Tại thời điểm Úc Lâm Phi mang Tiểu Hắc về nuôi, Hà Dịch đã dặn qua Úc Lâm Phi, bởi vì Văn Trình còn chưa được hơn ba tháng, thể chất còn yếu ớt, nên không thể cho cậu tắm rửa, tốt nhất cũng đừng để cậu bị lạnh.
Úc Lâm Phi tuy chưa từng nuôi qua mèo, nhưng cũng biết rõ lời dặn dò của Hà Dịch hoàn toàn không phải là nói đùa, lại nghĩ tới Mạnh Bạch Tình đã đối đãi như thế nào với Văn Trình, lại thấy bộ dáng bị bệnh không nhẹ này của Văn Trình liền lập tức nổi nóng, hắn vội vàng đi đến muốn ôm lấy cậu, nhưng lại sợ trực tiếp ôm lấy như vậy sẽ khiến cậu tiếp tục nôn ra sữa.
“Uy, Hà Dịch, Tiểu Hắc giống như sinh bệnh, vừa rồi nó đem tất cả sữa uống vào đều nôn ra.” Nhìn thấy Văn Trình tựa hồ như đã muốn nôn sạch sẽ sữa trong bụng ra, Úc Lâm Phi mới đem mèo con lạnh run kia kéo vào lòng, để cậu ghé vàn nằm trên đùi mình, một bàn tay trấn an Văn Trình, tay còn lại trực tiếp gọi cho Hà Dịch.
“Cái gì?” Thanh âm của Hà Dịch nghe phi thường kinh ngạc,anh đối với việc Úc Lâm Phi thường xuyên gọi điện tới cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: “Cậu mới mang nó về bao lâu? Tại sao đã có thể xảy ra chuyện?”
“…” Úc Lâm Phi trầm mặc một lát, vẫn là đem toàn bộ việc làm của Mạnh Bạch Tình đối với Văn Trình buổi chiều nói hết cho Hà Dịch, đương nhiên, hắn tự động đem đoạn Văn Trình gọi điện thoại kia giấu đi.
Nghe xong lời Úc Lâm Phi, Hà Dịch xem như triệt để xù lông, giọng nói của anh gằn mạnh một cách dọa người: “Mạnh Bạch Tình tên tiện nhân kia dám làm thế kia với Nhị mao nhà ta! Còn cậu, Úc Lâm Phi, cậu liền như vậy nhìn con tôi bị khi dễ? Tôi nói cho cậu biết! Nếu cậu không đòi lại công bằng tôi liền đem Nhị mao mang về! Nhị mao vẫn còn nhỏ như vậy mà đã gặp chuyện! Nếu nó có việc gì, tôi liền liều mạng với cậu! Này, cậu có đang nghe hay không?? Úc Lâm Phi!”
Sự bùng nổ tức giận của người cuồng mèo quả thực là đáng sợ, Úc Lâm Phi không ngoan lựa chọn không có chọc vào nỗi tức giận của Hà Dịch, hắn bất động thanh sắc dời đề tài: “Cậu đợi lát nữa sinh khí sau đi, trước nói cho tôi biết Tiểu Hắc phải làm thế nào?”
Hà Dịch thực ra cũng muốn chưa mắng đủ Úc Lâm Phi thì chưa buông tha, anh suy nghĩ một hồi, hỏi: “Cậu cho nó uống sữa?”
“Ân.” Úc Lâm Phi nhìn bộ dáng đáng thường hề hề của Văn Trình nói: “Sữa không được sao?”
“Đương nhiên là không được!” Ngữ khí Hà Dịch đối với Úc Lâm Phi tràn đầy bất mãn: “Đại bộ phận của một mèo không tiêu hóa lactoza, trong bụng chúng không có enzim lactaza, không thể tiêu hóa lactoza có trong sữa, cho nên khi uống sữa rất dễ bị tiêu chảy, mèo con thì càng không cần phải nói, tràng vị của chúng càng yếu ớt hơn, một lần không cẩn thận chính là tổn thất một cái mạng a… Tôi nói, Úc Lâm Phi, cậu rốt cuộc là có ý định nuôi mèo hay không?” (Thật à?? T tưởng mèo toàn uống sữa chứ??)
“…” Úc Lâm Phi tự biết đuối lý, không cãi lại Hà Dịch… Xác thực, là hắn quá sơ suất, một loạt hành động giống như người của Tiểu Hắc nhà mình đã khiến hắn sinh ra ảo giác… Đem Tiểu Hắc… Đặt ngang hàng với bản thân mình.
Nhưng đợi đến sau khi Úc Lâm Phi đối đãi với Tiểu Hắc giống như với một con người mới phát hiện, Tiểu Hắc dù thông minh đến mấy cuối cùng vẫn chỉ là một con mèo mà thôi, bất quá… Tiểu Hắc rốt cuộc là vì sao lại biết số điện thoại của hắn… ngược lại lại là điều khiến Úc Lâm Phi tò mò nhất.
Không để cho Úc Lâm Phi nhiều thời gian, Hà Dịch tiếp tục nói: “Cậu còn cho Tiểu Hắc ăn cái gì không nên ăn không?”
“… Không…” Từ ngữ vẫn chưa thoát ra khỏi miệng, Úc Lâm Phi liền ngậm miệng lại, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới thân ảnh vụng trộm trèo vào tủ lạnh tìm đồ ăn trong máy giám sát, lại nhìn Văn Trình nằm thu lại một cách đáng thương trong lòng mình, Úc Lâm Phi thật sự là vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Cậu đợi một lát, để tôi đi xem thùng rác.”
… Đi xem thùng rác? Hà Dịch ở đầu kia điện thoại sửng sốt, càng cảm thấy Úc Lâm Phi không đáng tin, cho Tiểu Hắc ăn cái gì cũng không nhớ, còn cần phải đi nhìn lại thùng rác mới biết được…
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Úc Lâm Phi hiển nhiên không rõ mình lại bị Hà Dịch kí thượng nhất bút (cần giải nghĩa a!), hắn đang nhìn hộp sữa chua đã bị ăn sạch sẽ và vỏ gói cá mực khô trong thùng rác, có điểm lo lắng: “Nó hình như ăn cá mực với sữa chua, có nghiêm trọng không?”
“Sữa chua và cá mực ngược lại không sao…” Hà Dịch nhíu mày: “Bất quá cậu vẫn nên mang Tiểu Hắc đi bệnh viện kiểm tra đi, Tiểu Hắc vẫn còn nhỏ như vậy không thể tắm rửa, huống hồ Mạnh Bạch Tình còn đổ lên người Tiểu Hắc nước lạnh… Còn bị lạnh cóng như vậy trong thời gian dài…”
“Được, bệnh viện thú y gần đây nhất là ở đâu?” Nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, Úc Lâm Phi thở dài nói: “Tôi trực tiếp lái xe qua.”
“Ân, tôi sẽ nhắn tin cho cậu sau.” Hà Dịch nói: “Đợi Tiểu Hắc hết bệnh rồi tiêm vacxin phòng bệnh cho nó đi.”
“Được.” Úc Lâm Phi đáp, sau đó hắn ngắt điện thoại.
Mặc áo khoác, Úc Lâm Phi tìm được cái giỏ Hà Dịch trước kia đưa hắn để mang Văn Trình về, đem tấm thảm mềm mại lót vào giỏ, sau đó Úc Lâm Phi nhẹ nhàng đem Văn Trình đặt vào.
Vừa mới nôn ra toàn sữa, Văn Trình ngay cả một chút khí lực cũng không có, cậu vô lực dựa vào giỏ, nhìn Úc Lâm Phi mang bộ mặt đầy nôn nóng đem hắn đi ra ngoài cửa.
Văn Trình đương nhiên biết Úc Lâm Phi muốn mang hắn đi đâu, thông qua cuộc đối thoại giữa Úc Lâm Phi và Hà Dịch vừa rồi có thể thấy rõ đây là muốn dẫn cậu đi bệnh viện, trong lòng cậu có chút bất an… Nói lại buồn cười, cậu kì thực phi thường lo lắng Úc Lâm Phi phát hiện chuyện cậu ăn vụng… (Đã biết từ lâu rồi cưng ~)
Nếu con mèo nhà mình biết sử dụng tủ lạnh nhất định là rất cổ quái đi, đem móng vuốt dụi lên đôi mắt, Văn Trình khổ sở khịt khịt cái mũi, vừa đến nhà Úc Lâm Phi đã thiếu chút nữa bị Tần Tâm xử lí, thật vất vả mới thoát được khỏi móng vuốt thì lại găp được tên biến thái Mạnh Bạch Tình, thật đúng là liên quan tới Úc Lâm Phi liền không có gì tốt đẹp mà!!!
Nghe tiếng Úc Lâm Phi mở cửa xe, Văn Trình bị thảm quây kín lắc lư trong giỏ, lại mơ mơ màng màng ngủ mất.
Mà Úc Lâm Phi vừa mới chuẩn bị khởi động ô tô, động tác đã bị cuộc gọi tới của Hà Dịch đánh gãy.
“Làm sao?” Úc Lâm Phi còn tưởng Hà Dịch vẫn lo lắng cho Tiểu Hắc, an ủi nói: “Tại sao lại không gửi địa chỉ qua đây? Bây giờ tôi sẽ mang nó đi bệnh viện đây.”
“Tôi vừa mới nhớ ra Tô Duy Hi có mở một phòng khám thú y là gần nhất, cậu đến đó đi.” Trong giọng nói Hà Dịch mang theo một tia do dự: “Thuận tiện cậu cũng gặp anh ta một lần đi, đều đã là bằng hữu lâu như vậy, có sao đâu.”
“…” Úc Lâm Phi trầm mặc, hắn không nghĩ sau khi cãi nhau, Tô Duy Hi lại đột nhiên xuất hiện tại thời điểm này.
“Nếu… Cậu không muốn thì coi như tôi chưa nói gì đi.” Dường như nở nụ cười tự giễu, Hà Dịch ngoài ý muốn cảm thấy mình có điểm nhiều chuyện… Kỳ thật anh vốn không có ý định tham gia vào sự tình giữa Úc Lâm Phi và Tô Duy Hi, nhưng lại vừa vặn thấy Tô Duy Hi trở về nước hai ngày trước, thấy bộ dáng anh ta vô cùng tiều tụy, hôm nay lại gặp việc như vậy, tự nhiên nghĩ tới thuận tiện giúp Tô Duy Hi một tay.
Bất quá Hà Dịch cũng không có sử dụng thủ đoạn để lừa gạt Úc Lâm Phi đi gặp Tô Duy Hi, dù sao anh cũng quá rõ tính tình Úc Lâm Phi, nếu anh thật sự làm như vậy, có khả năng về sau hai người bọn họ ngay cả bằng hữu cũng không thể trở thành.
“Nói đi.” Trong mắt Úc Lâm Phi chợt lóe lên một tia khó chịu, hắn một tay khoát lên tay lái một tay cầm điện thoại, mặt không chút thay đổi nói với Hà Dịch ở đầu bên kia: “Địa chỉ là gì?”
“Ngô… Chính là ở phố C, gần cái siêu thị lớn, rất gần… Lâm Phi, cậu sẽ không trách tôi nhiều chuyện chứ?” Hà Dịch cảm thấy trạng thái của Úc Lâm Phi có điển không quá thích hợp.
“Không sao, dù gì sớm muộn chúng tôi cũng phải nói rõ ràng.” Trên mặt Úc Lâm Phi một mảng hờ hững: “Tôi đi trước, đợi lát nữa gọi lại cho cậu.”
“Ân.” Hà Dịch đáp lại, lập tức nghe được âm báo bận truyền ra từ điện thoại, anh đem Bánh bao vô cùng hiếu động nhà mình ôm vào trong ngực, nhìn bộ dáng dị thường hoạt bát của nó, khẽ cất tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy: “Nói rõ ràng được thì tốt rồi, có vấn đề gì đâu…”
Văn Trình không biết mình đã ngủ được bao lâu, nhưng khi cậu tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy âm thanh đối thoại.
Cậu vừa mới tỉnh nên đầu còn có điểm choáng váng, vì thế lắc lắc người đứng lên, chuẩn bị đem đầu vươn ra khỏi rổ hít thở không khí.
Nhưng không đợi cậu xốc thảm lên, liền nghe thấy một âm thanh khiến cho cậu khiếp sợ.
Văn Trình cho dù chết đi cũng không thể quên được âm thanh gọi tên Úc Lâm Phi này: “Lâm Phi.”
(Cái đoạn này trên gúc gờ nó dịch ‘Lâm Phi’ thành ‘Tôi đang bay’, giật cả mình…)
Một khắc nghe thấy âm thanh kia, Văn Trình triệt để choáng váng, sau đó thời điểm cậu dùng móng vuốt nhỏ đang run cầm cập của mình xốc tấm thảm lên, nhìn thấy người trước mặt, Văn Trình cảm thấy chính cậu đã bị điên rồi – Cậu nhìn thấy một người vốn dĩ đã chết đi, Tô Duy Hi. (Đã đoán ra cái gì chưa ~)
Tô Duy Hi là cái tên mà ai cũng không muốn đề cập tới.
Úc Lâm Phi không muốn nhắc tới, bởi vì Tô Duy Hi là người mà hắn cảm thấy có lỗi nhất, Văn Trình không muốn nhắc tới, bởi vì cậu đối với Tô Duy Hi không hiểu nhiều lắm, cũng không dám khiến cho sự đau đớn trong trái tim Úc Lâm Phi tăng thêm.
Từ sau khi sự việc kia phát sinh, cái tên này trở thành từ cấm kỵ giữa Văn Trình cùng Úc Lâm Phi, họ đối với cái này, đều ngậm miệng không đề cập tới.
Nhưng vì sao người đã chết đi ngay trước mắt mình lại có thể ở chỗ này nói chuyện với Úc Lâm Phi? Văn Trình trợn mắt, há hốc mồm nhìn, trong mắt để lộ ra tia nghi hoặc cùng… sợ hãi.
Đúng vậy, sợ hãi.
Thời điểm vừa mới biến thành mèo cậu còn có thể miễn cưỡng an ủi mình cho dù là mèo cũng có thể an ổn sống sót, sau khi bị Úc Lâm Phi nhận nuôi cũng cậu còn có thể nói với chính mình cậu đang cố gắng tìm ra nguyên nhân cái chết của mình.
Nhưng hiện tại thì sao? Người nguyên bản đã chết từ lâu lại một lần nữa xuất hiện rõ ràng trước mặt mình? Điều này nghĩa là sao? Văn Trình cảm thấy nhiệt độ cơ thể bắt đầu dần dần giảm xuống, giờ phút này cậu rốt cuộc đã hiểu được, vì sao trong nhà Úc Lâm Phi không có chút dấu vết của cậu, vì sao Mạnh Bạch Tình lại có thể tìm tới Úc Lâm Phi, vì sao Tô Duy Hi lại có thể đứng trước mặt cậu – nguyên nhân rất đơn giản, cái thế giới mà cậu biến thành mèo này, căn bản không phải là thế giới mà cậu đã chết đi kia.
Trong thế giới này, có lẽ căn bản không tồn tại người tên là Văn Trình, Úc Lâm Phi lại càng không có giết chết cậu, như vậy, cậu rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ từ đầu tới cuối cậu chỉ là một con mèo? Chẳng lẽ giống như Trang Chu mộng hồ điệp¹ mơ thấy một giấc mơ kỳ quái? Đối với sự tồn tại của bản thân sinh ra hoài nghi nghiêm trọng, thân thể Văn Trình vốn đã suy yếu trở nên vô lực mà run rẩy… Cuối cùng chân mềm nhũn ngã xuống giỏ.
Kỳ thật nói trắng ra… Nếu như sự tồn tại liên tục bị phủ nhận, một người còn cần thiết gì phải sống? Nghĩ như vậy, Văn Trình mờ mịt nhắm mắt lại.
______________
¹: Điển tích thường gặp ở Trung Quốc: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.
______________
Vâng, Văn Trình ẻm không chỉ trọng sinh, mà còn xuyên qua thế giới khác nữa. Kể ra cũng thấy tội em thật, cứ nghĩ tiếp tục sống để tìm ra nguyên nhân cái chết trước kia của mình, song cuối cùng Úc Lâm Phi này thật ra lại vô tội…