Sau khi Lăng Tiêu rời đi, Du Tiểu Mặc mới nhớ hắn vẫn còn việc cần làm.
Hắn đã dự định phải tới Linh Thảo Đường, ngoài việc giao linh đan cho Triệu sư bá, còn phải nói với Ngũ Nghiễn sư huynh về việc xuống núi.
Mỗi người đệ tử có cơ hội xuống núi hai lần mỗi tháng, tháng này Du Tiểu Mặc vẫn còn một lần xuống núi, cho nên hắn đang chuẩn bị tận dụng nốt mấy ngày cuối tháng, nếu không qua vài ngày nữa là tới tháng sau rồi, tới lúc đó sẽ thiếu mất một lần.
Bởi vì là sư huynh đệ cùng một mạch, Ngũ Nghiễn sư huynh cũng không do dự mà ngay lập tức cho phép.
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc đem chuyện này nói với Lăng Tiêu.
Tên này nghe được hắn muốn xuống núi, cũng không hỏi mục đích, chỉ cười híp mắt: “Thật trùng hợp, ta cũng phải xuống núi, ngày mai chúng ta đi cùng nhau là được.”
Du Tiểu Mặc thực hối hặn vì đã kể chuyện này cho y, “Hôm qua ngươi vừa mới về mà, sao lại xuống núi nữa?”
“Đó là nhiệm vụ của phái Thiên Tâm, còn ở bên Võ Hệ mỗi tháng đều có đệ tử muốn đi ra ngoài lịch luyện*, vì làm một sư huynh đúng nghĩa, ta phải trông nom bọn hắn một chút, miễn cho đi ra ngoài không được vài ngày đã chết ngáp, nếu không phải không muốn làm phái Thiên Tâm hoài nghi, ta cũng mặc kệ, có điều… nghe giọng điệu của ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn đi cùng với ta, ha?”
Lăng Tiêu không do dự nói về chuyện nhiệm vụ cho Du Tiểu Mặc, dù sao cũng không phải chuyện gì bí mật, nhưng sau khi nói xong câu cuối cùng, giọng của hắn càng trở nên nguy hiểm.
Du Tiểu Mặc vội vàng xua tay: “Không có, nào có chuyện đó, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Lại nói tiếp, đệ tử Đan Hệ của các ngươi, trong tương lai hình như cũng cần phải đi rèn luyện.” Đổi đề tài, Lăng Tiêu đột nhiên nói tới chuyện của Đan Hệ.
“A, à, ta mới nhập môn chưa tới một tháng, chuyện lịch luyện chắc còn lâu lắm, chưa kể năm tháng sau ta phải làm bài kiểm tra nhập môn, việc này khá phiền toái, nghe nói phải luyện ra được một viên linh đan cấp hai mới có thể qua bài kiểm tra, nếu không sẽ bị đá ra khỏi phái Thiên Tâm.”
Nghe tới Lăng Tiêu nhắc tới chuyện lịch luyện, Du Tiểu Mặc chợt nhớ ra bài kiểm tra vào nửa năm sau.
Hiện tại hắn chỉ có thể luyện hai mươi mấy loại linh đan cấp một, cũng chưa từng thử luyện linh đan cấp hai, cho nên trong lòng có chút thấp thỏm, chỉ là vẫn còn năm tháng nữa, cho nên hắn cũng không vội lắm, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ tới việc mình giờ đã là đồ đệ của Khổng Văn, nếu nửa năm sau không làm nổi bài kiểm tra, chẳng phải sẽ khiến cho sư phụ và các sư huynh khác bị người ta cười nhạo?
Nghe thấy hắn nói mấy thời không tự tin như vậy, Lăng Tiêu cười đến là dịu dàng: “Tiểu sư đệ, ngươi quá coi thường bản thân rồi.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Du Tiểu Mặc sững sờ, không rõ mấy lời này có ý gì, “Là sao?”
Lăng Tiêu bắt chéo chân, động tác này còn thêm vài phần ưu nhã, không hề cố làm ra vẻ, dường như đây là khí chất bẩm sinh của y, cho dù nhìn từ góc độ nào, đều làm cho người ta cảm thấy đó là bản tính của y, tiếp theo y liền rót cho mình một ly trà xanh, bởi vì mới pha cách đây không lâu, cho nên vẫn còn ấm, nhấp một ngụm rồi mới mở miệng.
“ 《 Thiên Hồn Kinh 》 là một quyển công pháp thượng phẩm, nó mang lại cho ngươi nhiều lợi ích hơn bất cứ quyển công pháp hạ phẩm nào, nếu ngươi có thể siêng năng tu luyện, không cần tới thời gian nửa năm ngươi có thể trở thành một gã đan sư cấp hai.” Thậm chí còn mạnh hơn đan sư ngang cấp nhiều, đương nhiên, những lời này hắn không nói ra.
“Thật sao?” Cả khuôn mặt Du Tiểu Mặc đều sáng bừng, đặc biệt là đôi mắt kia, giống như hai viên bảo thạch, lấp lánh rực rỡ.
Lăng Tiêu liếc thấy biểu lộ vui sướng của hắn, lập tức bình tĩnh mà nhìn ra chỗ khác: “Loại chuyện này ta không cần phải lừa ngươi.”
Mặc kệ Lăng Tiêu có phải đang an ủi hắn hay không, Du Tiểu Mặc thừa nhận tâm trạng của hắn bây giờ đang rất phấn khích, áp lực cũng bớt đi khá nhiều.
Được rồi, tuy nhiên Lăng Tiêu đôi khi vô cùng xấu xa, mỗi lần đều đả kích hoặc miệt thị hắn, cũng toàn lờ ý kiến hắn đi, nhưng kỳ thật tên này đối xử với hắn cũng rất tốt, giống như lần trước, lúc biết hắn cần một bản công pháp, ngày hôm sau liền đi tìm cho hắn, Du Tiểu Mặc tuy không nói ra, nhưng thực sự hắn cảm động vô cùng, tuy rằng có thể y làm vậy chỉ vì linh đan.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu thật sự tới tìm hắn.
Chỉ là sau lưng vậy mà đi theo hai người Du Tiểu Mặc vô cùng quen thuộc nhưng chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
*Lịch luyện: từ này được ghép bởi hai từ du lịch và rèn luyện, có thể hiểu là đi ra ngoài để va chạm với xã hội tiện thể rèn luyện bản thân.