước máy tính, không nhúc nhích.
Cho đến khi anh ta mồ hôi đầm đìa trở về, anh vẫn ngồi trước máy tính ngay cả tư thế cũng không có thay đổi.
Nhâm Tường nhấc chân chọc chọc Cố Chiết Phong ngồi trên ghế salon chơi game: “Đội trưởng ba ba của cậu nhìn cái gì chuyên chú như vậy.”
Cố Chiết Phong cau mày, ghét bỏ đẩy chân thúi anh ta ra: “Đội trưởng vốn muốn mời thủy quân của W lên giá ào ào khẩu trang của W, một người Ngũ mao [3] như anh ấy không nỡ bỏ, cho nên tự mình vào tài khoản phụ bình luận.”
[3] Ngũ mao hay Ngũ mao đảng là tên gọi của những dư luận viên mạng được chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thuê (ở trung ương và địa phương) hoặc Đảng Cộng sản thuê để đưa các thông tin ủng hộ chính của Đảng nhằm định hình và hướng dẫn dư luận trên các diễn đàn Internet. Các dư luận viên được trả 5 hào cho một bình luận mang tính hướng dư luận ra xa các phê phán đảng hoặc các nội dung nhạy cảm trên các website trong nước, hệ thống diễn đàn hoặc chat room, hoặc đưa các thông tin ủng hộ đảng Cộng sản.
Nhâm Tường:…
A Hoành mặc áo ba lỗ, nâng tạ: “Bây giờ đã hiểu tại sao đội X chúng ta nghèo như vậy, thắng tranh giải ngay cả tiền thưởng cũng không phát, còn phải AA [4] với hậu viện fans hâm mộ, tiếp tục như vậy, giang sơn trẫm khó khăn gian khổ gầy dựng sắp kết thúc!”
[4] AA: chia đôi
Ba người ở sau lưng len lén oán hận một hồi, Nguyên Tu hoàn toàn không cảm giác, chuyên tâm dồn chí lập tài khoản phụ bình luận, lúc này điện thoại bỗng rung lên.
Biểu thị điện thoại gọi đến: [Con lừa nhỏ cà nhắc có chút đáng yêu]
Nguyên Tu cau mày, cầm điện thoại lên đứng dậy rời đi.
A Hoành thấp giọng bát quái: “Điện thoại gì mà còn phải nhận sau lưng chúng ta?”
Nhâm Tường: “Nhận sau lưng chúng ta cũng được, câu lạc bộ lớn như vậy, không phải là trốn trong nhà vệ sinh nhận chứ?”
Cố Chiết Phong: “Đội trưởng gần đây cử chi khác thường, theo trực giác phản ứng của đại não IQ 250, anh ấy hẳn là…”
A Hoành cùng Nhâm Tường đồng thời nhìn về phía Cố Chiết Phong: “Sao sao?”
“Nói mau nói mau.”
Cố Chiết Phong lộ ra vẻ mặt cao thâm khó lường: “Hẳn gần đây anh ấy… táo bón rồi.”
Hai người đồng thời ngã!
“Táo bón em gái cậu, cậu nhìn cậu ta vui vẻ giống như con khỉ chui vào nhà vệ sinh shi đại tiện sao?”
***
Nguyên Tu nhốt các thành viên ở ngoài cửa, ngồi trên nắp bồn cầu, hít thở sâu, nhận điện thoại.
“Nguyên chó đại gia!!”
Điện thoại bị anh không kìm lòng nổi đưa ra xa, màng nhĩ suýt nữa gặp tổn thương dữ dội.
Lục Mạn Mạn bên kia điện thoại cảm xúc kích động: “Cậu mua đi bán lại khẩu trang của tôi coi như cũng được đi! Cậu còn không chia tiền cho tôi! 25 vạn đó! Tim cậu sao đen như vậy chứ! A, cậu còn có phải là người không!”
Nguyên Tu cau mày: “Khẩu trang của cậu?”
Lục Mạn Mạn tức giận, hơi có vẻ thở dốc: “Không phải, khẩu trang W của tôi, khẩu trang W thần tượng của tôi.”
Trời ơi, dưới tình thế cấp bách, nói lỡ miệng.
Nguyên Tu bình tĩnh nói: “Cho nên khẩu trang của thần tượng cậu, có quan hệ lông gà gì với cậu, tôi tại sao phải chia tiền với cậu?”
Lục Mạn Mạn:…
Xong rồi, xem ra muốn chia tiền phải ngã ngựa.
Suy nghĩ một lát, cô rốt cuộc vẫn phải quyết định cắn răng, chống đỡ.
“Cái đó, tôi đại diện cho hậu viên fans hâm mộ của W, phải nghiêm túc khiển trách cậu.” Lục Mạn Mạn nghĩa chánh ngôn từ [5] nói: “Cậu mua khẩu trang của W một lát liền có hành động bán lại này, vô cùng không có đạo đức, với tư cách là fans của W sau khi biết chuyện này, khá ghét bỏ! Chính W cũng sẽ rất ghét bỏ.”
[5] Trong truyện tác giả dùng từ này “义正言辞”: nghĩa chánh ngôn từ. Nhưng khi tìm hiểu mình được biết nó là một lỗi sai đặc biệt điển hình. Thành ngữ chính xác phải là “义正辞严”: nghĩa chánh từ nghiêm hay “义正词严”: nghĩa chính từ nghiêm ( lời lẽ chính nghĩa). Do kết cấu của nó và theo ý hiểu của người dùng nên họ thường dùng sai hai từ này.
Nguyên Tu mỉm cười nói: “Các cậu muốn ghét bỏ mời ghét bỏ, thanh danh tôi không có liên quan, có tiền là được.”
Lục Mạn Mạn:…
“Cậu có nghĩ tới hay không, ngộ nhỡ khẩu trang bị đại thúc trung niên dung tục mập béo mua đi, W làm sao bây giờ, rất buồn nôn à, đây chính là khẩu trang mà, đồ vật quá cá nhân!”
“Cũng đúng.” Giọng nói Nguyên Tu nhẹ nhàng: “Xem ra cậu thật sự là fans chân ái của W, quan tâm cô ấy như vậy.”
“Cái kia khẳng định rồi!” Lục Mạn Mạn bỉu môi.
“Nhưng mà thời điểm khẩu trang bán trên Ebay cũng không thấy cậu nổi khùng như vậy, vì sao tôi muốn mua đi bán lại, cậu lại không chịu được?”
“Tôi…”
Lục Mạn Mạn nghiêm túc suy nghĩ một phen, không cách nào cho ra đáp áp chính xác, vì vậy quyết định gây sự vô cớ: “Chính là không cho phép cậu bán!”
“Đã rõ, cậu đang cầu xin tôi.” Nguyên Tu bình tĩnh: “Ở Trung Quốc, xin người khác giúp đỡ phải có thái độ xin người khác giúp đỡ.”
Cũng đúng, nhập gia tùy tục, chuyên gia nói phải.
Vì vậy Lục Mạn Mạn hắng giọng một cái, giọng đều đều: “Nguyên Tu, thật sự, đừng bán, thỉnh cầu cậu.”
“Như vậy à.” Nguyên Tu cong mày nói: “Không đồng ý hình như có chút không hợp với đạo làm người, không bằng bán giá gốc cho cậu, 18 vạn.”
“Wow tim cậu thật đen rõ ràng mua vào 14 vạn bán lại là 18 vạn, cậu là đội viên chuyên nghiệp không phải làm kinh doanh, tình người đâu, nhiệt huyết đâu, lý tưởng đâu?”
“Xin lỗi nhà tôi thật đúng chính là làm kinh doanh, vào những năm thập niên chín mươi nhà xưởng đã được mở khắp cả nước, linh hồn hướng về buôn bán ẩn sâu trong máu, không thể thay đổi.” Nguyên Tu tiếp tục mỉm cười: “Nói đi có mua hay không.”
“Tôi điên rồi tôi chi 18 vạn mua chính tôi, xí, mua khẩu trang của thần tượng tôi…” Lục Mạn Mạn dừng một chút, sửa lời nói: “Chủ yếu là không có tiền.”
Nguyên Tu nhún nhún vai: “Vậy thì ngại quá.”
Lục Mạn kích động nói: “Nguyên chó cậu chờ đó, đừng tưởng rằng không ai có thể trị cậu, tôi có biện pháp đẻ cho cậu khóc lóc kêu ba ba tha mạng!”
“Lời nói muốn trị tôi.” Khóe miệng Nguyên Tu khẽ nhếch: “Gọi tiếng vợ tha mạng, tôi đây có thể đồng ý.”
Đôi lời tâm tình của editor: Cùng hóng chị Mạn Mạn làm gì để hành Tu Tu nha =) Đã mồng 2 rồi, mọi người ăn chơi vui vẻ chứ??