�
“Hai vị tiên sinh, chỗ chúng tôi là nơi cao cấp, người không có phận sự không thể tùy ý vào.”
Sau khi cản họ lại, phục vụ viên liền khách khí nói, không phải là vì xem thường hai người, mà vườn hoa Thiên Hải có quy định, đa số muốn vào phải mặc lễ phục mới được, mà một phần nhỏ không cần tuân thủ quy định của vườn hoa Thiên Hải chính là hội viên có thẻ kim cương, bình thường những người này đều là nhân vật rất có mặt mũi.
Hai người không có thẻ kim cương, lại mặc trang phục bình thường, cho nên cần tuân thủ quy tắc.
Du Tiểu Mặc không biết, cho nên hắn rất nghi hoặc, cứ cho hắn là người không có phận sự đi, nhưng rõ ràng vừa nhìn Lăng Tiêu là biết đây là một đại nhân vật tràn ngập quý khí, vị phục vụ viên này không có ánh mắt tới cỡ nào mới có thể bỏ qua Lăng Tiêu chứ.
“Thế nào mới được coi là người có phận sự?” Du Tiểu Mặc kiên nhẫn nói.
Phục vụ viên cười cười: “Chỉ cần mặc âu phục là đủ.” Cách ăn mặc thường ngày đã là biểu tượng cho địa vị ở vườn hoa Thiên Hải, mặc dù yêu cầu y phục có chút kì quái, nhưng hắn đành phải tuân thủ quy tắc của nhà nhà hàng thôi.
Du Tiểu Mặc không làm khó phục vụ viên, cũng không nói cho Du Bách là mình đã tới.
Hai người rời khỏi vườn hoa Thiên Hải, nói đến âu phục, Du Tiểu Mặc phát hiện từ sau khi tới vị diện này, không chỉ hắn mà ngay cả Lăng Tiêu cũng chưa từng mặc chính trang, nghĩ vậy, hắn không khỏi tò mò, không biết Lăng Tiêu mặc âu phục sẽ như thế nào nhỉ.
Mười phút sau, hai người lại xuất hiện ở cửa vào vườn hoa Thiên Hải, ánh mắt của phục vụ viên dán chặt vào Lăng Tiêu, âu phục màu trắng khiến y ưu nhã như một hoàng tử, không chỉ phục vụ viên, những người đi ngang qua đều choáng váng.
Du Tiểu Mặc dẫn Lăng Tiêu đi vào, kiêu ngạo cực kỳ, đây là nam nhân của hắn đó!
Hai phút sau, phục vụ viên còn cảm thán sao trên thế giới này lại có người hoàn mỹ như vậy, chỉ mặc mỗi một bộ âu phục màu trắng thôi mà khí chất toàn thân đều thay đổi, hào quang chói mắt vạn phần, từng cử chỉ đều tràn đầy mị lực, mãi tới khi hai người mặt mũi hằm hằm xuất hiện trước mặt, phục vụ viên mới tỉnh táo lại.
Thấy quần áo họ không chỉnh tề, phục vụ viên lập tức cản họ lại, “Hai vị tiên sinh, các vị không thể vào.”
Lửa giận của hai người vốn đã bốc lên ngút trời, nghe thấy phục vụ viên nói vậy, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, một trong hai người đàn ông giận dữ quát: “Mẹ kiếp, các người còn dám nói với ông không thể vào cái quái gì, bộ âu phục ông đây đặt may hai tháng còn chưa mặc đủ một giờ đã bị người ta cướp mất, các người phải chịu trách nhiệm!”
Phục vụ viên: “…”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Mọi người: “…”
Lại nói tới Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu thành công đi vào hoa viên Hải Thiên, hai người được một phục vụ viên khác dẫn tới gian phòng Du Bách đã đặt, vừa đi vào, bốn ánh mắt bên trong đồng loạt nhìn qua.
Du Tiểu Mặc lập tức căng thẳng, hắn vẫn không quen được với việc bị bốn người cùng nhìn, nhất là mẹ Du với vẻ mặt mong đợi đằng kia, người mẹ mà hắn đã từng tôn kính và sợ hãi, một quý phu nhân trong lòng hắn, lúc này lại bày ra nét mặt như một thiếu nữ, cặp mắt lóe sáng lấp lánh, nhìn hắn đầy hy vọng.
Du Tiểu Mặc nhìn qua chỗ khác, nét mặt mẹ Du liền đổi thành thất vọng.
Du Bách ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu như gặp kẻ thù, mặc dù cậu và Du Lộ không để ý tới bề ngoài của bản thân cho lắm, nhưng họ đều biết bộ dạng của mình rất xuất sắc, từ nhỏ đã được nghe đủ các mỹ từ ca ngợi.
Lúc này, Du Bách đột nhiên phát hiện, nam nhân thay mình đứng bên cạnh Du Tiểu Mặc còn xuất sắc hơn cả mình, cảm giác tức giận trong lòng càng dâng cao, Du Tiểu Mặc lại có thể chọn được một người hoàn toàn không thua gì cậu và Du Lộ, phải biết xưa giờ khả năng quan sát của người này rất kém.
“Tiểu Bách, ngơ ngác gì thế, còn không mau nhường chỗ cho anh hai của con!” Mẹ Du lập tức nói với Du Bách ngồi cạnh bà, đứa con út từng được yêu thương nhất, bây giờ lại bị chê.
Du Bách không để tâm, tất cả sự chú ý của cậu đều tập trung hết vào Du Tiểu Mặc, nghe mẹ nói như vậy, lập tức đứng dậy nhường chỗ, có điều Du Bách chơi xấu, chỉ dịch qua bên cạnh một ghế, nếu Du Tiểu Mặc muốn ngồi đó thì phải rời Lăng Tiêu ra.
Mẹ Du không chú ý tới mấy thứ này, mừng rỡ nói với hắn: “Tiểu Mặc, mau tới ngồi cạnh mẹ đi.”
Du Tiểu Mặc liếc nhìn Du Bách, sau đó kéo một cái ghế ra ngồi xuống, “Thôi, bọn con ngồi đây là được rồi.” Sau đó hắn chủ động kéo ghế cho Lăng Tiêu.
Thấy cảnh này, mẹ Du lập tức hiểu Du Bách đang giở trò quỷ, lườm một cái tóe lửa, sau đó mới ném ánh mắt cầu cứu cho chồng mình.
Du Dung nhận được tín hiệu nhờ giúp đỡ từ vợ, đang định nói vài câu, không biết nghĩ tới điều gì, ông chợt lắc đầu, đến bây giờ con vẫn chưa tha thứ cho họ, yêu cầu quá nhiều sẽ phản tác dụng, còn việc con trai dẫn về một người đàn ông đã không quan trọng.
Bầu không khí lập tức trầm xuống.
Du Lộ phá vỡ sự im lặng: “Có điều gì còn nghi ngờ, bây giờ em cứ hỏi đi.”
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua ba khuôn mặt khác, tóm lấy chủ đề không quan trọng nhất mà nói: “Con muốn biết lịch sử phát triển của Du gia…”
Nếu thật sự phải kể hết lịch sử phát triển của Du gia thì có nói ba ngày cũng không hết, hơn nữa cũng không khác gì những gia tộc khác, điều khác biệt duy nhất là Du gia ít khi ra mặt, nhất là sau khi Du Tiểu Mặc ra đời, họ hoàn toàn để bản thân dung nhập vào thế giới của người bình thường, cũng coi mình như một người bình thường, mai danh ẩn tích mười mấy năm.
Mặc dù dự tính ban đầu của họ có ý tốt, nhưng lại áp dụng sai cách.
Lăng Tiêu nhìn từng khuôn mặt mang vẻ hối hận và áy náy, trên môi đột nhiên nở một nụ cười rất nhạt, quả nhiên phu nhân nhà y nói không sai, trước kia vợ chồng Du thị không hề quan tâm tới hắn, nếu như thật sự quan tâm, chắc chắn phải hiểu tính phu nhân mới đúng.
Thỉnh thoảng trong phòng lại vang lên giọng nói dịu dàng trầm thấp của ba Du, thời gian dần dần trôi, mới đó mà một giờ đã qua, người Du gia quan sát nét mặt Du Tiểu Mặc, ai ngờ Du Tiểu Mặc lại bình tĩnh tới nỗi không nhìn ra được liệu hắn có ý kiến hay không.
Đúng lúc này, có vẻ mẹ Du đã quyết định, đột nhiên đứng lên đi tới trước mặt Du Tiểu Mặc, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mặc kệ sự giãy dụa của Du Tiểu Mặc mà nắm tay hắn, sau đó làm một động tác khiến Du Tiểu Mặc kinh hãi tới nỗi suýt nữa thì nhảy dựng lên, bà quỳ xuống trước mặt hắn, nước mắt chảy dài nhỏ xuống bàn tay hắn, nhiệt độ kia khiến làn da cũng muốn đỏ lên, Du Tiểu Mặc vô cùng bối rối.
“Tiểu Mặc, mẹ biết sai rồi…”
Mẹ Du nói rất nhiều lời sám hối, nước mắt chưa từng ngừng rơi, âm thanh nghẹn ngào đập vào buồng tim của Du Tiểu Mặc, đây là người mẹ kiêu ngạo mà hắn từng biết, giờ phút này lại quỳ trước mặt hắn sám hối.
Giờ khắc này, bức tường phòng thủ Du Tiểu Mặc xây lên trong lòng đang bị đánh vỡ từng chút từng chút, quá giảo hoạt!