Bành Lăng Tân nghe xong, biểu tình tựa như bị sét đánh, nhịn không được hỏi lại: “Dùng miệng thở là được?”
“Đúng vậy.” Thích Miên cười tủm tỉm, “Khứu giác thần kinh cảm thụ vốn dĩ đánh vào niêm mạc ở đỉnh xoang mũi, cảm giác nôn mửa từ hoa sen thịt là bởi vì nó kí.ch thích khứu giác quá lớn, trên thực tế thì không có gì nguy hiểm, rốt cuộc “hạt sen” tản ra hương vị này chính là thực phẩm dinh dưỡng cao cấp. Đương nhiên, khi đi vào vẫn phải đề phòng khi chiến đấu bị máu thịt của thây ma hay dị chủng rơi vào trong miệng, cùng với chuyện không được bởi vì thói quen mà sử dụng mũi để thở, khí vị hoa sen thịt có thể so với vũ khí sinh hóa.”
Trên thực tế viện nghiên cứu khoa học xác thật có phát minh ra vũ khí sinh hóa hoa sen thịt, dùng để tác chiến với con người, tuy rằng không biết rốt cuộc là đối với quân địch hay là quân ta…
“Ngoài ra, các người phải chú ý trước khi ngắt lấy không thể làm hoa sen thịt bị thương, nếu không cánh hoa nó khép lại, một tháng sau mới có thể mở ra.”
Thích Miên: “Sau khi đi vào, tôi sẽ nhanh chóng hái hạt sen xuống, khí vị thật mau sẽ tan đi. Vật tư trong siêu thị cũng có thể tùy ý lấy, tôi kiến nghị sẵn trời còn chưa tối hẳn, chúng ta nên đi vào tốc chiến tốc thắng, như vậy buổi tối còn có thể cho đội viên của anh thêm một bữa ăn khuya.”
Bành Lăng Tân bối rối một lát, sau đó quyết đoán: “Được.”
Bành Lăng Tân trở về an bài một chút, Nút bị lưu tại bên ngoài bảo hộ mọi người, Thích Miên, Giang Hành Chu và Bành Lăng Tân ba người đi vào, siêu thị có ba con thây ma biến dị và bốn con dị chủng bình thường, đánh lên hẳn là không tốn mấy thời gian.
Thích Miên tuy rằng không biết hiện tại trình độ Bành Lăng Tân tới đâu, nhưng anh là thiên tài, đời trước nếu không phải đi quy ẩn với bạn gái, sau khi cô tiếp quản đội ngũ dị năng giả mà có anh trợ giúp cũng sẽ không bị vất vả như vậy.
“Phải dùng đao sao?” Giang Hành Chu thuận miệng hỏi.
Thích Miên: “Dùng, nếu không không đào được tinh hạch.” Cô dừng một chút, nhìn về phía Giang Hành Chu, sau khi Bành Lăng Tân rời đi thì hạ giọng: “Anh chỉ dùng dị năng hệ mộc, dị năng phân giải tạm thời không cần bại lộ.”
Cô tín nhiệm Bành Lăng Tân, nhưng không có nghĩa đối với những người khác cũng thế. Hiện tại có người theo dõi Giang Hành Chu, vậy nên năng lực giấu được càng nhiều càng tốt.
Giang Hành Chu gật đầu, lấy thanh đao từ trong xe ra. Thích Miên rút đao từ trong vỏ bối xác ra, hàn quang đen nhánh lướt qua, đôi mắt Nút đột nhiên mở to làm người kinh hãi, con gà trong ngực cô lại phản ứng hoàn toàn tương phản, nó hoảng sợ phịch phịch giãy giụa trong lòng ngực Nút, lại bị tàn nhẫn đè xuống.
Gà đen kêu thảm thiết: “Ôi! ——” Đao của rác rưởi, đao của rác rưởi! Mệnh ta nguy rồi!
Thích Miên nhìn bên kia một người một gà vật lộn, cảm thấy thật buồn cười, vừa đi về hướng siêu thị vừa hỏi Bành Lăng Tân: “Anh gặp Nút ở đâu?”
Bành Lăng Tân quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện người gà lại bắt đầu trận chiến hàng ngày, một lời khó nói hết: “Nói đúng ra không phải tôi gặp được, là Nút chủ động tới tìm tôi, lúc mới gặp thì nói rất nhiều điều kỳ kỳ quái quái, lúc đó tôi còn tưởng rằng cô ấy nói lảm nhảm, không nghĩ tới cư nhiên lại đúng.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Kỳ quái?”
“Nói là trên mạng đọc được một quyển tiểu thuyết, một tác giả ngu ngốc Y Thu nào đó viết ra, vai chính tên Bành Lăng Tân, vừa đúng là trùng tên với tôi.” Bành Lăng Tân thật vô ngữ, “Ai mà quả thật quá ngốc, như là cu li, toàn bộ hành trình chỉ là hộ tống nam phụ nữ phụ về nhà, giúp nam phụ A cứu nữ phụ B hoặc ngược lại, mấu chốt là người này cuối cùng sau khi cứu được bạn gái thì lại quay về nhà làm ruộng.”
1
“Tác giả này tuyệt đối là nữ, chúng tôi nam nhi làm gì có nhi nữ tình trường như vậy, nếu tôi có dị năng kim loại mạnh mẽ như trong sách nói, có thể chiết xuất nguyên tố sắt từ cơ thể con người mà ngay lập tức giết được họ, vậy tôi đi xưng bá thiên hạ không tốt sao? Cái gì mà về quê học tập lái máy kéo.”
Bành Lăng Tân dừng một chút, nhẹ nhàng thở dài: “Nhưng mà Nút rất tin tưởng đó là sự thật, nói là đi theo tôi là có thể tìm được anh mình. Tôi đoán mạt thế đến, cô ấy mất đi người nhà bị kí.ch thích quá lớn nên có nhiều chuyện không phân biệt được thật giả, các người cũng chú ý đừng kí.ch thích cô ấy. Rốt cuộc tôi cũng có lợi dụng, dị năng cô ấy rất mạnh, chia sẻ áp lực cho tôi rất nhiều.”
1
Thích Miên: “…………”
Cô yên lặng nhìn anh, biểu tình quỷ dị.
Bành Lăng Tân nhìn tầm mắt quỷ dị của Thích Miên, mờ mịt: “Làm sao vậy?”
Thích Miên nghiêng đầu, che miệng ho nhẹ một tiếng: “Không có gì.”
Khi nói chuyện, ba người đã tới cửa siêu thị, bên trong thây ma và dị chủng nhận ra được nhân khí tươi sống bên ngoài, kích động va chạm vào cánh cửa bị phong kín.
Bành Lăng Tân dùng dị năng làm ra hai cái kẹp mũi đưa cho hai người, sau khi thích ứng xong, Bành Lăng Tân giơ tay, tạo ra một hàng rào sắt vây phía sau ba người, tránh cho thây ma nhào ra chạy ra bên ngoài.
Đường lui bị phong kín, cửa thép phát ra tiếng vang ê răng, chậm rãi mở ra.
Cùng lúc đó, cả ba người đánh bật lũ thây ma trở lại siêu thị, cùng nhau lao vào!
Buổi chiều chạng vạng, ánh sáng yếu ớt từ ngoài hắt vào trong, thị lực ba người đều được cường hóa, trong nháy mắt thấy rõ được quang cảnh bên trong. Siêu thị rộng cỡ trăm mét vuông, từ trung tâm ra phía sau là một đóa hoa sen thịt, nền xi măng dưới hoa sen bị bộ rễ của nó ảnh hưởng, vô cùng mềm xốp, giống như đầm lầy lưu động, hiển nhiên bước vào một bước sẽ bị hút xuống.
Một dư ảnh lóe lên trước mặt Thích Miên, thây ma biến dị tốc độ đánh tới, Thích Miên cũng không thấy được động tác của nó nhưng phản ứng được mài giũa bao lâu làm cô không chút do dự chém đao ra.
Tàn ảnh thây ma chợt chựng lại, một bàn tay rơi xuống, Thích Miên câm miệng nín thở lui về sau, tránh đi máu b.ắn ra, lại quay đầu chém một đao vào con dị chủng tiếp theo, bức chúng lui lại.
“Tách chúng ra!”
Kệ để hàng siêu thị phát ra âm thanh kẽo kẹt, hàng hóa bị chấn động rơi xuống, khung sắt không ngừng vặn vẹo kéo dài ra, đâm vèo vèo vào tường, vây năm con quái vật vào trong một vòng nhỏ hẹp.
“Chu ca!”
Thây ma biến dị bị cô chém đứt một tay giận dữ lên, một lần nữa đánh úp lại, Thích Miên lắc người tránh đi, không chút do dự dẫm lên các kệ để hàng chạy về hướng hoa sen thịt.
Tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới gần, hoa sen bất an huy động mấy cánh hoa sen thịt, hai con dị chủng vẫn luôn canh giữ hoa sen đánh nhào tới, Thích Miên rót trọng lực vào trong đao, muốn một đao chém luôn hai con, bỗng nhiên cảm giác được một nguy cơ khó tả, cô ngẩng đầu giương đao.
Móng vuốt sắt nhọn nhô ra trên đỉnh đầu, chỉ cần cô chậm một chút là đầu đã bị bóp nát!
Hai chân dị biến, có thể móc trên trần nhà, con thây ma biến dị lực lượng dùng sức đối mặt với thanh đao, Thích Miên đang treo lơ lửng trong không trung không kiểm soát được rơi xuống, nền xi măng mềm xốp rào rạt kích động, chờ cô rơi vào trong nháy mắt sẽ hoàn toàn kéo xuống dưới.
“Chu ca!”
Cùng lúc đó, chỗ Thích Miên sắp đặt chân xuống đột nhiên xuất hiện một dây leo dài, mạnh mẽ nâng cao thân thể cô lên, Thích Miên mượn lực vươn người dậy, cánh tay từ phía sau thít chặt cổ con thây ma biến dị, trúc đao xuyên qua huyệt thái dương vào đại não nó.
Một lần nữa nhảy trở lại, xoay người dừng ở giữa hoa sen thịt, chỗ vốn là nhụ.y hoa nhô cao như đài sen, Thích Miên giơ đao bức lui hai con dị chủng tấn công cùng lúc, trúc đao rơi xuống, đào ra hạt sen đầu tiên.
Hoa sen thịt thống khổ co rúm lại, tất cả dị chủng thây ma đồng thời quay lại muốn bảo vệ nó, lại bị bụi gai múa may cùng giá sắt ngăn cản, xuyên thấu. Bụi gai bay múa bên người Thích Miên, bảo hộ cô kín không một kẽ hở, Bành Lăng Tân nhịn không được liếc nhìn Giang Hành Chu một cái, không nghĩ đối phương vừa đối mặt với hai con dị chủng cấp hai mà còn có thừa lực bảo vệ người yêu, cậu ta tuyệt đối không yếu hơn mình.
Thích Miên trong nháy mắt thu hoạch được cả bảy hạt sen, cuối cùng một đao xuyên tâm, không chút do dự duỗi tay đi vào, hoa sen thịt tiết ra chất lỏng nhanh chóng tràn khắp cánh tay Thích Miên, cánh tay mảnh khảnh ngay lập tức sưng đỏ tấy lên.
Thích Miên không ngừng sờ so/ạng đám thịt nhão, sờ đến tinh hạch, lập tức rút ra. Hoa sen nhanh chóng héo rút, rụt vào tầng ngầm, Thích Miên trước khi rơi vào đầm lầy xi măng thì bắt lấy dây leo đã sớm chờ sẵn, mang cô trở lại bên người Giang Hành Chu.
Ba người đồng thời rời khỏi, hai người đàn ông không hề lo lắng thương tổn đến hoa sen, không ngừng phát lực, bụi gai và dây leo cùng mũi tên đồng loạt bắn ra, trong nháy mắt xuyên cả siêu thị thành cái sàng.
Thích Miên đã thật lâu không đánh qua một trận chiến nhẹ nhàng như vậy, không cần lo lắng sau lưng, lúc nào cũng có người tiếp ứng. Tâm tình cô thật tốt, ôm bảy hạt sen đưa cho Bành Lăng Tân, từ trên mặt đất nhặt một chai nước khoáng rửa sạch sẽ tinh hạch hoa sen thịt.
Ba người đi ra siêu thị, tuyết bắt đầu rơi chầm chậm, ánh trăng tối nay thật lạnh.
Giang Hành Chu nhìn Thích Miên định gọi cô trở về xe nghỉ ngơi, sắc mặt đột nhiên biến đổi, anh duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, mạnh mẽ xé mở ống tay áo ra.
Cánh tay Thích Miên sưng thật to, từ bả vai đến đầu ngón tay đỏ bừng giống như bị dị ứng, còn đầy vết tím li ti.
Giọng anh thật lạnh, ánh mắt âm trầm: “Sao lại thế này?”
“A……” Thích Miên có chút ảo não, đời trước đời này quá thường xuyên bị thương, cô đã hoàn toàn không để trong lòng loại tiểu thương như thế này cho nên mới bị anh phát hiện: “Không cẩn thận dính chút nước của hoa sen, qua mấy ngày thì sẽ hết.”
Thích Miên cường điệu: “Thật sự không có việc gì, loại nước này không độc.”
Chỉ là làm tay cực kỳ rét lạnh, lại tê mỏi và đau nhức suốt một đêm.
Giang Hành Chu thở ra, không khí ngưng tụ thành sương trắng, chậm chạp thổi qua bên tai Thích Miên, giống như kềm chế cơn tức giận của mình.
Thích Miên vốn dĩ không sao cả, hiện giờ đối diện với ánh mắt âm âm trắc trắc của anh thì có chút xấu hổ.
Bành Lăng Tân yên lặng đẩy ra hàng rào sắt bao trùm bốn phía, nhặt được trên mặt đất siêu thị một bao thức ăn cho chó.
Giang Hành Chu thở nhẹ: “Có biện pháp nào có thể giảm bớt đau hay không?”
Thích Miên trả lời: “Không……”
Một chữ tiếp theo bị cô nuốt lại, thấp giọng, “Có lẽ mặc ấm một chút, không để lạnh là được?”
Giang Hành Chu lập tức chạy về xe đi lấy áo ấm mới.
Thích Miên âm thầm phỉ nhổ chính mình thật hèn nhát, Bành Lăng Tân nhìn thấy có bao khăn lông dùng một lần, mở ra mấy bao cho cô đắp lên cánh tay. Thích Miên cũng không dám nói cái này thật ra cũng không có tác dụng gì.
Người trong lều bên kia thấy hàng rào sắt đã mở, vội vàng chạy tới, lại nghe Bành Lăng Tân trở về xe lấy thêm quần áo, để lại một cô gái hai mắt như phun lửa, căm tức nhìn Bành Lăng Tân bao khăn cho Thích Miên.
Tưởng Hữu chen tới, cổ áo ngủ thật trễ, cười giả lả: “Anh Bành không cần anh đi làm mấy chuyện nhỏ này, để em làm là được.”
Bành Lăng Tân tuy rằng không rõ Tưởng Hữu muốn làm gì, nhưng bởi vì tiền án của cô ta mà theo bản năng không cho cô ta đụng tới: “Về lều nghỉ ngơi đi, nơi này không cần tới cô.”
Tưởng Hữu cảm thấy anh châm chọc cô ta vô dụng, cảm thấy thật mất mặt, đôi mắt hung tợn liếc Thích Miên. Bành Lăng Tân giúp Thích Miên bao tay lại thật kỹ, nhìn thấy Giang Hành Chu đã mang áo ấm đến, tự giác quay về siêu thị lấy vật tư: “Hai người về nghỉ ngơi trước đi, vật tư trong siêu thị chờ sau khi chúng tôi thu dọn sẽ đưa tới một nửa.”
“Dựa vào cái gì……” Tưởng Hữu trừng mắt, dưới ánh mắt cảnh cáo của Bành Lăng Tân mà nhỏ giọng lại.
Bành Lăng Tân đã đi, Tưởng Hữu âm dương quái khí nói: “Ai, tôi thật là quá vô dụng, không bằng em gái vừa đẹp lại có thể đánh nhau, là đàn ông đều bị em quyến rũ hết đi.”
Thích Miên lập tức hiểu ra được ác ý của cô ta từ đâu mà tới, không nói gì, thong thả ung dung mà kéo kéo cái khăn lông.
Cô bạn nhỏ, tình địch của cô không phải là tôi, mà là một người phụ nữ xinh đẹp như nữ thần Helen thiếu chút nữa làm căn cứ đế đô và căn cứ Phương Nam khai chiến với nhau.
* Nữ thần Helen: trong thần thoại Hy lạp, nổi tiếng với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là nguồn cơn gây ra cuộc chiến thành Troy.
Tưởng Hữu thấy Thích Miên không trả lời lại thì càng hăng hái, nghĩ đến cái gì đó, kích động: “Em gái chắc kinh nghiệm cũng không ít? Dạy cho chị đi nha, đừng giấu. Đối ngoại hay lên giường đều được, mạt thế mà, chúng ta phụ nữ đều muốn tìm đường sống, sao có thể cứ đánh đánh giết giết, vậy không giống phụ nữ chút nào.”
“Ai ai, em xinh đẹp như vậy khẳng định có rất nhiều kinh nghiệm. Ngực em lại không lớn, chắc có chỗ khác làm họ thỏa mãn?”
“Chị còn chưa biết gì đâu, anh Bành lại thật ngốc làm chị rất ảo não.”
“Em đừng không nói lời nào nha! Mặt em đẹp như vậy, muốn ngủ với em chắc không ít, không biết em đã cùng với bao nhiêu…”
“Vèo ——” Đột nhiên một tiếng đâm thủng trầm đục vang lên.
Bụi gai màu đen đâm thủng cái mồm đang há ra, dưới ánh trăng lạnh lẽo, Tưởng Hữu bị chậm rãi kéo đi. Cô ta cực đau, cả người run rẩy nắm lấy bụi gai, lại bị gai nhọn đâm đến đầm đìa máu.
Dì Ngụy đang ôm quần áo ở xa xa thét chói tai, ném đồ vật xuống, chạy tới.
Thích Miên kinh ngạc quay đầu lại, một cái áo khoác đen ấm áp bao lấy cô, Giang Hành Chu lấy áo của mình khoác cho Thích Miên thật cẩn thận, sau đó mới tự lấy một cái áo khác mặc lên.
Khuôn mặt lạnh lùng nhìn Tưởng Hữu, ngữ khí lãnh đạm: “Không nói được thì đừng mở miệng.”