Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 9: So Kiếm

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 9: So Kiếm
Quả nhiên, Tư Mã Hạo bắt đầu ra tay, Tư Mã Trường Bạch bắt đầu xuất thủ.

Lần này đám tu tiên giả Bắc phong dù là đệ cửu đại trưởng lão hay đệ thập đại đệ tử đa số đều nhìn hướng Bắc phong lục kiếm tiên. Tất nhiên còn có một ít đệ tử bình thường địa vị quá thấp căn bản không hiểu nội tình giờ vẫn đang ngơ ngác, không hiểu xảy ra chuyện gì.

Đám tu tiên giả nhìn qua, chỉ thấy trong Bắc phong lục kiếm tiên Nguyên Nguyên Thượng Nhân, Quân Tử Kiếm Phương Nho, Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung đều là mắt xem mũi, mũi xem tâm, bộ dạng không biết gì hết. Cô Tâm Kiếm Tiên Độc Cô Diệp, người đàn bà đẹp như sơn cốc u lan chỉ lạnh lùng cười, không nói câu nào.

Ánh mắt thật tự nhiên dời đến nhân vật chính vụ này Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch, Đại Nhật Kiếm Tiên Tư Mã Trường Bạch.

Lý Nguyên Bạch rốt cuộc mở miệng:

– Thủ đoạn giỏi lắm, thủ đoạn giỏi lắm, Tư Mã sư đệ quả nhiên là thủ đoạn cực hay.

Tư Mã Trường Bạch cười nói:

– Thủ đoạn gì? Sư đệ không biết gì cả, xin Lý sư huynh chỉ dạy cho.

Gã làm bộ ngớ ngẩn.

Lý Nguyên Bạch cười lạnh nói:

– Không cần hiểu mà giả vờ ngu.

Hai người tại chỗ múa mép khua môi, lúc này năm người Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm, Tư Mã Hạo đều cười với Lục Nguyên, nụ cười lạnh lẽo, châm chọc.

Tư Mã Hạo mắt chợt lóe đắc ý, nói:

– Lục sư huynh, sáu tháng trước ta đã nhắc nhở ngươi rồi.

Trong lòng Tư Mã Hạo tràn ngập đắc ý.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Lần này chắc chắn cướp đoạt vị trí thập đại đệ tử chân truyền của Lục Nguyên.

Gã lập tức có thể chiếm được vị trí thập đại đệ tử chân truyền. Nghĩ đến vị trí thập đại đệ tử chân truyền là Tư Mã Hạo liền phát thèm, rốt cuộc sắp đến phiên mình.

Lúc này trong sân tỷ thí dù không ai nói chuyện nhưng cơ bản tất cả cho rằng Lục Nguyên thua chắc rồi.

Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm, Tư Mã Hạo.

Đội năm người như vậy!

Trên cơ bản sắp thành đội ngũ mạnh nhất trong đệ tử bình thường, coi như Lục Nguyên có mạnh hơn bị đội năm người luân phiên khiêu chiến thì phải chịu thua thôi. Huống chi Lục Nguyên bình thường trong thập đại đệ tử chân truyền thứ hạng xếp chót, không mạnh bao nhiêu.

Không công bình!

Đúng vậy, đại tái trong phong mơ hồ nổi lên không khí căm phẫn.

Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch bình thường làm người không tệ. Đại Nhật Kiếm Tiên Tư Mã Trường Bạch thường hành động bá đạo, các đệ tử dưới tay gã càng phách lối hơn, khiến Tư Mã Trường Bạch ở trong đệ tử bình thường danh dự không tốt lắm. Ngược lại danh tiếng Lý Nguyên Bạch tốt rất nhiều. Bây giờ việc Tư Mã Trường Bạch làm rõ ràng là nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nhân lúc Lý Nguyên Bạch không sống bao lâu hung ác khi dễ một phen.

Nhưng các đệ tử bình thường bất bình thì có ích gì?

Bốn vị Bắc phong lục kiếm tiên khác không một ai lên tiếng.

Lực lượng các đệ tử bình thường rất nhỏ bé.

Cho nên chỉ có không khí căm phẫn mà thôi.

Trừ điều đó ra không còn gì khác.

Họ chuyển ánh mắt hướng đến người then chốt sự việc.

Người đó tất nhiên là Lục Nguyên. Mọi người nhìn qua, phát hiện mắt hắn híp lại như là định ngủ một giấc. Không phải chứ, đùa hả? Trước kia nghe nói lục đệ tử Lục Nguyên ham ngủ, thường lười chảy nhớt, nhưng trong loại tình huống này hắn còn ngủ được sao? Nếu là vậy thì tài quá rồi.

Dường như Lục Nguyên mạnh giật mình, duỗi lưng, cười khẽ nói:

– Tốt lắm Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm, Tư Mã Hạo, năm người các ngươi xin ta chỉ điểm không phải không được. Ai, muốn thắng năm người không thể quá dễ dàng, phải tốt chút sức. Ai, cố gắng giải quyết trong vòng một nén nhang đi, xử lý xong ngủ tiếp, tối hôm qua không ngủ ngon.

Nói xong hắn còn ngáp một cái.

Lời vừa thốt ra, trời long đất lở!

Giỡn cái gì.

Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm, Tư Mã Hạo cơ bản là đội mạnh nhất trong đệ tử bình thường. Đệ tử bình thường mạnh nhất là luyện khí kỳ tam tầng, tứ tầng, còn lại đa số là luyện khí kỳ nhất tầng, nhị tầng. Đội mạnh như vậy đã rất khá rồi.

Đội ngũ như thế ở trong thập đại đệ tử chân truyền người có thực lực không tệ đụng phải đều thấy đau đầu.

Chứ đừng nói tới thập đại đệ tử chân truyền như Lục Nguyên xếp chót.

Theo mọi người nhận xét, Lục Nguyên xếp chót thập đại đệ tử chân truyền cơ bản không khả năng thắng đội năm người. Dù sao ở trong mắt mọi người, ba người Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Hạo ai cũng là luyện khí tứ tầng bát đại kỳ kinh, tùy tiện lấy ra một bàn về thực lực không yếu hơn Lục Nguyên, chứ đừng nói tới Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm, thực lực kém chút nhưng không lệch bao nhiêu. Lục Nguyên không có một chút cơ hội thắng.

Chỉ có thảm bại! Chỉ có thể thảm bại! Thảm bại! Chính là kết cục duy nhất của Lục Nguyên.

Bây giờ Lục Nguyên đang nói cái gì đó?

Hắn nói chẳng những hắn thắng, còn thắng trong vòng một nén nhang.

Vớ vẩn, cực kỳ nhảm nhí.

Mơ mộng viễn vông, nằm mơ ban ngày.

Chắc không phải là Lục Nguyên bị áp lực lớn quá buộc điên rồi đi?

Nếu không thì hắn không khả năng nói ra lời như vậy, đây là điều không thể! Tất cả mọi người đều cho rằng Lục Nguyên điên rồi.

Trong sân.

Tư Mã Hạo nghẹn họng nói:

– Buồn cười quá, Lục Nguyên, ngươi điên rồi.

Lục Nguyên cười cười đáp:

– Ta điên hay không thì xem thực chiến đi.

Tay động, đã nắm chặt chuôi kiếm Dưỡng Ngô kiếm, nhảy lên đài.

– Năm ngươi ai lên trước?

– Do ta lên trước đi.

Tư Đồ Tả nhảy lên đài.

Tư Đồ Tả là một người đàn ông khoảng ba mươi cao gầy, trời sinh mặt ngựa. Tay cầm kiếm của gã không giống người thường, cầm kiếm tay trái. Trước kia Lục Nguyên có nghe một số lời đồn về Tư Đồ Tả. Nghe nói người này vốn là tán tu, sau đó bị Tư Mã Trường Bạch thu vào trong Hoa Sơn tiên môn. Nghe nói kiếm pháp tay trái của người này vô cùng kỳ lạ.

……..

– Bắt đầu!

Theo trưởng lão trọng tài tuyên bố trận chiến bắt đầu, Tư Đồ Tả tay trái nhanh chóng rút kiếm khỏi vỏ, phút chốc kiếm quang bóng ảnh chỉ hướng Lục Nguyên. Lục Nguyên liếc qua, cảm thấy quanh người mình nhiều chỗ ngày thường ít khi bị chỉ vào nay kiếm chỉ đến. Kiếm thuật của Tư Đồ Tả này quả thực là lạ, hoàn toàn khác với kiếm thuật những người khác.

Khá là quái dị.

Chỗ kiếm pháp bình thường tấn công thì nó không công.

Đường kiếm bình thường kiếm pháp đi thì nó không đi.

Hoàn toàn là đi bên hông, đi nghiêng, đi méo. Bởi vì tay trái Tư Đồ Tả dùng bộ kiếm pháp kia. Tay trái dùng khác với tay phải dùng, tăng thêm sự thiên, quỷ, kỳ, tà của bộ kiếm pháp. Phút chốc kiếm ảnh ly kỳ đâm hướng hắn, kiếm pháp giỏi thật.

Kiếm pháp thật khó đối phó.

“Vân Tụ Vô Thường”. Chớp mắt Lục Nguyên ra chiêu Vân Tụ Vô Thường. Vân Tụ Vô Thường chính là một trong các thủ chiêu hiếm hoi trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm lấy chiêu làm thủ, nhưng thủ chiêu cũng giỏi lắm, ví dụ như chiêu Vân Tụ Vô Thường, kiếm thế ngưng tụ như đám mây tụ tập, khiến người công kích như đánh vào áng mây, không có chỗ dùng sức, xem như chiêu thức phòng thủ khá mạnh.

*Đinh đinh đinh đinh đinh đinh!*

Tay trái Tư Đồ Tả kiếm nhanh chóng liên tục đánh vào kiếm của hắn.

Lục Nguyên bình tĩnh tâm thần. Tuy kiếm tay trái của Tư Đồ Tả quái dị nhưng kiếm thuật của người này cảnh giới không cao, ra chiêu không có kiếm ý cho nên hắn dễ dàng cản lại, giờ bắt đầu phân tích kiếm pháp Tư Đồ Tả. Một bên chặn đối phương công kích một bên vừa phân tích.

Kiếm thức trên đời này đều do động tác cơ bản chém, chặt, băng, liêu, chọc, tẩy, tiệt, đâm, nghiền, ép, móc, vân cấu thành, không có ngoại lệ. Tuy kiếm tay trái của Tư Đồ Tả vô cùng quái lạ nhưng cũng do những động tác cơ bản này cấu thành.

Kiếm thuật đến cấp kiếm ý đối với chưa đến cấp kiếm ý là có ưu thế tuyệt đối.

Khi Lục Nguyên đang phân tích thì Tư Đồ Tả cảm thấy rất lạ. Tại sao có chuyện này? Mặc kệ mình ra kiếm thế nào, kiếm chiêu quái dị cỡ nào thì Lục Nguyên đều chặn được, hơn nữa kiếm thức như tia chớp của mình tựa đánh vào đoàn mây, không có sức lực.

Bề ngoài thì Tư Đồ Tả chiếm hết ưu thế, liên tục tấn công, nhưng chỉ mình gã biết không phải như vậy, kiếm có cảm giác không ra lực được.

Lục Nguyên này có chút lạ. Trong đồn đãi Lục Nguyên chỉ là đồ lười, trong thập đại đệ tử chân truyền xếp hạng chót, nay xem ra hình như không phải như vậy.

Lục Nguyên nhìn kiếm Tư Đồ Tả đến đi, chậm rãi phân tích ra đại khái. Phân tích đại khái chiêu thức của kiếm tay trái gần xong rồi, được, có thể ra tay, không cần đợi nữa.

Hắn đột nhiên ra tay. “Cuồng Phong Quá Cảnh”, “Vi Phong Phất Diện”, “Vân Sơn Trọng Trọng”, “Vân Vô Hình”, một chiêu tiếp một chiêu, liên tục mấy chiêu, ánh sáng lạnh chớp lóe. Đợi khi ánh sáng lạnh ngừng lại thì mũi kiếm đã chỉ vào cổ họng Tư Đồ Tả.

Đại cục đã định.

Tư Đồ Tả ngây ra. Mới rồi gã cho rằng Lục Nguyên không đơn giản nhưng chẳng ngờ nhanh như vậy đã thua, mũi kiếm đâm vào cổ họng là chân thực như vậy.

Lục Nguyên cười nhìn Tư Đồ Tả, nói:

– Kiếm thuật của Tư Đồ sư đệ đích thực không tốt lắm, cần phải luyện tập nhiều.

Đây là dùng ngôn ngữ tát tai Tư Đồ Tả. Trước khi đấu Tư Đồ Tả tràn trề tự tin thế mà nhanh vậy đã thua, giờ còn nghe Lục Nguyên nói mát, mặt lập tức nóng ran.

Lúc này trừ cực ít trưởng lão ra đa số người ngơ ngác. Tình huống mới rồi chỉ thấy Tư Đồ Tả không ngừng tấn công nhanh, Lục Nguyên thì liên tục phòng thủ, dường như gã đã chiếm ưu thế tương đương. Sao tự dưng kết cục ngược lại, Lục Nguyên một hơi tấn công chiến thắng?

Tình thế nghịch chuyển quá nhanh.

Rất nhiều người đều thấy không có khả năng!

Lục Nguyên một hơi từ lép vế chuyển thành ưu thế, biến thắng lợi, trận chiến này rốt cuộc là sao?

Đương nhiên một ít trưởng lão ánh mắt cực sáng như Nguyên Nguyên Thượng Nhân, Tư Mã Trường Bạch, Diệp Dương Dung, những Bắc phong lục kiếm tiên đều mắt sáng ngời. Mới rồi họ thấy ra lúc Lục Nguyên ra tay lờ mờ thấy bóng kiếm ý, nhưng chắc không thể nào, hắn mới mười sáu tuổi.

Lý Nguyên Bạch là một trăm mười sáu tuổi mới lĩnh ngộ kiếm ý, mấy người khác coi như sớm hơn ông thì cũng không hơn bao nhiêu. Coi như là Nguyên Nguyên Thượng Nhân, chủ Bắc phong, người xuất sắc nhất đệ cửu đại Bắc phong phải đến ba mươi ba tuổi mới lĩnh ngộ kiếm ý, đó là đã được gọi siêu cấp thiên tài! Lúc này Lục Nguyên ra kiếm chiêu ẩn chứa bóng dáng kiếm ý, mấy vị Bắc phong lục kiếm tiên nhìn nhau, không mấy tin tưởng, cảm thấy không có khả năng

Vậy nên hãy nhìn xem đi.

Nếu người này thật sự lĩnh ngộ kiếm ý thì thú vị đây.

Ánh bình minh đầy trời, Tư Đồ Tả thua. Bạn đang đọc truyện tại – www.Truyện FULL

Chỉ dùng hai mươi chiêu mà thôi.

Đương nhiên không phải nói hai người tổng cộng ra hai mươi chiêu. Kiếm tay trái của Tư Đồ Tả khá nhanh, mới rồi đã thi triển bốn mươi bốn chiêu, Lục Nguyên thì chỉ dùng hai mươi chiêu thôi.

Tư Đồ Tả đã bại.

Ánh sáng chiếu trên thân kiếm, Dưỡng Ngô kiếm sáng ngời như nước sắp biến thành sắc đỏ.

Nên biết Tư Đồ Tả có thực lực luyện khí kỳ đệ tứ tầng, có thể nói là thực lực gã không tệ, trong đệ tử bình thường coi như đỉnh cao nhất. Nếu gã gặp phải mấy vị đỉnh cao trong thập đại đệ tử chân truyền thua nhanh vậy thì không tính cái gì, nhưng nay đụng phải Lục Nguyên, trong thập đại đệ tử chân truyền luôn là người áp chót thế mà thua nhanh như vậy, thảm như thế, không thể không nói khiến người vô cùng kinh ngạc.

Lúc này tất cả mọi người có cùng thắc mắc: “Lục Nguyên thật là người xếp chót trong thập đại đệ tử chân truyền sao?”

Vốn có tin đồn Lục Nguyên là xếp chót trong thập đại đệ tử chân truyền, nhưng bây giờ rất nhiều người nghi ngờ cách nói này.

Lục Nguyên động tay, Dưỡng Ngô kiếm quay về vỏ.

Hắn ngáp một cái, lười biếng nói:

– Được rồi, người kế tiếp, nhanh chóng đánh xong để ta còn về ngủ.

Đây rõ ràng là xem thường, tất nhiên Tư Đồ Tả cảm nhận được nhưng gã đã thua, coi như trong lòng tức đến ói máu cũng không có cách nào.

Đội năm người kẻ thứ hai Tư Đồ Hữu bước vào sân.

Hai người thi hành kiếm lễ.

Hoa Sơn tiên môn là một trong năm chính phái tu tiên Đại Tấn quốc. Nếu là chính phái thì đương nhiên phải có phong độ chính phái, phong độ chính phái bao gồm cả lễ nghi, trước khi đấu hành kiếm lễ là quy tắc. Động tác kiếm lễ chính xác là đôi tay ở trước ngực, tay cầm trường kiếm chĩa xuống chắp tay với đối thủ, biểu thị kính ý.

Xong kính ý rồi Tư Đồ Hữu liền bắt đầu thi triển kiếm pháp tay phải của mình. Tư Đồ Tả cộng tác đã thua, gã phải báo thù cho Tư Đồ Tả. Tay phải kiếm của Tư Đồ Hữu rất nhanh, kiếm quang tung hoành, kiếm thức tung bay. Kiếm tay phải của gã vừa ra mắt Lục Nguyên lập tức thấy quen thuộc, đâu chỉ quen, là thuộc nằm lòng. Lục Nguyên ngẫm nghĩ liền hiểu rốt cuộc cái gì gọi là kiếm pháp tay phải.

Kiếm pháp của Tư Đồ Hữu rất giống của Tư Đồ Tả.

Đa phần giống nhau, số ít kiếm chiêu hơi biến đổi.

Tiếp đó từ tay trái chuyển qua tay phải dùng.

Hai tay trái phải trao đổi.

Cùng một bộ kiếm pháp tay trái dùng cho cảm giác hoàn toàn không giống tay phải, vị trí kiếm chiêu chỉ không giống nhau. Nhưng đáng tiếc hắn đã phân tích kiếm pháp tay trái của Tư Đồ Tả một lần, cùng bộ kiếm pháp đổi trái phải có tác dụng với người khác, đối với người lĩnh ngộ cấp kiếm ý thì đích thực không tác dụng gì. Cho nên Tư Đồ Hữu đối mặt hắn chỉ có nước thua.

“Vân Động Phong Động”, “Phong Xuy Vân Quyển”, “Phong Quá Vô Vân”, “Phong Khởi Vân Dương”, các loại kiếm chiêu thi triển ra trong tay hắn, kiếm chuyển như ý lờ mờ hiện ra kiếm thế ngày càng thuận tay, trôi chảy. Kiếm trong tay như một phần thân thể.

Khi kiếm tùy tâm chuyển thì mũi kiếm đã đâm vào trước ngực Tư Đồ Hữu, chỉ cần lại đâm sâu chút nữa là khiến gã chết ngay. Dù sao Tư Đồ Hữu còn kém xa mới đến cảnh giới luyện thể kỳ tàn thể trọng sinh, một phần thân thể bị tổn thương lại có ngưng luyện ra được, quả là cường đại mạnh mẽ.

Lục Nguyên ngáp một cái, nói:

– Yếu như vậy đúng là đáng thương.

Lục Nguyên lập tức bâng quơ nói:

– Được rồi, người kế tiếp.

Lần này đánh bại Tư Đồ Hữu tổng cộng dùng mười chiêu, Lục Nguyên ra tay mười kiếm chiêu đã đắc thắng.

Chẳng qua càng là nhẹ nhàng, càng là tự nhiên vô ý thì Tư Đồ Hữu càng thấy mình bị khinh thường.

Mặt Tư Mã Trường Bạch, Tư Mã Hạo càng bị tát mạnh.

Lúc này đám Bắc phong lục kiếm tiên liếc nhau, tràn đầy thâm ý.

……….

Người tiếp theo là Tư Mã Ôn.

Tư Mã Ôn học là Đại Nhật kiếm pháp của Tư Mã Trường Bạch, pháp lực gã chỉ là cảnh giới luyện khí kỳ đệ tam tầng thập nhị chính kinh. Kế hoạch ban đầu của Tư Mã Trường Bạch là sắp xếp hai người Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu vào phía trước, dựa vào họ đủ giải quyết Lục Nguyên. Gã không bao giờ ngờ sẽ có loại tình huống như vậy.

May là Tư Mã Ôn không phải kẻ yếu, một khi nổi khùng lên thì khá là độc, giờ gã lên máu rồi. Hết cách, làm liều thôi, triển khai Đại Nhật kiếm pháp, không ngừng tấn công, không ngừng tấn công, hy vọng tiên phát chế nhân, dựa vào không ngừng tấn công chiếm tiên cơ nói không chừng có thể thắng.

Kiếm thế như lửa, Tư Mã Ôn tấn công dồn dập, phát hiện Lục Nguyên ngừng tránh né thì gã thầm mừng rỡ. Trừ phi hai trận vừa rồi khiến Lục Nguyên dùng pháp lực sắp cạn kiệt, nói không chừng lần này gã đắc thắng. Nếu như gã thắng, vậy chuyến này nổi trội rồi, sau này ở dưới tay Tư Mã Trường Bạch càng dễ lăn lộn.

Đáng tiếc khi gã vui mừng nhất, cho rằng mình sắp chiến thắng thì Lục Nguyên lên tiếng.

Lục Nguyên có chút tiếc nuối nói:

– A, đây chính là Đại Nhật kiếm pháp mà ngươi học sao, đúng là không được tốt lắm.

Mới rồi hắn luôn né tránh là muốn quan sát Đại Nhật kiếm pháp của Tư Mã Trường Bạch rốt cuộc là sao. Đại Nhật kiếm pháp là tuyệt kỹ kiếm pháp của Đại Nhật Kiếm Tiên Tư Mã Trường Bạch, tuyệt đối không đơn giản. Đáng tiếc Tư Mã Ôn học Đại Nhật kiếm pháp không tốt lắm, đến đây thì đã thấy rõ trình độ của Tư Mã Ôn.

Cho nên tiếp theo Lục Nguyên không chờ đợi nữa.

Trực tiếp lên, trong năm chiêu giải quyết Tư Mã Ôn.

Nếu nói Tư Mã Ôn chỉ tiếp năm chiêu của Lục Nguyên là bi kịch thì Tư Mã Viêm nối tiếp Tư Mã Ôn càng thê thảm. Giờ gã đã bị Lục Nguyên hù vỡ mật. Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Viêm mạnh hơn gã mà còn thất bại trong tay Lục Nguyên thì gã chẳng có chút tựa tin.

Chính vì bây giờ gã không có chút niềm tin, thực lực bản thân kém xa Lục Nguyên.

Hai nguyên nhân gộp một chỗ khiến Lục Nguyên dùng hai chiêu là thắng gã.

Lúc này đội năm người bốn tên Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm đã thua, mọi người phát hiện một chuyện kỳ tích, đó là Lục Nguyên đối phó Tư Đồ Tả ra hai mươi chiêu, đối phó Tư Đồ Hữu là mười chiêu, đối phó Tư Mã Ôn là năm chiêu, đối phó Tư Mã Viêm là hai chiêu. Hắn xuất chiêu ngày càng ít, đều là nửa chiêu thức đợt đầu. Vậy cuộc chiến cuối cùng, đối trận Tư Mã Hạo sẽ như thế nào? Lại cần bao nhiêu chiêu đâu? Không phải là phân nửa hai chiêu, một chiêu chứ?

– Một chiêu!

– Một chiêu!

– Một chiêu!

Có người kêu gọi, hy vọng Lục Nguyên có thể lại sáng tạo kỳ tích, một chiêu thắng Tư Mã Hạo, nhưng đa số người thấy không có khả năng. Tư Mã Hạo bản thân có pháp lực luyện khí kỳ tứ tầng, kiếm pháp truyền thừa từ tổ phụ Tư Mã Trường Bạch, do gã từng chút một dạy dỗ. Tuy Lục Nguyên rồi sẽ thắng nhưng không khả năng trong vòng một chiêu.

Bây giờ mặt Tư Mã Hạo đen như lọ nồi, vốn cho rằng lần này đội mình thắng chắc Lục Nguyên, lấy vị trí thập đại đệ tử chân truyền, thậm chí không cần mình ra tay là thắng ngay. Nhưng giờ lại xuất hiện tình huống khó tin như vậy, không ngờ Lục Nguyên thắng, hơn nữa thắng khá nhẹ nhàng, thắng hết bốn người trước mình.

Lại thêm lúc này đám đệ tử bình thường đang nói gì thế này? “Một chiêu”? Làm sao có thể một chiêu được? Coi như Lục Nguyên mạnh hơn mình cũng sẽ không cường bao nhiêu, sao có thể trong một chiêu đánh bại mình, đây rõ ràng là ô nhục mình mà. Tư Mã Hạo lửa giận hừng hực, lần này chắc chắn không thể làm thập đại đệ tử chân truyền rồi.

Nhưng tuyệt đối không thể để Lục Nguyên dễ chịu.

Tư Mã Hạo thầm nhủ.

Mấy vị trong Bắc phong lục kiếm tiên ăn ý liếc mắt nhìn nhau. Lúc này Lý Nguyên Bạch vẫn như cũ bình thản, tóc trắng bay bay. Mặt Tư Mã Trường Bạch biến xanh mét. Còn Cô Tâm Kiếm Tiên Độc Cô Diệp như thâm cốc u lan thì cười khẽ, không biết đang cười ai.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân tiếp tục ngồi câu cá.

Ánh sáng chiếu rọi, vầng mặt trời từ từ dâng lên, ánh nắng rực rỡ chiếu khắp mặt đất.

Bất cứ ánh sáng nào, bất cứ thần thông nào, trước uy lực thiên nhiên đều biến thành buồn cười.

Thiên địa xa xưa, mặt trời muôn thuở, muôn đời không đổi thay.

Lúc này tại Hoa Sơn Bắc phong, một thắng cảnh tiên gia, trong Bắc phong Vân Cốc đang có trận tỷ thí.

– Một chiêu!

– Một chiêu!

– Một chiêu!

Tiếng kêu ngày càng cao, mặt Tư Mã Hạo biến càng đen, mặt Tư Mã Trường Bạch cũng có xu hướng xanh mét. Giờ đã tới đỉnh cao. Trước kia Bắc phong đại tái bình thường ở đoạn thứ ba thập đại đệ tử chân truyền mới tiến vào cao trào, nhưng lần Bắc phong đại tái này, ngay lúc này đã sục sôi.

Đích thực là tiến vào tột đỉnh rồi.

Trong sân hai người, Tư Mã Hạo thầm nghĩ thực lực của mình không kém gì Tư Đồ Tả, dù thế nào cũng phải cố chống chừng hai mươi chiêu. Gã rút ra phối kiếm Hạo Viêm kiếm của mình.

Lục Nguyên cũng chậm rãi bình tâm.

Mọi chuyện đều không đặt trong lòng.

Đầu hắn xẹt qua rất rất nhiều việc, ví dụ sáu tháng trước Tư Mã Hạo ở trước mặt huênh hoang vênh váo, nói sáu tháng sau tại Bắc phong đại tái sẽ cho hắn biết mặt. Hắn nhớ đến trước đó nữa Tư Mã Hạo không ngừng khiêu khích, các loại thủ đoạn, các cách rất đáng ghét!

Đương nhiên đó còn chưa ghê tởm nhất.

Ghê tởm nhất là việc Tư Mã Trường Bạch làm, lại muốn nhân lúc sư phụ sống không bao nhiêu này cướp đi sản nghiệp của sư phụ, rất quá đáng.

Đối với sư phụ Lý Nguyên Bạch, Lục Nguyên có lòng yêu quý rất sâu. Dù sao là sư phụ kéo hắn vào Hoa Sơn tiên môn, từng chút một chỉ dạy hắn tu tiên. Nếu như không có sư phụ thì chắc bây giờ hắn ở Đông Lâm trấn kế thừa y thuật phụ thân mà hắn không thích rồi.

Nếu đối với bản thân hắn thì đã đáng ghét.

Nay rõ ràng không chừa chút mặt mũi cho sư phụ, muốn nhân dịp cướp sản nghiệp càng đáng ghét hơn.

Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng.

Ngày càng tức giận!

Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm xẹt qua trong đầu. Mỗi một kiếm chiêu đấu với bốn người Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm không ngừng khắc vào óc, vô số chiêu thức, kiếm thức không ngừng biến đổi, rốt cuộc tay không bị óc khống chế đã động.

Búng tay kiếm ra khỏi vỏ, luồng sáng lạnh xẹt bên người.

Dưỡng Ngô kiếm vào tay.

Lòng giận dữ.

Một kiếm chém ra.

Nhát kiếm này là chiêu đếm ngược thứ hai trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, “Phong Nộ Vân Nộ”, chiêu này có tiếng là khó học khó luyện, dù học cũng ít có người phát huy ra uy lực chiêu thức. Cho nên chiêu này trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm cực kỳ ít có người sử dụng, bây giờ Lục Nguyên dùng một kiếm này.

Kiếm động phong vân động! Một kiếm mang theo ánh sáng xanh lạnh buốt, mang theo giá rét căm căm, mang theo kiếm ý, giận dữ, hồi ức như sao băng chém hướng Tư Mã Hạo.

Một kiếm thật nhanh! Một kiếm thế đến thật gấp! Một kiếm thật mạnh!

Tư Mã Hạo chỉ thấy trong trời đất của gã trừ một kiếm đó, cảnh vật khác đều biến mất hết. Khi đối mặt một kiếm này, Tư Mã Hạo chỉ kịp dùng kiếm đỡ, dùng chiêu Hỏa Như Hoàng trong Đại Nhật kiếm pháp.

*Đinh!* một tiếng, sau đó là hoàn toàn yên tĩnh.

Lục Nguyên đứng đó, nhẹ vuốt trường kiếm trong tay. Trường kiếm khẽ kêu, mang theo giọt máu.

Tư Mã Hạo bởi vì đổi vị trí mà nửa quỳ trước mặt Lục Nguyên, gã ho khan, rốt cuộc *bùm* một tiếng quỳ hẳn xuống, ngực có vệt máu cực dài.

Lục Nguyên cười to nói:

– Thì ra thập nhất sư đệ biết hối hận, bây giờ muốn quỳ trước mặt ta? Nhưng chúng ta là sư huynh đệ, không cần đại lễ như vậy.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!