*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Puny
Lục Mạn Mạn trên máy bay không ngủ ngon được, cho nên một khi dính vào giường, liền mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, thậm chí hoàn toàn không phát hiện, cửa phòng bị người khác vặn vặn một cái.
***
Hôm nay đại thọ năm mươi của cha Nguyên Tu, Nguyên Tu về nhà ăn cơm, đáng tiếc cũng không có huyên náo vui vẻ gì.
Cha mẹ người nhà phê bình kín đáo đối với việc anh gia nhập chiến đội chuyên nghiệp “Không làm việc đàng hoàng”, xí nghiệp của gia tộc càng cần người kế thừa hơn.
Trong bữa tiệc của gia đình hạnh phúc, gia đình và đồng nghiệp công ty mặc vest giày da lễ phục nhẹ nhàng, duy chỉ có Nguyên Tu cả người mặc đồ bóng chày giản dị, vạch nên phong cách bên ngoài đặc biệt, cha đối với anh tương đối lạnh, ngay cả mời rượu cũng không đứng dậy đáp lại.
Về sau hai cha con bởi vì chuyện chiến đội lần nữa tranh chấp, Nguyên Tu rất sớm liền rời đi.
Một người ở bên bờ sông sóng gợn lăn tăn bực bội rút mấy điếu thuốc, gió thổi lạnh, suy nghĩ một chút về mộng tưởng, tình hoài cùng với vinh dự quốc gia là loại chuyện không giới hạn.
Dập tắt đầu thuốc, thời điểm anh đi bộ trở về câu lạc bộ, đã là đêm khuya.
Tắm rửa qua loa, cơ thể trần trụi liền trở về phòng.
Cửa bị khóa trái, xem chừng lại là mấy tên Nhâm Tường kia giở trò quỷ. Anh lấy chìa khóa từ trên giá xuống, mở cửa phòng.
Vừa mới vào phòng, cửa sổ hơi mở, có gió vào.
Tối nay trăng không sáng, căn phòng sáng mờ.
Như có như không, Nguyên Tu tựa hồ ngửi được một chút mùi xa lạ, anh hơi cau mày, lại ngửi một cái, một mùi hương trái cây trộn với mùi sữa tắm.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nhưng mà không có suy nghĩ nhiều, anh quá mệt nhọc, trực tiếp lên giường, ngã đầu ngủ.
Tấm chăn kéo tới che nửa người, anh ôm ngang gối ôm lông nhung bên cạnh, chân cũng đè lên.
Hả?
Lông tuyến đụng đến chỗ, có nhiệt độ, mềm nhũn…
“Ưm.”
Có âm thanh khẽ thở của con gái truyền tới.
Nguyên Tu chợt mở mắt ra, đầu óc giống như cái chuông Thiếu Lâm Tự được lão hòa thượng gõ.
“Ong” một cái, anh bối rối.
Một giây kế tiếp, Nguyên Tu nhảy bắn từ trên giường, đồng thời còn không có quên nắm tấm chăn phong phanh, vây quanh hạ thân.
Lục Mạn Mạn trong mơ mơ màng màng cảm giác được có cơ thể rất nóng rất nóng dính sát, ôm cô vào trong ngực, mặc dù không biết là ai, nhưng mà nhiệt độ cơ thể cùng mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng, không để cho cô tỉnh lại từ trong mộng.
Tấm chăn trên người bị cướp, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, đưa tay bật đèn.
“Đừng bật đèn.”
Giọng nói trầm trầm của đàn ông.
Cơ thể Lục Mạn run lên, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, vội vội vàng vàng bò xuống giường, chân trần đạp trên đất, cả người dựa lưng vào tường, che ngực, cực kỳ sợ hãi: “Anh… Anh là ai!”
Trong bóng tối, Nguyên Tu đi tới bên ngăn tủ, tùy tiện tìm quần để mình mặc vào, trầm giọng nói: “Tôi còn hỏi cô, ở phòng tôi, ngủ trên giường tôi, cô là ai?”
“A, Nguyên Tu à.”
“Sao?”
“Tôi…” Lục Mạn Mạn mò tới chốt bật đèn, rắc rắc một tiếng, bật lên.
Ánh sáng vàng ấm áp trong nháy mắt phủ khắp mỗi một xó xỉnh trong căn phòng, Nguyên Tu trước mặt đứng bên cạnh cửa sổ, mặc một cái quần thể thao màu trắng, hướng lên phía trên là da thịt màu lúc mạch của anh.
Bình thường mặc quần áo, nhìn vóc người có hơi gầy, nhưng chưa từng nghĩ khi ở trần, cơ bắp trên người đúng là vô cùng phòng phú.
Cánh tay nhìn một cái nhất định là có cái loại lực đó, ngực hơi nhô lên, trông sẽ không cao vút cùng dã man, nhưng mà tuyệt đối đủ mạnh, cơ bụng sáu múi phía hạ thân, xuống chút nữa lại có đường cong nhân ngư [1], một mực lan đến kẽ hở trong quần.
[1] Đường cong nhân ngư (人鱼线): Là đường cong phần hai bên bụng hình chữ V sát xương chậu. Hình ảnh nè:
Ngay cả mấy lão cơ bắp Mỹ trong phòng tập thể thao, cũng không có đường cong cơ bắp đẹp như vậy.
“Nhìn đủ chưa?”
“Không đủ, a không phải, đủ rồi đủ rồi!”
Nói bậy cái gì nói thật!
Lục Mạn Mạn bắt đầu như thiêu như đốt, dời ánh mắt đi.
Nguyên Tu mượn ánh sáng quan sát cô: “Là cô à, W…”
“W…Fans hâm mộ.” Lục Mạn Mạn bổ sung: “Tôi tên là Lục Mạn Mạn.”
Nguyên Tu cong cong mày, không gọi cô là W nữa, mà chỉ nói: “Cô tới Trung Quốc phát triển sự nghiệp tung tin vịt?”
“Tới bên này học.” Lục Mạn Mạn chỉ chỉ hành lý, nói nhanh: “Tôi vừa xuống máy bay, tiểu tỷ tỷ đón tôi không có tới, khách sạn không vào được vừa vặn gặp được Nhâm Tường, cậu ta dẫn tôi tới bên này ở tạm một bên.”
Nguyên Tu cau mày: “Cô cùng cậu ta có giao tình gì, cậu ta lại không tuân theo quy củ câu lạc bộ dẫn em gái đến căn cứ?”
Lục Mạn Mạn cũng rất là không hiểu: “Hình như nói là bởi vì chúng ta ở nhà vệ sinh hắc hắc qua, đúng rồi hắc hắc hắc là ý gì?”
“Ờ.”
Nguyên Tu suy nghĩ một chút, nghiêm trang nói: “Đại khái chính là ý tứ trò chuyện rất vui vẻ.”
“À, như vậy, đã học được.” Lục Mạn Mạn gật đầu một cái: “Vậy sau này có thời gian chúng ta hắc hắc hắc nữa.”
Nguyên Tu: “…”
Lục Mạn Mạn nhìn giường một chút cùng với tấm chăn nửa dưới đất, nói: “Thật không ngờ anh lại đột ngột trở về, vậy tôi đổi qua phòng khách ngủ, quấy rầy.”
Cô nói xong cầm áo khoác quần áo của mình cùng với hành lý, đang muốn đi ra cửa, lại nghe Nguyên Tu nói: “Một người con gái, ngủ ở phòng khách biệt thự của ba người đàn ông hai con chó đực, trái tim cũng đúng là rất lớn.”
Lục Mạn Mạn quay đầu: “Tôi chỉ thấy một con chó.”
“Một Hắc Bối ở Đức, còn một con chạy bằng điện Teddy [2].”
[2] Đoạn này là Nguyên Tu nói móc Nhâm Tường đó, vì trong đội có 4 người Nguyên Tu, A Hoành, Cố Chiết Phong và Nhâm Tường, mà tính Nhâm Tường thì các bạn hiểu rồi đó.
Lục Mạn Mạn không hiểu sự dí dỏm của anh, nhưng mà cảm giác lời anh nói hình như rất cơ trí, vì vậy cô rất ân cần cổ động, cười một cái: “Ha ha.”
Nguyên Tu: “…”
Thật là lạnh.
Anh không nói thêm nữa, từ trong ngăn tủ lấy một tấm chăn, đi ra khỏi phòng, đến ghế salon tạm một đêm.
Lúc sắp đi nói với cô: “Khóa trái cửa tốt vào.”
“À.” Sau khi anh bước chân xuống lầu, Lục Mạn Mạn mới chậm rãi nói: “Cám ơn nha.”
Cô một lần nữa tắt đèn, bò lên giường.
Xung quanh lại lần nữa yên tĩnh trở lại, mới vừa nãy nhốn nháo một hồi, cơn buồn ngủ của cô đã biết mất, không kìm lòng được đặt tay lên ngực trái mình.
Vừa mới…
A a a a!
Cô vùi mặt vào trong gối, thật là… ngượng chết.
Mặc dù giống như bị chiếm tiện nghi nhưng mà cô cũng không trách anh, dù sao cũng là mình lên giường anh trước, mới gây ra chuyện xấu hổ như vậy, nhưng mà… trong nội tâm cô dường như không hề bài xích.
Một dòng điện đi lên từ lòng bàn chân thẳng đến chết.
Thật là trước đó chưa từng có cảm giác kỳ diệu này.
Cảnh đêm dày đặc, Nguyên Tu nằm ngang trên ghế salon, chân để sát mép ghế, anh gối lên khuỷu tay, sau đó đưa tay kia ra, để trước mắt nhìn một chút.
Bàn tay dài mà mảnh, trong bóng đêm, theo bản năng khép lại.
Khóe mắt đẹp đẽ của anh, cong lên một hình vòng cung như có như không mỉm cười.
***
Sáng sớm hôm sau, tiếng giết heo kêu thảm thiết của Nhâm Tường đánh thức Lục Mạn Mạn.
Cô duỗi người thật dài, mơ mơ màng màng đi ra khỏi cửa, Nguyên Tu và A Hoành bọn họ bình tĩnh ngồi bên bàn ăn ăn điểm tâm.
Mà Nhâm Tường giờ phút này giống như anh bạn nhỏ làm chuyện sai bị phạt đứng, dựa vào tường mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Nguyên đội anh không phải về nhà sao, đột nhiên quay về cũng không thông báo trước một tiếng cho tôi mười dặm quỳ nghênh đón vua.”
A Hòanh nói: “Trước đó đã thông báo cho cậu rồi sao còn không tuân thủ đội quy dẫn em gái tới căn cứ?”
Nhâm Tường chỉ A Hoành: “Được đấy! Chính cậu còn nói tôi để cho em gái ngủ phòng Nguyên Tu, chính là chủ ý cùi bắp của cậu.”
Nguyên Tu nhàn nhạt nói: “Quy củ chính là quy củ, không tuân theo quy củ thì phải nhận trừng phạt.”
Lục Mạn Mạn vội vàng nói: “A, là tôi khẩn cầu anh Nhâm Tường dẫn tôi về, nếu như có trừng phạt, vậy tôi thay mặt anh ấy.”
A Hoành: “Thật là một em gái thành thật, nhưng mà cái trừng phạt này không thích hợp cho con gái lắm.”
“Ồ?”
Nguyên Tu một bên bóc trứng gà, một bên thảnh thơi nói: “Chạy vòng quanh toàn bộ khu biệt thư ba vòng, vừa chạy vừa hô: Tôi là động cơ sống một đêm bảy lần, Teddy nhỏ.”
A Hoành và Cố Chiết Phong đồng thời ôm bụng cười lớn.
Nhâm Tường nghiêm mặt: “Nguyên đội, tha mạng à, cái này phải thật đi ra ngoài hô, danh tiếng cùng tiết tháo của anh trong hội sẽ không giữ được.”
Dù sao phần lớn câu lạc bộ thi đấu chuyên nghiệp ở thủ đô, cũng tọa lạc tại nhóm biệt thự dưới chân núi Minh Dương này.
Nguyên Tu bình tĩnh nói: “Là cái gì sinh ra hiểu lầm về danh tiếng và tiết tháo của cậu trong hội?”
Nhâm Tường:…
Quy củ chính là quy củ, Nhâm Tường vẫn bị phạt đi ra ngoài đường chạy, nhưng mà miễn hình phạt hô khẩu hiệu.
Lục Mạn thấp thỏm áy náy ngồi lên bàn ăn, cùng mọi người cùng nhau ăn điểm tâm, trên bàn ăn để bữa ăn lòng trắng trứng dinh dưỡng: trứng gà, sữa bò, rau cải cùng các loại thực phẩm đậu. Mặc dù loại bữa ăn dinh dưỡng này Lục Mạn Mạn thời điểm ở Queen thật sư là đã ăn muốn ói, nhưng mà nhập gia tùy tục, nhắm mắt ăn.
Lúc ăn cơm, Lục Mạn Mạn hỏi mấy người đội X: “Gia nhập câu lạc bộ chuyên nghiệp của Trung Quốc, cần quy trình thủ tục gì?”
Nghe vậy, A Hoành cùng Cố Chiết Phong đồng thời để đũa xuống nhìn về phía Lục Mạn Mạn, trừ Nguyên Tu.
“Cô muốn gia nhập câu lạc bộ, đánh chuyên nghiệp?” A Hoành khó có thể tin hỏi: “Nói đùa sao.”
“Không nói đùa.” Lục Mạn Mạn nghiêm túc nói: “Tôi chuẩn bị gia nhập câu lạc bộ thi đấu chuyên nghiệp của Trung Quốc, nhưng mà còn chưa có nghĩ xong gia nhập hội đoàn nào, chủ yếu tham khảo không khí cùng chế độ của hội đoàn, còn có tiền lương.”
A Hoành nở nụ cười: “Em gái, cô cho là câu lạc bộ là cô muốn thêm là có thể thêm, cô biết trên mạng ghi danh vào dự bị của X chúng ta có bao nhiêu người không? Nếu như xếp hàng khảo hạch, một ngày đoán chừng xếp hàng sang năm đi, mặc dù cánh cửa này không cao, nhưng yêu cầu tuyệt đối không thấp, cô có thể được không?”
Lục Mạn Mạn cười cười, còn có chút tự tin: “Hẳn là không có vấn đề.”
Nguyên Tu nói: “Nữ đội viên của thi đấu người thật trong nước rất ít, tham khảo thể năng và phản ứng ứng kích cùng các loại tố chất các mặt, rất ít câu lạc bộ chiêu mộ thành viên phái nữ.”
Lục Mạn Mạn nói: “Phái nữ thì sao, ở Mỹ đánh chuyên nghiệp rất nhiều phái nữ, ví dụ như W.”
“W là huyền thoại.” Nguyên Tu nhìn cô, nhíu mày: “Nhưng mà nước Mỹ lớn như vậy cũng chỉ có một W mà thôi, xuống chút nữa, đếm xem đội viên phái nữ có bao nhiêu người?”
“Cái này…” Lục Mạn Mạn không nghĩ nói đến tên của Judy, nhưng mà cẩn thận xem xét, thật đúng là không có mấy.
Cô còn có chút không cam lòng: “Đừng xem thường con gái, một W cũng đủ để chứng minh, con gái cũng có thể đánh chuyên nghiệp!”
“Con gái có thể đánh chuyên nghiệp, nhưng mà nhìn trước mắt xem, con gái đánh chuyên nghiệp trong nước, ít lại càng ít.” Nguyên Tu bình tĩnh nói: “Cô muốn gia nhập chiến đội chuyên nghiệp, có chiến tích không?”
Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Mặc dù không phải là thuần người mới, nhưng mà thành tích cũng không bình thường, tiếp xúc chuyên nghiệp sớm, ở Mỹ đã đánh.”
“Như vậy tôi có thể khẳng định nói cho cô, cơ hội mong manh, chiến đội chuyên nghiệp sẽ không tiêu tiền mời nửa người mới. Dĩ nhiên, trừ phi cô mang theo chiến tích quang vinh, ví dụ như cái loại như W, tất cả chiến đội đều sẽ ném cho cô cành ô liu.”
Giọng nói của Lục Mạn Mạn trì trệ, sau đó thấp giọng nói: “W đã giải ngũ.”
Nguyên Tu nhíu mày, không nói.
A Hoành nói: “Đội trưởng nói đúng, bây giờ có rất ít đội chuyên nghiệp tiêu tiền đào tạo người mới, chi phí thời gian quá cao, các chiến đội thà tiêu tiền đi khai thác thành viên chiến đội khác hoặc là mời người ngoài.”
Lục Mạn Mạn nói: “Loại kiểu phát triển này đội Mỹ cũng có, ví dụ như đội Sư Hội hoặc là đội Liệp Ưng, ngoại trừ mấy thành viên cũ ra, cơ bản đều là khai thác đội viên của những chiến đội khác.”
A Hoành hỏi: “Wow, xem ra cô là fans thi đấu thâm niên mà, những thứ này đều biết.”
Lục Mạn Mạn ho nhẹ một tiếng, nói: “Đúng vậy, nhưng mà tôi cảm thấy, loại kiểu phát triển không khác gì tát ao bắt cá [3] này, nếu như chiến đội không đào tạo đội viên mới, mà tốn nhiều tiền đi tranh giành tuyển thủ cừ, không có sinh huyết mới rót vào, nghề ắt sẽ đi về phía suy vong. Trước kia nước Mỹ cũng đi vào con đường như vậy, nhưng mà dần dần nhà đầu tư chuyên nghiệp đã nhận thức được cái vấn đề này. Cũng bắt đầu coi trọng đào tạo người mới.”
[3] Tát ao bắt cá (竭泽而渔): vơ vét bằng hết, chỉ thấy cái lợi trước mắt, không chú ý đến lợi ích lâu dài.
Cô nhìn về phía Nguyên Tu, lẩm bẩm nói: “Đội Mỹ sở đĩ mạnh như vậy, không phải là không có nguyên nhân.”
Nói cách khác, chiến đội Trung Quốc tại sao yếu, cũng không phải không có nguyên nhân.
Nguyên Tu buông thỏng, ánh mắt sâu mà trầm tĩnh, không nói.
A Hoành nói: “Đây cũng không phải là chuyện mà chúng ta muốn bận tâm, chúng ta chỉ cần đánh tốt mỗi trận tranh giải là được rồi, nhưng chuyện này để lại cho nhà đầu tư cùng giám đốc lo nghĩ.”
Lục Mạn Mạn nói: “Hoàn cảnh lớn cũng rất quan trọng.”
“Nhưng mà chúng ta không thay đổi được suy nghĩ của nhà đầu tư và ủy viên quản trị, bọn họ cảm thấy chi phí đào tạo người mới quá cao, thời gian quá dài, tiền này không bằng dùng để thọc gậy bánh xe.”
Lục Mạn Mạn nhìn Nguyên Tu một mực không nói, lẩm bẩm nói: “X xác thực rất mạnh, nhưng mà muốn đứng hạng nhất thi đấu thế giới hệ S, đường phải đi còn rất dài.”
…
Lúc rời đi, A Hoành vốn là muốn lái xe đưa Lục Mạn Mạn, nhưng cô không muốn quấy rầy bọn họ huấn luyện, dứt khoát từ chối.
Cạnh cửa, cô giơ giơ mũ với Nguyên Tu: “Nguyên Tu, tối hôm qua cám ơn giường của anh, lần sau chúng ta lại hắc hắc hắc.”
Cố Chiết Phong miệng đầy sữa đậu nành phun ra, phun đầy mặt A Hoành.
Nguyên Tu khó khăn nuốt nước miếng một cái, trầm giọng nói: “Được…”
Đôi lời tâm tình của editor: Cùng ngóng trông hành trình gia nhập của Mạn Mạn nào.