Trang Thiển bưng một tách trà ngồi trên sô pha, D thị tương đối ấm áp hơn nhiều, ánh nắng mặt trời bên ngoài thật không tồi mà.
Đường Duẫn Triết thì đang phấn đấu cùng bữa sáng trên bàn ăn, Diệp Hi Văn dán vào bên cạnh Diệp Cảnh Trình nghịch điện thoại, còn Diệp Cảnh Trình thì đang pha trà. Úc Mộng Dao ở trong bếp bận rộn cả nửa ngày, rồi bưng một phần bữa sáng cũng ngồi xuống bắt đầu ăn.
“Phanh.” Mạnh Viễn trên lầu bước ra khỏi phòng làm việc, hướng dưới lầu đi xuống.
“Không bằng hôm nay mọi người ra ngoài vui chơi một chút đi?” Trang Thiển buông chén trà, tựa vào sô pha, cậu bây giờ đã gần tới luyện khí tầng sáu rồi, những người khác trừ bỏ Diệp Hi Văn không có kinh nghiệm thì cũng đã là luyện khí tầng ba, tầng năm rồi.
Đường Duẫn Triết vừa mới đột phá không lâu lang thôn hổ yết nuốt xuống thức ăn, hưng phấn ra vẻ đồng ý liền.
Ánh mắt thiếu niên Diệp Hi Văn sáng rực lên, nhưng vẫn giả vờ đanh mặt nghịch di động, không nói gì. Diệp Cảnh Trình buồn cười đưa cho con trai một ly nước ấm: “Ừ, cũng được, Tiểu Hi còn muốn vui vẻ đi hang động một lần.”
Cái miệng nhỏ của Úc Mộng Dao nhấp kem sữa, điềm đạm nhìn Trang Thiển cười nhẹ nhàng một cái: “Tôi muốn mua chút đồ dùng, không để bụng chuyện tiền bạc chứ, thân sĩ?” Cô vốn không có mang nhiều tiền, muốn mua vật tư cũng chưa có, hơn nữa thì tiền bạc về sau cũng không cần so đo làm gì.
Mạnh Viễn nhún nhún vai: “Vậy thì đi thôi, tôi đến ga ra trước đây.”
Vừa mở cửa ra, người phụ nữ chuẩn bị nhấn chuông đang đứng trước cửa, cái tay đang giơ lên có chút hơi xấu hổ mà ngưng lại, rồi thả xuống.
Sắc mặt Phi Phi hôm nay có hơi tiền tụy, ánh mắt vì khóc mà đo đỏ cả lên: “Mạnh Viễn.”
Cô ả không biết vì sao mà Mạnh Viễn lại đột nhiên lãnh đạm với tất cả mọi người, bao gồm cả cô, rõ ràng được Trần Kí trợ giúp đã tiếp cận được rất gần với Mạnh Viễn. Nhưng giờ không có Mạnh Viễn cô mới biết Trần Kí có bao nhiêu vô dụng, vốn là một bang phái lớn mạnh nháy mắt đã bị Trương Toàn cắn nuốt hơn phân nửa, bây giờ hai người mỗi ngày ngươi đánh ta đấu đến không phân được kết quả, dáng vẻ hoàn toàn không giống với lúc khi có Mạnh Viễn, những chuyện riêng tư trong bang phái vô luận ra sao, thì mặt ngoài vẫn đầy vinh quang.
Phi Phi khẽ cắn môi mỏng, cô phát hiện hứa hẹn của Trần Kí đều là ảo tưởng không thực, cô cần vãng hồi với tòa núi mà cô phải dựa vào. Cô ả không dám tin mở rộng đôi mắt, nước mắt chuyển quanh, cô vẫn rất tự tin, dù sao lúc trước Mạnh Viễn đối với cô vẫn khác biệt: “Mạnh Viễn, anh…. Đã lâu không có liên lạc với em, em rất lo lắng.”
“Hử?” Mạnh Viễn dựa vào cạnh cửa, xem nhẹ mấy ánh mắt bát quái sau lưng, cười tà tứ vô cùng, diễn viên giỏi như này chẳng qua cũng chỉ am hiểu diễn trò mà thôi, không có hắn, hiện tại liền rối loạn, thực chờ mạt thế đến quá, “Phi Phi tiểu thư, tôi vì sao phải liên lạc với cô?”
Phi Phi trong ánh mắt đùa cợt của Mạnh Viễn lui từng bước, trong đôi mắt long lanh đầy bi thương, tình yêu cùng kiên trì, cô cần một người đàn ông như thế: “….. Em nghĩ rằng, em ít ra vẫn khác với họ…… Anh trước kia đều gọi em là Phi Phi….” Phi Phi cúi đầu, không giống với sự rực rỡ lúc trước, yếu ớt đến không khống chế được mà run rẩy.
Mạnh Viễn vẫn cười: “Đương nhiên không giống rồi…..”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Khinh thường nhìn Phi Phi nâng đầu lên với ánh mắt kinh hỉ, hắn ác ý cúi thấp đầu: “Cô càng thêm xinh đẹp không phải sao?” Nói xong hắn chuẩn bị lướt qua người đàn bà này đi đến ga ra, hắn hoàn toàn không cần phải ra tay trước với món đồ bản thân nhất định sẽ tự tay hủy diệt.
“!” Phi Phi bắt lấy cánh tay Mạnh Viễn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, “Không phải…….”
“Mạnh Viễn, vị tiểu thư xinh đẹp này là ai vậy?” Đột nhiên, một thanh âm uyển chuyển đẹp đẽ đánh vỡ sự yên tĩnh, Úc Mộng Dao rụt rè tựa vào cạnh cửa, mái tóc dài màu đen sạch sẽ tự nhiên rơi xuống, chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt bao lấy áo len màu nâu bên trong, chiếc quần bò cũng đồng dạng màu nâu tôn lên đôi chân dài, chiếc giầy da dưới chân cũng vô cùng sạch đẹp khiến cô trông rất đáng yêu. Cô không có trang điểm, thoạt nhìn so với Phi Phi tái nhợt thì thanh nhã tinh tế hơn nhiều, đôi mi đen tuyền dày và cong vểnh trên đôi mắt to tròn đang nghi hoặc cùng một chút sợ sệt, thập phần mê người.
Ánh mắt Phi Phi co rút lại, người con gái vừa xuất hiện này liền đâm cô ả bị thương, bởi vì sạch sẽ. Đúng vậy, khí chất tốt đẹp trong trẻo như vậy, có lẽ người như các cô sinh ra đã không có rồi, cô ả chỉ có thể cười duyên lấy lòng để mưu sinh, còn vị tiểu thư thoạt nhìn yểu điệu này lại có thể được người ta che chở mà lớn lên……
Phi Phi cảm thấy máu trong cơ thể mình tuôn trào thật nhanh, trán cô ả không ngừng nảy lên thịch thịch, trước mắt có chút hốt hoảng, thế nên ánh mắt cô ả nhìn về phía Úc Mộng Dao vô cùng dữ tợn. Sau đó, Úc Mộng Dao giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ mà lui từng bước, rồi nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ sợ sệt khó hiểu: “Mạnh Viễn?”
Phi Phi nháy mắt tỏ vẻ trào phúng, cô ả cảm thấy chính mình có thể tranh thủ một chút, Mạnh Viễn không phải là chưa từng gặp qua tiểu bạch thỏ, nhưng mà hắn vẫn luôn không thích cái loại con gái luôn thích nũng nịu tự cho mình là đúng này, bởi vì mấy ả đó đại biểu cho sự thiện lương cùng vô tận phiền phức…… Có lẽ chỉ là một món đồ chơi thôi, Phi Phi tự nói với mình, nhưng tim cô ả vẫn không hòa hoãn nhịp đập thêm chút nào.
Cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Viễn, hắn lại quay đầu nhìn về phía cô gái đó, không chút lưu tình chuẩn bị gạt tay của cô ả ra, Phi Phi lại nắm càng chặt hơn, bất quá Mạnh Viễn vẫn cứ thong thả, vô tình, dùng sức tách khỏi tay của cô ả. Sau đó, cô ả trơ mắt nhìn Mạnh Viễn bước nhanh về phía cô gái kia, ánh mắt đầy lo lắng, thanh âm cư nhiên còn rất ôn nhu: “Không có việc gì đâu, chỉ là một người không có quan hệ thôi, anh sẽ giải quyết mà, bảo bối.”
Móng tay Phi Phi bấm chặt vào lòng bàn tay, cô ả cảm thấy mình dường như bị khinh thị, ả luôn thật thấp kém, thân thế của ả, chức nghiệp của ả, tích cách của ả, thậm chí ngay cả sự sinh tồn dung nhập vào trong máu thịt của ả luôn được ả kiêu ngạo thế mà vẫn bị thứ đó hung hăng dẫm nát dưới chân, cho nên trong ánh mắt của ả là sự oán độc cùng không cam lòng.
“Đã thế, vẫn cần tôi tiễn khách à?” Ánh mắt Mạnh Viễn khiến Phi Phi run bắn cả người, cô ả đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được thân phận của chính mình. Cô ả chật vật đứng thẳng lưng, lắc lắc lư lư đi khỏi tiểu khu, cô ả nghĩ rằng ở nơi mà Mạnh Viễn không chú ý, ánh mắt oán độc như trước luôn trừng người con gái luôn tỏ ra ngượng ngùng, vô tội kia.
“Bảo bối ~à~ em phải tin rằng anh chỉ có duy nhất một mình em thôi~” Phi Phi vừa rời khỏi, tầm nhìn của Đường Duẫn Triết liền trở nên hèn mọn vây đến, còn trừng mắt nhìn Mạnh Viễn.
Diệp Hi Văn chưa hề ngưng, khóe môi nhếch lên nở nụ cười tươi rói hớn hở, nhìn vô cùng xấu xa, còn Diệp Cảnh Trình chỉ xoa xoa đầu con trai, thật đáng yêu mà.
Úc Mộng Dao tỏ vẻ không ngại hất hất mái tóc dài, nhìn Mạnh Viễn hé môi cười nhẹ: “Coi như trả khoảng tiền bồi thường của tôi được rồi chứ.”
Mạnh Viễn khẽ vén lên tóc mai của cô: “Đương nhiên rồi, bảo bối à~”
………
Phi Phi khập khiễng đi trên đường, cô ả thuê xe đến đây – vì cô ả quá mức tự tin vào bản thân cho nên hoàn toàn không nghĩ đến việc cần phải chuẩn bị rời đi sau đó – do đó hiện tại cô ả phải cuốc bộ từ vùng biệt thự ở ngoại ô đến nơi có thể đón xe. Cô ả cảm thấy đôi giầy cao gót mười hai cm dưới chân đâm vào khiến cô ả phát đau, đau đến trong tim…..
Đột nhiên, phía trước có một chiếc xe đang rẽ cua hướng về phía này, làm cô ả đang đi giữa đường phải lập tức lui lại phía sau hai bước, chật vật ngã ngồi xuống đất, bị dính một tý xíu bụi đường.
Cửa kính xe được hạ xuống, một cái đầu tóc đen của đàn ông nhú ra hỏi thăm: “Thật xin lỗi, cô không sao chứ, tiểu thư?” Phi Phi sửng sốt một lúc, anh ta quả thật rất đẹp trai, ánh mắt đen tuyền sâu thẳm, ngũ quan anh tuấn mà tinh sảo, so với Mạnh Viễn thì đẹp hơn rất nhiều. Hơn nữa mặt anh ta không có biểu tình và đầy hờ hững lại lộ ra một cỗ khí chất cao cao tại thượng, tựa như một quý tộc vậy. Phi Phi ngưng mắt trên cổ tay áo màu lam nhạt của hắn một lúc, rồi nhanh chóng điều chỉnh biểu tình.
Phi Phi nâng đầu lên, trên khuôn mặt đầy nước mắt, kiều mị lại tỏ ra yếu ớt, cô ả tin rằng không ai có thể chống đỡ nổi. Cô ả đang ngưỡng mặt chếch 30 độ, thân mình khẽ nghiêng về trước, cô ả biết góc độ này sẽ khiến người khác thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng đáng thương của mình mà đau lòng, tổ hợp mâu thuẫn như vậy trước kia cô ả luôn bách chiến bách thắng: “Xin lỗi, em…. Em không thể đứng dậy được….” Thanh âm của cô ả trở nên mỏng manh và đáng thương, lộ ra vẻ quyến vũ hấp dẫn. (Editor: ưm, ta nói nè, chiêu thức áp dụng sai người rồi, hắn là gay đó, còn nữa có người yêu còn hấp dẫn quyến rũ hơn cô gấp mấy trăm triệu lần)
Người đàn ông đó nhíu mày, chán ghét quẳng ra một cái bóp da: “Đây là bồi thường.” Nói xong ô tô thong thả bỏ đi, lưu lại Phi Phi đang lê hoa đái vũ.
Phi Phi trầm mặc một hồi, cứ ngồi ở đó, cô ả thậm chí cảm thấy được so với lúc nãy càng thêm nhục nhã, cho dù nam nhân đó đã che giấu, nhưng nhiều năm như vậy cô ả vẫn có thể mò ra được sự khinh miệt chán ghét trong mắt hắn…. Cô ả rất không cam tâm……
……….
Một hàng người Trang Thiển đang tính xuất môn, thì một chiếc xe lại đỗ trước cửa biệt thự, một người đàn ông bước ra, khi cửa xe đóng lại, viên kim cương dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu lấp lánh.
Trang Thiển nở một nụ cười tươi, bước đến đón: “Cố Thần.”
“Mộc Mộc.” Cố Thần cười híp mắt bước đến, giang rộng hai tay…….