Xe lái tới công ty S&S, Hứa Kiệt vừa xuống xe đã thấy Vương Vọng đứng bên ngoài chờ mình, Vương Vọng thấy cậu liền cao hứng vẫy tay.
Cùng Vương Vọng bước vào công ty, Hứa Kiệt đến quầy lễ tân nói tên mình cùng lý do đến, sau đó liền được dẫn lên tầng trên.
S&S là một công ty rất nổi danh trong giới giải trí, mà Sở Hành lại thuộc công ty này, Hứa Kiệt và Vương Vọng được trực tiếp dẫn tới phòng làm việc của Sở Hành, vừa vào liền thấy Sở Hành đang ngồi đọc kịch bản trên sô pha.
“Sở tiên sinh”, Thấy Sở Hành, Hứa Kiệt cất lời chào trước.
Sở Hành từ trên sô pha đứng dậy, cười cười bước tới trước mặt hai người: “Kiệt thiếu gia không cần phải khách sáo như vậy, anh lớn hơn em, cứ gọi Sở ca là được rồi, không biết em có nể mặt anh mà gọi một tiếng “ca” không?”
“Sở ca” Hứa Kiệt cũng không từ chối, trực tiếp xưng hô như vậy.
Sở Hành hướng cậu gật đầu, xong chuyển đường nhìn sang cậu bé đang kích động nhìn mình.
“Đây là Vương Vọng, bạn của em, cậu ấy nghe nói em tới gặp anh nên nhất định đòi đi theo, thật ngại quá, đáng ra phải nói trước với anh một tiếng.” Hứa Kiệt tỏ vẻ áy náy mà giải thích.
Khóe miệng cong lên vẽ ra một nụ cười, Sở Hành bảo hai người ngồi xuống. “Không sao, Kiệt thiếu gia hẳn là muốn xin chữ ký cho cậu bạn này đi.”
Nhìn Sở Hành tươi cười, hai mắt Vương Vọng lấp lánh, ngồi xuống sô pha nhận lấy ly nước trái cây được đưa tới, cậu kích động vô cùng: “Sở thiên vương, em là fan của anh, vẫn luôn hâm mộ anh từ trước, A Kiệt nhờ xin chữ ký chính là để cho em, liệu em có thể cùng anh chụp ảnh được không?”
Thấy cậu bé nói như vậy, Sở Hành không nhịn được bật cười: “Được, không thành vấn đề, em cũng giống Kiệt thiếu gia gọi anh là Sở ca đi.”
Vương Vọng cao hứng gật đầu, đưa máy ảnh cho Hứa Kiệt nhờ cậu chụp ảnh hai người.
Chụp ảnh xong, Sở Hành lấy bức ảnh vừa chụp ra rồi ký tên cho Vương Vọng, sau đó cùng Hứa Kiệt chụp ảnh chung.
Nhận lấy ảnh chụp, Hứa Kiệt cũng thấy rất vui, kiếp trước cậu rất hâm mộ Sở Hành, cho nên Hứa Quan Hạo mới mời anh ấy đến dự tiệc sinh nhật, năm năm bị nhốt kia, Hứa Quan Hạo cũng mang về mấy bộ phim Sở Hành đóng cho cậu xem, chỉ có điều cậu nhớ, Sở Hành lúc ấy không biết bị làm sao, mấy bộ phim sau đó đều không hay, sau một năm cũng chẳng nhận thêm vai nào mới, không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Người đại diện của Sở Hành lúc này trở về, liền báo tin Sở Hành phải tới phim trường cổ trang kia, Hứa Kiệt và Vương Vọng cũng may mắn được mời tới xem.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Suốt cả buổi chiều, Hứa Kiệt và Vương Vọng ở lại phim trường xem Sở Hành diễn, tận mắt coi quá trình quay phim, thậm chí còn cùng chuyên viên hóa trang thử tạo hình cổ trang, chụp lại rất nhiều hình.
Đến tối phải trở về, dọc đường về hai mắt Vương Vọng vẫn còn sáng lên, lúc xe dừng trước cửa nhà, đột nhiên quay đầu hướng Hứa Kiệt trịnh trọng nói: “A Kiệt, tôi quyết định tương lai sẽ gia nhập làng giải trí, tôi muốn được hợp tác với Sở thiên vương.”
Vương Vọng đột nhiên nói vậy khiến Hứa Kiệt không khỏi ngạc nhiên, cậu quay đầu nhìn Vương Vọng, bắt gặp ánh mắt kiên định của đối phương, cũng không phải cậu ta đột nhiên thốt lên, mà là nghiêm túc nói với cậu.
Vương Vọng nói xong, cảm thấy tâm tình như được khai sáng, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu sống của mình, cảm thấy rất vui vẻ.
“A Kiệt, đây là ước mơ của tôi, nhất định tôi sẽ thực hiện nó.”
Cậu kinh ngạc gật đầu, bởi vì năm năm trước gần như cách ly với thế giới bên ngoài, nên Hứa Kiệt cũng không biết liệu Vương Vọng có giống bây giờ hay không, có cho mình mục tiêu này, đồng thời vì nó mà nỗ lực.
Đưa Vương Vọng về nhà xong, Hứa Kiệt cũng trở về nhà, lúc đi vào phòng khách, liền thấy Hứa Quan Hạo đang ngồi trên sô pha đợi cậu.
Bước chân của cậu liền thay đổi, cậu còn nhớ hôm nay lúc mình nói xong, người mím môi nhìn cậu thật lâu.
Cậu vừa đến trước sô pha, Hứa Quan Hạo liền mở mắt ra, ánh mắt lảng tránh không rõ hiện lên tâm tình gì.
Thấy Hứa Quan Hạo đã tỉnh, động tác của Hứa Kiệt cũng không còn cẩn thận như trước, cậu tùy ý cởi áo khoác ném xuống sô pha, sau đó ngồi xuống bên cạnh người, chỉ là vừa ngồi xuống, cậu liền cau mày thật chặt.
“Người uống rượu sao?”
Hứa Quan Hạo tựa vào sô pha như cũ, thần sắc có chút thâm trầm. “Ừ, tôi uống không say, em không biết sao?” Nói xong, Hứa Quan Hạo cười nhạt hai tiếng.
“Nhưng vết mổ của người còn chưa lành, hiện giờ còn chưa thể uống rượu.” Hứa Kiệt vẫn cau mày, vẻ mặt không đồng tình.
“Ồ vậy sao? Thảo nào ở đây vẫn rất đau.” Hứa Quan Hạo khẽ cười một tiếng, lấy tay đè vết thương trước bụng.
Giữ lấy tay Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt ngăn lại động tác của người, cởi áo nhìn qua vết mổ bị băng bó.
“Người biết rõ bị như này không thể uống rượu, đừng không quý trọng bản thân như vậy.”
Hứa Quan Hạo cười nhẹ, bàn tay xoay lại nắm lấy tay Hứa Kiệt, sau đó thân thể dựa vào người cậu: “Em là đang để ý quan tâm tới tôi sao?”
Động tác ngưng lại, Hứa Kiệt trầm mặt nhìn về phía Hứa Quan Hạo. “Người cố tình uống rượu để cho con xem, muốn biết con có quan tâm hay không.”
Khóe môi cong cong, Hứa Quan Hạo vẫn giữ nguyên biểu tình như vậy.
Tránh khỏi bàn tay của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt cầm áo khoác rồi đứng lên, trực tiếp đi về phòng ngủ, chẳng để ý tới Hứa Quan Hạo đang ngồi bên kia nữa.
Lúc Hứa Kiệt tắm xong đi ra, đã thấy Hứa Quan Hạo nằm trên giường ở phòng mình.
“Em vẫn như vậy, giận tôi sẽ không muốn cùng ngủ chung, nhưng rõ ràng em thích được tôi ôm khi ngủ, đúng là khẩu thị tâm phi.” Hứa Quan Hạo nằm trên giường, vừa nhìn trần nhà vừa cười nói.
Hứa Kiệt mím môi, nhìn chằm chằm Hứa Quan Hạo đang nằm trên giường mình. Người nói rất đúng, trước đây nếu tức giận nhất định cậu sẽ chia phòng ngủ, giảng hòa rồi sẽ lại quay về phòng của người, mà kiếp trước, thẳng đến khi họ chết.. à không, sau khi cậu chết, Hứa Quan Hạo vẫn ôm cậu ngủ cùng.
Ngày còn nhỏ, cậu rất thích được Hứa Quan Hạo ôm, cái ôm của người thật ấm áp, sẽ khiến cậu cảm thấy an toàn, mà Hứa Quan Hạo cũng rất thích ôm cậu, còn có thân mật hôn, và nhẹ nhàng vỗ về. Hứa Quan Hạo rất thích làm như như vậy, mà không chỉ có người, cậu cũng rất thích. Nhưng từ khi biết rõ tâm tư của người, cậu có cảm giác mọi thứ đều đã bị bóp méo, cậu thích cùng Hứa Quan Hạo thân mật, nhưng trong lòng lại dặn bản thân không được như vậy. Cậu nghĩ mình chán ghét cùng người thân thiết, nhưng thực tế thì lại không phải, từ khi sống lại cùng người gần gũi, cậu vẫn cảm thấy thích, lại cũng thấy mâu thuẫn trong lòng, muốn trầm luân rồi lại ghét bỏ. Có lúc cậu tự hỏi, sao Hứa Quan Hạo lại thích mình, khiến cả hai không thể quay lại như trước đây. Nếu hai người còn là cha con, hoặc giả là anh em thôi, như vậy sẽ không phải dặn bản thân bài xích việc gần gũi người.
Nắm chặt khăn trong tay, Hứa Kiệt đi tới bên giường, buông mắt nhìn cái người đang nằm trên đó: “Đi tắm đi, cả người toàn là mùi rượu.”
Khóe môi cong lên, Hứa Quan Hạo mở mắt nhìn Hứa Kiệt ở trước mặt. “Vết thương đau, không di chuyển được.”
Quay đầu sang chỗ khác, Hứa Kiệt cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, một lần nữa quay lại nhìn Hứa Quan Hạo. “Để con đỡ người vào phòng tắm.”
Hứa Kiệt nói xong muốn tránh đi, nhưng lại bị Hứa Quan Hạo nắm lấy góc áo.
“Tiểu Kiệt..” Giọng Hứa Quan Hạo pha chút đáng thương cùng làm nũng.
Ngẩn ngơ tại chỗ, Hứa Kiệt trông thấy ánh mắt ủy khuất của Hứa Quan Hạo, trong đầu không kịp phản ứng. Hứa Quan Hạo thường xuyên dùng ánh mắt cầu xin này, nhưng mỗi lần thấy Hứa Quan Hạo làm nũng, cậu đều không biết phải làm sao.
Hứa Kiệt cau mày mím môi, Hứa Quan Hạo cả người dán vào ***g ngực cậu, mà cậu, cũng giống như ôm cả Hứa Quan Hạo vào lòng.
Có thật sự là bị đau không? Rõ ràng lúc cậu tắm người còn có thể chạy tới phòng cậu, bây giờ chỉ cách phòng tắm vài bước chân, lại không di chuyển được là thế nào?
Đỡ Hứa Quan Hạo đi vào phòng tắm, Hứa Kiệt đầu tiên mở nước ấm, sau đó ném vài đồ qua chỗ Hứa Quan Hạo.
“Được rồi, còn lại người tự tắm đi.” Nói rồi Hứa Kiệt xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị Hứa Quan Hạo kéo trở lại.
Lần này cậu giận thật rồi, chẳng lẽ người còn muốn cậu tắm cho nữa?
Thấy lửa giận trong mắt Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo cười cười, rất nhanh đặt trên mặt cậu một nụ hôn. “Được rồi, đây là thưởng cho em.”
”Thịch thịch’, Hứa Kiệt rời khỏi phòng tắm thật nhanh, đồng thời đóng sập cửa lại, chờ đến khi Hứa Kiệt đi rồi, Hứa Quan Hạo mới từ bồn tắm ngồi dậy cười, đây là nụ cười châm biếm, thoạt nhìn lại thấy chút thê lương.
Lấy tay lau đi lớp sương mờ trước gương, Hứa Quan Hạo nhìn chính mình trong đấy. Hắn biết bản thân thật độc ác, ngày hôm nay vô tình thấy Hứa Kiệt cùng bạn bè ở một chỗ, hai người nói nói cười cười, thằng bé kia còn khoác tay lên vai Hứa Kiệt, trong khắc ấy hắn hận không thể giết thằng bé kia, sau đó đoạt Hứa Kiệt về. Hứa Kiệt là của hắn, ngoại trừ hắn, bất luận ai cũng không được nhúng chàm. Hắn ghét nhìn thấy Hứa Kiệt ở bên người khác, ghét người khác chạm vào Hứa Kiệt. Thậm chí trong lòng còn nảy sinh ý muốn nhốt cậu lại, chỉ hắn mới được nhìn ngắm cậu, cậu chỉ có thể thuộc về riêng hắn.
Hứa Quan Hạo cúi đầu, lấy tay che đi mặt mình, hắn biết rõ bản thân thật biến thái, lại có thể suy nghĩ độc ác đến như vậy, hắn không dám tưởng tượng, nếu Hứa Kiệt biết được ý nghĩ này, liệu cậu sẽ đối xử với mình như nào.
Hứa Quan Hạo ở trong phòng tắm gần hai giờ, Hứa Kiệt không khỏi lo lắng, lại nghĩ tới vết thương của người, thật không biết phải làm sao! Lâu như vậy còn chưa có ra, sẽ không ngất ở bên trong chứ?
Đương lúc Hứa Kiệt định vào xem thế nào, Hứa Quan Hạo đã mở cửa phòng tắm đi ra, chỉ là sắc mặt có vẻ không tốt, một tay ôm chặt lấy bụng.
Hứa Kiệt kinh ngạc, vội vàng chạy qua đỡ lấy người, đặt Hứa Quan Hạo nằm xuống giường, sau đó vạch áo tắm ra xem, thấy lớp băng đã bị ướt nước, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
“Người không biết phải tránh để vết thương gặp nước hay sao?” Giọng nói pha chút bực mình, Hứa Kiệt đứng dậy lấy hộp thuốc ở trong hộc tủ ra, sau đó cẩn thận tháo băng của Hứa Quan Hạo, thấy vết mổ bởi vì gặp nước mà đỏ lên, cậu không khỏi cau mày.