Hạ Thiên nghiêng mặt, nhìn nam sinh vóc dáng cao cao ngồi bên cạnh cô, tóc ngắn đầu đinh, thoạt nhìn hơi hoang dã.
“Sao lại không nhớ chứ, Trần Lâm, tớ cũng không bị đãng trí.”
Trần Lâm cười nhẹ, lấy dĩa trái cây lại gần, dùng tăm xỉa răng ghim cho cô một miếng dưa hấu: “Cú ném 3 điểm hôm nay của cậu rất được nha.”
“May mắn mà thôi, đó là lần đầu tiên trong đời của tớ luôn.”
“May mắn cũng là một phần của thực lực không phải sao.”
“Cảm ơn.”
Cậu ta thấy Hạ Thiên luôn cứ câu nệ, lại hỏi: “Trước đây cậu rất ít tới ktv sao?”
“Ừm, tớ không hay ra ngoài chơi, hôm nay là Kiều Dược Dược nói nếu tớ không đi thì sẽ tuyệt giao.”
“Muốn hát không?” cậu ta cầm máy tính bảng chọn bài hát: “Tớ giúp cậu đặt bài.”
“Không đâu, tớ hát không hay.” Hạ Thiên theo bản năng mà từ chối.
“Tùy tiện hát một bài thôi.” Trần Lâm đã mở màn hình: “Châu Kiệt Luân?”
“Vậy… bài 《 Cơn gió mùa hạ 》 đi.”
“Được.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Trần Lâm giúp cô bấm bài hát, hơn nữa còn đưa nó lên đầu tiên, sau đó đưa microphone cho cô.
Hạ Thiên đỏ mặt, ho nhẹ một chút, hoà vào gai điệu tuyệt đẹp, nhẹ nhàng cất tiếng hát.
“Cơn gió mùa hạ thật biếng nhác, những đám mây kia cũng thật nóng bức, sau đó không lâu trời lại rầu rĩ, một trận mưa kéo tới.”
Tiếng hát của cô rất nhỏ, mang theo chút gì đó nhẹ nhàng nhưng kiên định, tựa như cơn gió len lỏi vào những sợi tóc, làm tâm người ngứa ngáy.
Từ Bất Châu nhìn bóng lưng gầy gò của cô gái đang cất giọng hát, tầm mắt lại quét tới trên người Trần Lâm đang ngồi bên cạnh cô.
Không biết tại sao, trong lòng nổi lên chút cáu kỉnh đặc trưng của mùa hè.
Cậu cầm ly thủy tinh lên, uống một hơi cạn sạch chất lỏng vẫn còn hơn phân nửa trong ly.
Đường Tâm Ý thấy cậu nhìn chằm chằm vào cô gái đang hát, bèn hỏi cậu: “Này, Từ Bất Châu, cậu có muốn hát không?”
“Tớ muốn nghe cậu hát, nếu không cậu hát một bài đi.” cô ta nhận lấy máy tính bảng: “Hát bài gì, tớ bấm cho cậu.”
Bỗng nhiên, ly thủy tinh trong tay thiếu niên bị hất ngược xuống bàn, phát ra một tiếng vang lớn..
Đường Tâm Ý bị hoảng sợ.
Một ánh mắt Từ Bất Châu cũng không cho cô ta, giọng nói lạnh lùng vang lên ——
“Cậu ồn quá.”
Đường Tâm Ý lập tức đứng dậy rời đi, không chọc tức cậu nữa.
Cái người con trai này tính tình xấu thật sự, chọc cậu ấy nổi giận, cả đời này cũng đừng mong lại gần cậu lần nữa, Lương Gia Di là một ví dụ.
Sau đó, Từ Bất Châu một mình ngồi ở cuối ghế sô pha, một ly nối tiếp một ly.
Kiều Dược Dược thấy không khí nặng nề, lập tức vỗ vỗ tay, nói với mọi người: “Nào nào nào, lại đây chơi game.”
Mục Hách Lan lập tức hăng hái: “Chơi cái gì?”
“Chơi trò nhà vua á, mọi người từng chơi chưa.”
“Chơi chơi chơi!” Mấy tên con trai lập tức hăng hái, sôi nổi ngồi xúm lại.
Kiều Dược Dược đi đến quầy lễ tân mua một bộ bài poker, chuẩn bị chia ra..
Hạ Thiên kéo góc áo cô: “Quy tắc là sao vậy? Tớ không biết.”
Kiều Dược Dược biết Hạ Thiên không thường theo chân bọn họ tới ktv hay quán bar để chơi, cho nên kiên nhẫn giải thích cho cô: “Tớ sẽ chia cho các cậu mỗi người một lá bài, tất cả đều là lá 1, 2, 3, 4 bình thường, nhưng có một lá là lá nhà vua, nếu cậu được lá nhà vua, thì có thể hạ thánh chỉ, bắt hai người bất kỳ trong số những người 1, 2, 3, 4 kia, làm cái gì cũng được.”
Hạ Thiên còn hơi ngốc, Mục Hách Lan lại giải thích thêm: “Vậy nè, nếu cậu được lá nhà vua, cậu có thể chỉ định ví dụ như số 1 số 5 đánh nhau một trận, hoặc là bảo bọn họ song ca một bản tình ca, dù sao chuyện gì cũng có thể.”
“Đã hiểu, cảm ơn.”
Kiều Dược Dược chia bài ra, mỗi người đều rất cẩn thận mà che giấu quân bài của mình, tránh cho mọi người xung quanh nhìn thấy, đặc biệt là “nhà vua” đang ẩn nấp trong số họ.
Lúc này, Trần Lâm giơ tay lên, lộ bài ra: “Tớ là nhà vua.”
“Ha ha ha, vậy cậu mau hạ thánh chỉ đi.”
Cậu ta nghĩ nghĩ, nói: “Số 4, sờ ngực số 8.”
“Trời đất!” Sắc mặt các nữ sinh đều thay đổi, “Thật quá đáng!”
Trần Lâm không nở nụ cười không có ý tốt: “Đây là thánh chỉ.”
Các cô gái bĩu môi, nhìn cậu ta xem thường.
Cũng may lá số 4 và lá số 8 đều là nam sinh, hai người hi hi ha ha mà sờ ngực lẫn nhau, ồn ào náo nhiệt một lúc.
Sau khi kết thúc, lần hai chia bài lại bắt đầu.
Bởi vì có vừa rồi mới có “Thánh chỉ” thấp kém của Trần Lâm, vòng này các nữ sinh sôi nổi yêu cầu, nếu không muốn tuân thủ “Thánh chỉ”, thì sẽ phạt uống rượu.
Kiều Dược Dược đồng ý, chia bài.
Lần này lá nhà vua rơi vào tay Mục Hách Lan, lại thấy cậu ấy lộ ra nụ cười xấu xa, chỉ sợ so với thánh chỉ vừa rồi của Trần Lâm chỉ có hơn chứ không kém.
“Mục Hách Lan, cậu nhanh lên!”
“Không được yêu nào quá phận đâu đó.”
Mục Hách Lan cố gắng suy đi tính kỹ, đầy nhịp điệu nói: “Mời số 6 và số 9, biểu diễn cho chúng ta một nụ hôn kiểu Pháp nào.”
Lời vừa nói ra, không quan tâm là nam sinh hay nữ sinh, đều nháo nhào cả lên.
Đương nhiên. Ngoại trừ số 6 và số 9.
Editor: trucxinh0505
Kiều Phỉ Phỉ tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, môi run rẩy nói không ra lời, tâm tình Lê Uyển cực tốt, đi chậm rì rì đến trang sức trước xem xét, chọn một cây trâm khắc hoa văn hoa mai cho lão phu nhân, vừa vặn cùng vòng ngọc thành đôi, Lê Uyển đi một bước, Kiều Phỉ Phỉ liền đi theo nàng đi một bước, ánh mắt hùng hổ doạ người bắn ra hàn băng như muốn đem người đông chết.
Lê Uyển cầm ngọc trâm trong tay, nghiêng người, “Kiều đại tiểu thư cũng yêu sâu sắc đối ngọc sao? Ta là chọn giúp lão phu nhân, lão phu nhân nói ngọc sức toát lên vẻ đoan trang, tuổi đại tiểu thư dùng loại này có vẻ, vậy…” Lê Uyển so với một khối trâm bạc, bên trên khắc hoa văn rậm rạp, rườm rà phức tạp, “Cái trâm bạc này thực hợp với màu da đại tiểu thư, không bằng thử xem?”
Trâm bạc so với ngọc cùng mỹ kim xem như trang sức quý giá nhất, Lê Uyển bất động thanh sắc ý nói Kiều Phỉ Phỉ, không có tiền.
“Ngươi đừng khinh người quá đáng!” Kiều Phỉ Phỉ lần đầu bị người phản bác nói không ra lời, trên mặt chuyển trắng, rồi chuyển sang hồng, rất là đặc sắc, mà Lê Uyển vẫn tiếp tục chọn lựa, nàng chọn cho mình một trâm bạch ngọc ngà voi, hoa văn hoa nhài không phức tạp, lại tùy ý điểm mấy cánh đào hoa, chọn xong rồi, Lê Uyển đem đồ vật đưa cho chưởng quầy, thuận tiện nói, “Kim sức của Kiều nhị tiểu thư tính cho ta!”
Lê Uyển muốn tìm tú nương, trên người mang đủ ngân lượng, cho nên mới dám làm chủ, ăn tết xong, mỗi tháng quản gia đều sẽ cấp bạc Họa Nhàn Viện dùng, đây là đời trước chưa từng có chuyện này. Lê Uyển cân nhắc một chút, đời trước nàng tìm quản gia lấy bạc phỏng chừng có quan hệ cùng Tần Mục Ẩn. Quản gia không chủ động lấy bạc cấp cho Họa Nhàn Viện, mà đời này, quản gia chủ động chi bạc cho nàng, có thể thấy được đời trước nàng tính toán chi li cỡ nào, không phóng khoáng không lên được mặt bàn.
Tâm tư người hầu phủ thông thấu, mọi mặt đều chu đáo, sao sẽ bạc đãi nàng chứ?
Họa Nhàn Viện, trừ bỏ người hầu hầu phủ, nàng không mang theo bà vú, của hồi môn nàng đều là bạc, Toàn Phó sai người đưa bạc không ít, nói là tiền tiêu hàng tháng của nàng, Lê Uyển vừa thấy, so đời trước nàng mở miệng muốn bạc còn nhiều, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Nàng hỏi qua Tần Mục Ẩn có phải quá nhiều rồi hay không, Tần Mục Ẩn nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Trong phủ ít người, ngày thường bạc không có chỗ xài, nếu ngươi không cầm đi dùng một chút, Toàn Phó nhìn bạc ngày càng nhiều đều mệt nhọc! Chỉ vào không ra, đôi khi không quá thú vị!”
Lê Uyển biết là hắn an ủi mình, bất quá, cũng không rối rắm chuyện đó nữa, yên tâm thoải mái thu, trong lòng lại hoài nghi, từ sau khi nàng cầm bạc, bạc dư từ hầu phủ đều đưa cho nàng hết sao?
Hiện giờ, tích cóp không ít đấy.
Chưởng quầy cẩn thận đem đồ vật Lê Uyển chọn đặt ở quầy, đánh bàn tính, sau đó lấy chìa khóa mở ngăn kéo bên dưới góc phải, cầm một quyển sổ sách bìa màu vàng, lại mở góc trái bên dưới ngăn kéo, cầm một quyển khác màu lam, bất quá trên sổ sách này có dấu vết xé rách, vùi đầu, ghi chú trên đó, ngay sau đó, ngẩng đầu, kính cẩn cười nói, “Phu nhân, hầu phủ thường có mua bán cùng cửa hàng, Toàn quản gia sẽ đến thanh toán, ngài đem hóa đơn về cho quản gia là được!”
Nói xong, chưởng quầy ở một quyển khác xé xuống một tờ giấy, Lê Uyển nhìn lướt qua, thân mình run lên, không nghĩ tới đồ vật quý như vậy, cầm ở trong tay, tâm tư thật nặng, giá cả gấp hai lần, Toàn Phó nên khóc đi.
“Có phải phu nhân lần đầu thấy số tiền lớn như vậy hay không, nhìn ngươi, lấy không đủ bạc cũng đừng mua, về nhà lão phu nhân sẽ ghét bỏ, ảnh hưởng một nhà hòa thuận liền không tốt!” Ánh mắt Kiều Phỉ Phỉ ngắm liếc một cái, cũng nhịn không được chấn kinh một phen, số tiền đủ tiêu một tháng trong phủ, Kiều Phỉ Phỉ lại lần nữa nhìn xuống cổ tay nàng, vòng ngọc kia quý đến kinh người, chưởng quầy nói hẳn là không phải nói dối, nàng cúi đầu nhìn tay mình, trong lòng hơi chút dễ chịu chút, liếc đến Kiều Song Song bên cạnh co quắp bất an, nhìn vòng bạch kim trên cổ nàng thực chói mắt.
Lê Uyển quay đầu, hừ lạnh một tiếng, “Lão phu nhân hòa ái, mọi việc đều theo tâm ý của ta, nhưng nghe Kiều đại tiểu thư nói, có vẻ rất có kinh nghiệm, chẳng lẽ thế tử phu nhân bị Kiều lão phu nhân chỉ trích qua sao?” Kiều lão phu nhân đương nhiên sẽ không so đo cùng thế tử phu nhân, như thế, nói chính là Chu Thấm, dư quang Lê Uyển không dấu vết đánh giá Kiều Song Song.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Sắc mặt Kiều Song Song trắng bệch, cúi đầu nhìn dưới mặt đất.
Lúc này, cửa bị chắn ánh sáng, trong phòng tối sầm lại, Lê Uyển theo bản năng nhìn lại hướng bên kia, khóe miệng Tần Mục Ẩn ngậm cười đứng ở cửa, chắn ánh sáng, hắn cười so với ánh sáng còn chói hơn.
“Thế nào rồi, nếu chọn không được, ngày khác, làm phiền chưởng quầy đem mẫu mới cửa hàng đến phủ chậm rãi chọn!”
Thanh âm mềm nhẹ giống như gió xuân, đem lòng ấm áp, Lê Uyển biết Tần Mục Ẩn cố ý nói là muốn cách ứng Kiều Phỉ Phỉ, Vĩnh Bình Hầu phủ là thế tử phu nhân đương gia, loại sự tình này nàng không làm chủ được, bên trên có Kiều lão phu nhân quản.
Tần Mục Ẩn nói cho Kiều Phỉ Phỉ, quan hệ nàng cùng lão phu nhân rất tốt, so với quan hệ thế tử phu nhân cùng Kiều lão phu nhân khá hơn nhiều.
Kiều Phỉ Phỉ như là không nghe ra ý từ trong lời nói Tần Mục Ẩn, si ngốc nhìn cửa, thân hình Tần Mục Ẩn cao lớn, quần áo một thân sắc tối, ngũ quan thâm thúy, ngọc thụ lâm phong, cường tráng đĩnh bạt, anh tuấn phi phàm.
Kiều Phỉ Phỉ ngẩn ra, thế nhưng so biểu ca còn xinh đẹp hơn, đều nói Tần Mục Ẩn là người lạnh nhạt, vừa rồi, khóe miệng hắn rõ ràng ngậm cười, tuy rằng ngắn ngủi, chính là, Kiều Phỉ Phỉ xác thật nhìn thấy hắn cười ôn nhu.
Lại nhìn Lê Uyển, trong lòng Kiều Phỉ Phỉ càng khó chịu, nàng sao có thể xứng đôi cùng Tần Mục Ẩn?
Khóe miệng Lê Uyển muốn nhấc lên, không chú ý ánh mắt sáng quắc bên cạnh, đi lên trước, mở tay cầm cái hóa đơn, chỉ vào chưởng quầy đang đóng hộp nói, “Đã chọn được, lập sắp có thể đi rồi!”
Sắc mặt Kiều Phỉ Phỉ đỏ bừng ngay sau đó lại trắng xoát, không biết vừa rồi nàng cùng Lê Uyển nói có bị bọn họ nghe qua không, khăn gấm trong tay bị xoa lạn, trong mắt người ngoài, nàng vẫn luôn là người ôn nhu hiền thục, nói chuyện nhẹ giọng dịu dàng, chỉ thời điểm lén không có người mới bày tính tình ra, nếu bị truyền đi, nàng liền thảm.
Tầm mắt Tần Mục Ẩn rơi trên cổ tay Kiều Phỉ Phỉ, Lê Uyển chú ý trong mắt hắn hàn quang chợt lóe, cho rằng Tần Mục Ẩn bị Kiều Phỉ Phỉ cố ý châm ngòi quan hệ nàng cùng lão phu nhân, trong lòng không cao hứng, cười nói, “Hầu gia, chúng ta về đi, Kiều đại tiểu thư còn chưa chọn được đồ thích hợp, chúng ta đi rồi, các nàng cũng chậm rãi chọn lựa!”
Tần Mục Ẩn xoay người, dẫn đầu đi ra ngoài, Lê Uyển chú ý tới, cách gian cửa Kiều Vũ đứng, nàng khẽ gật đầu tính làm chào hỏi, đi xuống lầu, nghe được Kiều Phỉ Phỉ trên lầu rống giận, Lê Uyển khinh thường, khuôn mặt giảo hoạt, thân phận cao quý, tài hoa song toàn thì thế nào, đường dài biết sức ngựa lâu ngày thấy lòng người, cái tính tình gì cũng sẽ lộ ra sơ hở, khi đó mới là thời điểm nàng ta khó chịu thôi!
Kiều Phỉ Phỉ lần đầu tiên bị người ta nói không chịu được, Kiều Vũ vừa vào cửa, Kiều Phỉ Phỉ liền lã chã chực khóc cáo khởi trạng, “Đại ca, đều là Song Song, thế nhưng giúp đỡ người ngoài khi dễ ta, muốn huynh giúp ta làm chủ, chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, thanh danh ta liền hủy, ta cũng không muốn sống nữa!”
Kiều Vũ thở dài, cái này muội muội cái gì cũng tốt, chính là tính tình quá cao ngạo, cái gì đều không để trong mắt, từ nhỏ bị chiều hư, hắn nhìn Kiều Song Song hơi hơi mỉm cười, “Nhị muội muội, ngươi trước đi dạo ở bên này, ta mang nàng đi dạo cách vách, hôm nay thích cái nào, coi như ta đưa!”
Hôm nay nghỉ tắm gội, Kiều Vũ không lay chuyển được Kiều Phỉ Phỉ năn nỉ ỉ ôi, mang theo hai người tới cửa hàng trang sức dạo, không nghĩ sẽ gặp được Bắc Duyên Hầu cùng phu nhân hắn, nghe nói xuất thân hầu phu nhân thấp hèn không xứng với Bắc Duyên Hầu, nay xem thấy, cảm tình hai người không giống lời đồn đãi bên ngoài nói ghét nhau như chó với mèo.
Kiều Phỉ Phỉ không tình nguyện đi theo phía sau Kiều Vũ, không biết vì sao hắn mang nàng vào một gian nhà ở, bên trong chỉ an trí một cái bàn, một cái kệ sách, cùng bốn cái ghế dài, Kiều Phỉ Phỉ xoay người muốn đi, lại nghe cách gian, chưởng quầy hỏi Kiều Song Song muốn đeo trang sức lên hay không.
Sắc mặt Kiều Phỉ Phỉ trắng bệch, không thể tin tưởng đối với ánh mắt Kiều Vũ, Kiều Vũ gật đầu, Kiều Phỉ Phỉ cúi đầu, không nói một lời.
Kiều Vũ vốn định quát lớn nàng hai câu, thấy thần sắc nàng ảo não, có hối ý, thở dài, chung quy là không đành lòng, từng bước hướng dẫn nói “Thời điểm trước kia ở trong phủ mẫu thân đều dặn dò muội ra cửa phải cẩn thận chút, lời nói muội cùng Tần phu nhân một chữ đều nghe rõ ràng, còn may Bắc Duyên Hầu không phải người nhiều lời, không nhiều chuyện với người khác, muội còn muốn thanh danh hay không?”
Tần Mục Ẩn đối với mọi thứ đều đạm mạc, sẽ không lắm miệng bại hoại thanh danh một nữ tử.
Kiều Phỉ Phỉ biết sai rồi, gục lỗ tai xuống, bĩu môi, nhu nhược đáng thương nói, “Đại ca, thực xin lỗi, cái vòng ngọc kia ta cảm thấy thực hợp với tổ mẫu, đã lâu người không đi đến những nơi này, ta nghĩ mua về làm quà khiến người cao hứng!” Nói xong, lại khen cái vòng ngọc kia một phen.
Kiều Vũ than thở, “Đi thôi, nhìn xem còn có cái nào hợp ý hay không!”
Cuối cùng, Kiều Phỉ Phỉ lựa chọn được một bộ diêu, hai bên treo hai đóa đào hoa, phấn nộn ướt át, nàng thích cực kỳ, Kiều Song Song không chọn cái nào, Kiều Vũ cũng không ép nàng.
Đoàn người về đến nhà, đúng thời điểm chạng vạng, Kiều lão phu nhân đều ở trong phòng nói chuyện phiếm, Kiều Phỉ Phỉ lấy ra bộ diêu trong tay quơ quơ, Kiều lão phu nhân khen không thôi, trên mặt thế tử phu nhân cũng đầy ý cười, Kiều Phỉ Phỉ lại lấy ra cây trâm ngọc từ trong lòng ngực, đưa cho đại tẩu Tưởng thị, “Đại tẩu, ta thấy trâm ngọc này hợp với màu da tẩu, liền chọn cho tẩu một cái, mong đừng ghét bỏ!”
Tưởng thị vốn đối với việc tướng công bồi Kiều Phỉ Phỉ dạo cửa hàng có phê bình kín đáo, thấy Kiều Phỉ Phỉ chuẩn bị lễ cho nàng, nghĩ đến là tướng công bỏ bạc, đỏ mặt nhận lấy.
Chu Thấm thấy trong tay Kiều Song Song cũng cầm một cái hộp, trong lòng hơi chút thoải mái một ít, nữ nhi của nàng, làm việc đều vâng vâng dạ dạ, Kiều Phỉ Phỉ muốn đi dạo bên ngoài, lôi kéo Song Song bất quá là muốn Song Song ở bên cạnh làm nền mà thôi, còn may, trong lòng đại thiếu gia hiểu rõ, cũng mua quà cho Kiều Song Song.
Kiều Song Song đi đến phía sau Chu Thấm, Kiều Phỉ Phỉ lấy quà mua cho lão phu nhân đưa cho bà, là một chiếc vòng ngọc, so với chiếc Lê Uyển chọn kém chút thôi, cũng đều là trân phẩm, Kiều lão phu nhân cao hứng không thôi, ánh mắt chuyển tới trên người Kiều Song Song, vẻ mặt ôn hoà khó có được nói, “Song Song, đại ca tặng ngươi cái gì?”
Kiều Song Song khẩn trương, ánh mắt nhìn trên mặt Kiều Phỉ Phỉ một chút, lại cúi đầu, thanh âm như muỗi kêu, “Con, con có trang sức…”
Còn chưa nói xong, Kiều Phỉ Phỉ đã đoạt lấy lời nói, “Nhị muội muội nói là đại ca trả, không thể không lấy, con liền tùy tiện chọn cho nàng một cái vòng cổ kim sức, phú quý hào phóng!” Kiều Vũ đi thư phòng, lời Kiều Phỉ Phỉ nói, không có người nghi ngờ thật giả,
Trên mặt Chu Thấm hiện lên kinh ngạc, tính tình Kiều Phỉ Phỉ thế nào nàng không hiểu sao? Vòng tay Song Song đeo một lần đã bị nàng đoạt đi, mở miệng nói là mượn, kỳ thật, không có ý tứ mang trả lại.
“Song Song, tới, cho mẫu thân nhìn xem, đại ca tặng con lễ vật gì!” Chu Thấm cảm thấy Kiều Vũ có tâm, đưa đồ vật cũng sẽ không lướt qua Tưởng thị, ai biết, mở hộp ra, chiếc vòng cổ đặt trên vải dệt màu vàng, bên trên có khắc bốn chữ bình an cát tường, còn nữa, trên vòng cổ có rất nhiều dây xích vàng, trên dây xích vàng đính cánh hoa trạng, Chu Thấm hồ nghi nhìn chằm chằm Kiều Song Song, phân lễ này, so với vòng ngọc lão phu nhân còn quý trọng, bạc trên người Kiều Vũ là lấy từ quản gia chi, nhiều thế này, khẳng định thế tử phu nhân sẽ hỏi, nàng thấy qua vài mẫu mã thế này rồi, ít nhất phải hơn một ngàn lượng.
Kiều lão phu nhân bị trên mặt Chu Thấm chất phác gợi lên nghi hoặc, vẫy tay, “Lại đây, ta xem xem là cái gì!”
Kiều Phỉ Phỉ biết kim vòng cổ tiêu không ít bạc, muốn đề mọi người cùng xem, Chu Thấm khép hộp lại, khóe miệng cười có điểm cương, “Song Song, có phải con quấn đại ca ca mua cho hay không?”
Kiều Song Song cúi đầu, phe phẩy đầu, lão phu nhân nhận hộp, xem mặt hộp liền biết giá trị xa xỉ, thế tử phu nhân cùng Tưởng thị cũng dò đầu qua, mở ra, lập tức, lão phu nhân đem hộp đóng lại, sức lực lớn, thanh âm chói tai vang lên.
“Tổ mẫu, đại ca nói Nhị muội muội không có trang sức nào, đi ra ngoài mất mặt cũng là ném mặt Vĩnh Bình Hầu phủ chúng ta, cho nên mới tặng cái này!” Kiều Phỉ Phỉ ý cười giải thích, Chu Thấm rõ ràng không tin, lôi kéo tay Kiều Song Song, cảm giác nữ nhi đang phát run, trong lòng càng thêm hồ nghi, “Song Song, lời đại tỷ tỷ nói là vậy sao?”
Nhị phòng so với đại phòng không có tiền, chính là, Chu Thấm chưa bao giờ ủy khuất Kiều Song Song, vải dệt quần áo trang sức kém hơn Kiều Phỉ Phỉ nhiều, nhưng so với Đại Hộ Nhân gia khác, cũng không kém cỏi chút nào.
Mà Kiều lão phu nhân bắt được chữ trong đó, “Ném mặt Vĩnh Bình Hầu phủ? Ai nói?” Kiều Song Song trang điểm quy củ, chỉ ở trước mặt Kiều Phỉ Phỉ kém cỏi, ai dám nói nàng mất mặt?
Kiều Phỉ Phỉ theo bản năng che miệng lại, sắc mặt Kiều lão phu nhân nghiêm nghị, “Sao lại thế này?”
“Hôm nay chúng con gặp được Tần phu nhân Bắc Duyên Hầu, nàng cùng Bắc Duyên Hầu đi dạo cửa hàng, thấy ta khen một phen, chính là ánh mắt dừng trên người Nhị muội muội tựa như nhìn thấy thứ đồ dơ gì đó rồi dời đi, đây không phải là ghét bỏ Nhị muội muội sao?”
Kiều Phỉ Phỉ nói dối, Kiều Song Song không có phản đối.
Kiều lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, “Nàng ta mà là Tần phu nhân cái gì, nếu không phải được Hạ thị hàng năm đều ở trong phủ nhìn trúng, các ngươi về sau ra cửa thấy nàng cách xa chút, đừng bị nàng dạy hư!”
“Đã biết, tổ mẫu!” Khóe miệng Kiều Phỉ Phỉ nở nụ cười nhợt nhạt, lão phu nhân nhìn cái hộp, quét mắt nhìn Kiều Song Song, “Nếu đại ca ca mua đồ vật cho ngươi, trước để trong phòng ta, chờ về sau ngươi trưởng thành ta lại cho ngươi!”
Sắc mặt Chu Thấm biến đổi, Kiều lão phu nhân đã phất tay đuổi người đi, Chu Thấm muốn nói lại thôi, cái kim vòng cổ kia quý trọng cỡ nào Chu Thấm đều rõ, chính là, nào có người đưa lễ vật còn có đạo lý thu hồi, rầu rĩ không vui trở về viện mình, ở phía sau, Kiều Phỉ Phỉ đang cùng thế tử phu nhân nói cái gì, nở nụ cười nhạt xinh đẹp.
Chu Thấm vừa vặn quay đầu lại, vỗ vỗ cánh tay Kiều Song Song, “Con một chút cũng không kém so với người khác!” Thật vất vả sinh hạ hài tử, Chu Thấm ước gì đem thứ tốt sở hữu đều đưa cho Kiều Song Song, chính là, ở trước mặt Kiều Phỉ Phỉ, Kiều Song Song quá mức yếu đuối.
Mọi người cùng đi ra, Chu Thấm không nghĩ đi cùng bọn họ, nhị phòng ở sân Tây Nam, phải đi mất một nén nhang, lôi kéo Kiều Song Song, hai người câu được câu không trò chuyện, thỉnh thoảng Kiều Song Song nhìn phía sau, thẳng đến khi không nghe được thanh âm Kiều Phỉ Phỉ nàng mới nhỏ giọng mở miệng, “Mẫu thân, kim vòng cổ là Tần phu nhân đưa cho con!” Ở trong viện lão phu nhân không nói ra là bởi vì Kiều Phỉ Phỉ coi trọng chiếc vòng ngọc của mình, Chu Thấm nháy mắt ra dấu làm nữ nhi đừng nói, đại khái nàng đã biết chút, Tần phu nhân là phu nhân Bắc Duyên Hầu phủ, Bắc Duyên Hầu cùng Thừa Vương quan hệ tốt, bọn họ là Vĩnh Bình hầu, tất nhiên hướng về Tĩnh Khang Vương, cho nên, vừa rồi nàng chịu đựng chưa nói.
Chu Thấm bực mình, lúc nãy nàng còn cảm thấy kỳ quái, Kiều Vũ sao lại hào phóng cho Kiều Song Song một phần đại lễ như vậy, nguyên lai là người khác đưa.
Chuyện Kiều Song Song gặp được Lê Uyển, một chữ không nói ra, cửa hàng kia Chu Thấm có đi qua, đồ vật bên trong cực hảo, giá cả cũng quý, cân nhắc một chút, Kiều Phỉ Phỉ mua trâm ngọc cùng vòng ngọc ở cửa hàng chỉ có thể tính giống nhau.
Nghĩ đến lão phu nhân đem lễ vật giữ lại, ngày khác Kiều Phỉ Phỉ làm nũng một chút khẳng định liền cho nàng, Chu Thấm rất là tức giận, đại phòng có tiền, lặp đi lặp lại nhiều lần nuốt đồ vật Kiều Song Song, mấy ngày nữa, trong cung Hoàng Hậu mở tiệc, có kim vòng cổ, Kiều Song Song mang đi ra ngoài khẳng định có thể được khen ngợi.
Kiều nhị gia Kiều Viêm Văn trở lại trong phòng, thấy Chu Thấm rầu rĩ không vui, hỏi, “Ai đắc tội nàng?”
Chu Thấm lắc đầu, thấy Kiều Viêm Văn mỏi mệt không thôi, không muốn nhắc lại chuyện này, việc đã đến nước này, đồ vật đã lấy không trở lại, nhưng là thiếu Lê Uyển một nhân tình lớn.
“Không có việc gì, sao trở về trễ quá vậy?” Chu Thấm tiến lên hầu hạ Kiều Viêm Văn cởi áo, ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, hắn không có tước vị, không cần chức quan cao, có thể có chén cơm ăn là tốt rồi, không cản đường đại phòng, mọi người sẽ không quản hắn.
“Cùng đồng liêu uống nhiều hai ly rượu, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi!”
Không quá hai ngày, quản gia liền đệ bái thiếp Chu Thấm, Lê Uyển đang chép sách, Tần Mục Ẩn nói muốn luyện chữ thì chép sách là tốt nhất, trước bình tâm tĩnh khí, lúc sau viết thiệp mới có hiệu quả, Lê Uyển vốn dĩ nhàm chán muốn giết thời gian, Tần Mục Ẩn vừa nói, hạ quyết tâm bắt đầu luyện chữ.
Mắt nhìn thiệp Chu Thấm đưa, Lê Uyển đoán các nàng tới làm gì, mắt ngắm bên án thư, ngày ấy, Tần Mục Ẩn hỏi nàng vì sao vòng ngọc chạy trên cổ tay Kiều Phỉ Phỉ, Lê Uyển không có giấu nàng, nói đúng sự thật, bất quá nàng che giấu ước nguyện ban đầu đưa vòng tay, chỉ nói Kiều Song Song làm cho người ta thích.
Tần Mục Ẩn ngẩng đầu, “Các nàng khi nào tới cửa?”
“Nói là hỏi ngày hôm sau đến được không!”
Hai ngày này, nhị phòng Tần gia nháo đến lợi hại, Ngự Sử Đài tham tấu Tần Hoài, Hoàng Thượng nói, xử lý chuyện hậu trạch không tốt không cần đến Lại Bộ, Tần Hoài biết sợ, rốt cuộc không đem người vào phủ, chính là, không biết nguyên do gì, Nguyên thị trốn đến hầu phủ, ở Tĩnh An Viện, nói cái gì cũng không quay về.
Khi nàng cùng Tần Mục Ẩn đi thỉnh an, Nguyên thị ở một bên khen nàng cùng Tần Mục Ẩn hiếu thuận, khen xong rồi liền khóc thút thít, Lê Uyển an ủi sau vô dụng liền từ bỏ, hôm nay, Tần Mục Ẩn nói qua hai ngày lại đi Tĩnh An Viện, phỏng chừng, mẫu thân cũng bị Nguyên thị khóc đến phiền.
Toàn Phó chờ đáp lời, Lê Uyển nhìn Tần Mục Ẩn, xem ý tứ hắn.
“Vậy chọn ngày ấy đi, sau cung yến, lão phu nhân cũng muốn thu thập hành lễ đi Vân Ẩn Tự, phỏng chừng một hai ngày khá vội!”
Lê Uyển gật đầu.
Chu Thấm chỉ mang theo Kiều Song Song tới cửa, Chu Thấm so với Lê Uyển lớn hơn nhiều, nhưng khi cùng nói chuyện lại khá hợp, Lê Uyển nhớ rõ chuyện đời trước, trong lòng thật sự khâm phục Chu Thấm.
Hôm nay Chu Thấm tới chủ yếu là nói chuyện vòng ngọc cùng kim vòng cổ, “Đã khiến hầu phu nhân tiêu pha, Song Song nhận lễ phu nhân là có phúc khí, vòng ngọc cùng kim vòng cổ Phỉ Phỉ thấy thích không thôi, ta nhìn Song Song tuổi còn nhỏ, liền đem hai cái đó đưa cho Phỉ Phỉ, vì vậy đến nói phu nhân một tiếng sợ sẽ hiểu lầm!”
Khóe miệng Lê Uyển ngậm cười, tính tình Chu Thấm mềm, còn nghĩ không thể bôi đen Kiều Phỉ Phỉ, có thể thấy được, thiệt tình coi trọng thanh danh Kiều Phỉ Phỉ.
“Nhị phu nhân không cần lo lắng, đồ vật ta đưa cho Song Song, nàng dùng như thế nào là do nàng quyết định, mọi người cùng vui vẻ là được rồi!” Lê Uyển cầm nắp trà, nhẹ nhàng thổi thổi uống một ngụm.
Khẩu khí trong lòng Chu Thấm nhẹ chút, nếu không phải hai ngày trước trên bàn cơm, lão phu nhân nói đến việc ăn mặc trong cung yến, Chu Thấm mới biết kim vòng cổ đã bị Kiều Phỉ Phỉ cầm đi, nếu nàng không nói một tiếng cùng Lê Uyển, đến lúc đó hai nhà đụng phải, lại nói ra lời khó nghe gì, có hại vẫn là nàng.
Lê Uyển hiểu nàng khó xử, trò chuyện cả một buổi trưa, Lê Uyển nổi tâm tư muốn kết giao cùng nàng, tính tình Chu Thấm mềm, từ nhỏ lớn lên ở trong kinh, hiểu biết khá nhiều chuyện.
Tiễn Chu Thấm đi, Tần Mục Ẩn từ thư phòng đi ra, thần sắc Lê Uyển nhẹ nhàng, cùng hắn nói lên chuyện Chu Thấm, khó được Tần Mục Ẩn không lộ ra khinh thường hoặc coi khinh, Lê Uyển nhìn sắc trời bên ngoài, Tần Mục Ẩn giải thích, “Thừa Vương có chuyện quan trọng thương lượng, phỏng chừng phải khuya mới trở về, nàng ngủ trước đi!”
Lê Uyển gật đầu, bỗng nhớ tới một sự kiện, đời trước, cũng là lúc này, trên cung yến, Hoàng Thượng phái Tĩnh Khang Vương đi phía nam làm một chuyện, cụ thể làm cái gì nàng không nhớ rõ, mùa thu, trên đường Tĩnh Khang Vương hồi kinh gặp bọn cướp giết người vô tội lung tung, Tĩnh Khang Vương điều binh lính giết phỉ, lập công lớn, còn nói ở trên đường bị trọng thương, Hoàng Thượng đau lòng không thôi, bởi vì, vốn dĩ muốn đi phía nam chính là Thừa Vương, bởi vì Tần Tử Vận có thai, Hoàng Thượng mới đem sai sự cho Tĩnh Khang Vương.
Thừa Vương tập võ nhiều năm, mười lăm tuổi giữ chức đại tướng quân ra trận giết địch, mười tám tuổi thành thân mới hồi kinh, tư tâm Hoàng Thượng, cho rằng, nếu người đi là Thừa Vương khẳng định sẽ không có việc gì, tuy sau Tĩnh Khang Vương bình phục lại, chính là, Hoàng Thượng đối với Thừa Vương có hiềm khích, cho nên, sau Tần Tử Vận đẻ non, Hoàng Thượng thưởng trong phòng Thừa Vương thêm vài người.
Mà trong sự kiện đó, mấu chốt là Tần Mục Ẩn, nàng nhớ rõ, khi Tĩnh Khang Vương rời kinh Tần Mục Ẩn cũng đi theo ra kinh, mùa thu Tĩnh Khang Vương hồi kinh, mà Tần Mục Ẩn về đã là cuối năm, giống như bị trọng thương, hành động không quá linh hoạt.
Tâm Lê Uyển loạn như ma, Tần Mục Ẩn ở bên cạnh nhìn mặt nàng thay đổi bất ngờ, buồn cười không ngừng, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, dời bước đi
Khi Lê Uyển hoàn hồn, Tần Mục Ẩn đã đi ra vài bước, nàng đột nhiên nâng thanh âm lên kêu, “Hầu gia!”
Thanh âm bén nhọn chói tai, Tần Mục Ẩn xoay người.
Lê Uyển chạy tiến lên, lôi kéo cánh tay hắn, nàng nghĩ, lần này Tần Mục Ẩn mưu đồ chuyện bí mật có quan hệ với sự kiện kia hay không, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết mở miệng như thế nào, nàng không nghĩ để hắn cùng Thừa Vương thân cận quá nhiều, người cuối cùng thắng là Tĩnh Khang Vương, Thừa Vương thất bại.
“Làm sao vậy?”