Ngày Chia Tay Hôm Ấy Trời Mưa Rất To

Chương 22: C22: Chương 22

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 22: C22: Chương 22

Kiều Dược Dược đi tới bên cạnh cô nhỏ giọng nói: “Haiz… Cậu mau chủ động một chút, đừng ngượng ngùng nữa. Cậu nhìn những bạn học nữ này ngày nào cũng tới tìm Từ Bất Châu nói chuyện phiếm. Có lẽ không qua bao lâu họ sẽ ở bên nhau. Cậu đừng bỏ lỡ cơ hội này.”

Hạ Thiên không nói nửa lời, cô nhặt bóng rổ lên đập xuống vài cái khiến nó lăn ra một bên.

Cô nhịn không được nhìn người con gái kia một cái.

Cô ấy thật xinh đẹp, liếc mắt một cái cũng có thể thấy vẻ đẹp khó cưỡng trên gương mặt kia. Thân hình cũng vô cùng gợi cảm.

Cô nhìn lại bản thân mình, bình thường tới nỗi Từ Bất Châu không nhớ nổi tên.

Không phải cô bỏ lỡ cơ hội mà là cô không có cơ hội. Vậy nên cô cứ làm một người bình thường thôi.

“Tớ không theo đuổi cậu ta.” Hạ Thiên nói.

“Cậu cứ giữ trạng thái yêu thầm như vậy thì chín mười phần là không có cơ hội rồi. Người theo đuổi Từ Bất Châu quá nhiều, cậu ta còn không kịp chọn lựa sao có thể chủ động với người khác chứ.”

“Bình thường thôi. Cậu ta vừa đẹp trai, thành tích lại tốt nên người theo đuổi nhiều là bình thường.”

“Cậu… Cậu thật là…”

Kiều Dược Dược hận không thể rèn sắt thành thép mà chọc chọc đầu cô. Sau đó cô ấy chạy ra sân gọi Từ Bất Châu đang ngồi trên khán đài nói: “Này, cậu vào đội bóng rổ không phải để chơi hay tới nói chuyện phiếm. Mau xuống dưới này chơi bóng.”

Có lẽ tâm trạng của Từ Bất Châu cũng không tệ lắm. Cậu không so đo với Kiều Dược Dược mà đứng dậy đi xuống nhận bóng từ tay của cô ấy. Chàng trai xoay người một cái, cách rổ bóng ba bước, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng đưa bóng vào lưới.

Các nam sinh lập tức kêu gào: “Bóng đẹp!”

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Ai cũng có thể thấy trình độ bóng rổ của Từ Bất Châu vô cùng cao. Bóng trong tay cậu như hoà làm một cùng chơi với nhau.
Ngay cả Kiều Dược Dược cũng phải ngưỡng mộ. Con người này thành tích tốt, giá trị nhan sắc cao, gia thế lại to lớn, trình độ bóng rổ cũng không phải dạng vừa… Khó trách con gái theo đuổi cậu ngày càng nhiều, người này từ bỏ thì đã có người khác đến thay.

Đừng nói đến Hạ Thiên, ngay cả người không hiểu phong tình, trái tim sắt đá như cô ấy cũng phải rung động.

Khụ khụ, không, so với đàn ông thì bạn thân vẫn là quan trọng nhất.

Kiều Dược Dược nhìn về phía Từ Bất Châu hô to: “Từ Bất Châu, tôi lấy danh đội trưởng phân cho cậu nhiệm vụ khó đây.”

Từ Bất Châu đứng dậy vuốt vuốt tóc nói: “Nói.”

“Kỹ thuật bóng của cậu tốt như vậy thì giúp người mới học tập chút đi.”

Từ Bất Châu dừng động tác ném bóng lại, cậu nhìn theo hướng Kiều Dược Dược chỉ.

Hạ Thiên không động đậy đứng yên tại chỗ đập bóng. Cô cứng ngắc cầm quả bóng trong tay, đập nó mấy cái đã không bắt được mà khiến bóng lăn đi mất.
Có lẽ nhận ra được được Từ Bất Châu đang nhìn mình, cô cầm bóng rổ ôm ở trước ngực, chớp đôi mắt không biết làm sao cho phải.

Từ Bất Châu một tay cầm bóng rổ, cậu thong dong đi đến bên cạnh Hạ Thiên. Trên người cậu còn hơi mồ hôi và nhiệt độ tỏa ra vì vận động vừa nãy.

Hạ Thiên lập tức mặt đỏ.

Cũng may… Cô cũng vừa vận động nên dù đỏ mặt cũng không sợ.

“Cậu muốn học bóng rổ?”

“Ừ…”

Từ Bất Châu cũng không nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề: “Nếu cậu muốn học thì tôi sẽ dạy. Nếu không có hứng thú quá lớn thì tốt nhất đừng tiếp tục vì chỉ khiến cả hai lãng phí thời gian thôi.”

Hạ Thiên biết tính tình của Từ Bất Châu. Cậu sẽ không bao giờ lãng phí thời gian vào chuyện vô ích. Đây là tác phong hành động từ trước tới giờ của cậu.

Cô do dự vài giây: “Được. tớ không học nữa. tớ thật sự không có thiên phú vận động.”
Từ Bất Châu gật đầu, xoay người đi làm chuyện của mình.

Hạ Thiên không hề quấy rầy cậu mà quay người chuẩn bị rời đi.

Không phải cô không nắm chắc cơ hội, chỉ là cơ hội như vậy đối với cô mà nói… Thật sự không có ý nghĩa, cô càng cùng cậu tiếp xúc càng sẽ hiện ra sự yêu thích khó kìm hãm của mình với đối phương

Cô không thể tự kiềm chế.

Tới cuối cùng người khóc cũng chỉ có mình cô mà thôi.

Bỗng nhiên, Từ Bất Châu mở miệng hỏi: “Vì sao muốn mượn “Gió cát sao trời”?”

Hạ Thiên dừng lại, cô xoay người nhìn về phía cậu.

Sau khi đưa bóng vào rổ, hai chân cậu vững vàng tiếp đất, cậu nghiêng đầu hỏi: “Người con gái ở thư viện ngày hôm đó là cậu đúng không.”

“Không phải cậu không nhận diện được khuôn mặt ư? Sao vẫn nhớ tớ?”

“Cậu thường xuất hiện trước mặt tôi. Muốn không nhớ rõ cũng không thể
Hạ Thiên bĩu môi: “Tớ cũng không phải cố ý.”

Ai biết trùng hợp như vậy, mỗi lần tới đều gặp cậu.

Âm thanh của Từ Bất Châu thanh toát mà trầm thấp nói tiếp: “Trả lời tôi.”

Cô cúi đầu nghĩ nghĩ: “Tớ cũng muốn làm phi công, làm nữ tiếp viên hàng không giống trong “Gió cát sao trời” mà tác giả miêu tả để xem bầu trời đầy sao.”

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 22: C22: Chương 22

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 22: C22: Chương 22

Editor: trucxinh0505

Thân mình có chút không xong, Tử Lan phản ứng mau, tiến lên một bước đỡ Lê Uyển, hơi lui một bước ra sau, uốn gối hơi ngồi xổm, “Hầu gia cát tường!”

Lê Uyển rũ mi mắt, lông mi khẽ run, “Hầu gia, sao ngài tới đây?”

Sắc mặt Lê Uyển trắng bệch, vừa rồi nói với Lý Đông Đảo không biết Tần Mục Ẩn nghe được nhiều ít, có thể cho rằng nàng ỷ vào hầu phủ khi dễ người hay không, nhấp khẩn môi, tay ở trước ngực hơi hạ, ngẩng đầu, đang muốn giải thích, khi thấy rõ người phía sau Tần Mục Ẩn, sắc mặt càng thêm trắng.

Đứng phía sau Tần Mục Ẩn vài người là lão hầu gia, Thừa Vương, Tĩnh Khang Vương, như vậy, vừa rồi nói cùng Lý Đông Đảo đều bị mọi người nghe qua?

“Đây là tức phụ Mục Ẩn đi, xinh đẹp linh lợi, thực Hữu Phúc khí!” Tay lão hầu gia đặt trên vai có chút lung lay, cả thân mình dựa vào trên người đại thiếu gia Kiều Vũ, hơi khóe miệng, nếp gấp khóe mắt thâm thúy thon dài, Lê Uyển mới nhớ tới phải chào hỏi mọi người.

Thừa Vương mở miệng trước một bước, “Miễn lễ đi, chúng ta đi qua nhìn chút, xem năm nay ai có tiền, đệ muội đi cùng nhau không?”

Thừa Vương một câu đệ muội kéo gần quan hệ hai người lại, Tĩnh Khang Vương theo hắn nói tiếp, “Đúng vậy, Tần phu nhân đi cùng nhau chứ?”

Lê Uyển sửa sang lại suy nghĩ tốt, rũ đầu, thành thật nói, “Thiếp thân không biết nhiều về thơ, nếu bàn về làm thơ, Kiều đại tiểu thư là có tiếng tài nữ, thiếp thân da mặt mỏng, ngượng ngùng đi bêu xấu khiến mọi người nhìn chê cười.

Lê Uyển đều là nói lời thật, Kiều đại tiểu thư không chỉ xinh đẹp, cầm cờ thi thư mọi thứ đều tinh thông, người tới cửa cầu thú đều mau đem ngạch phá cửa.

Lão hầu gia hơi khóe miệng xả lớn chút, nửa ánh mắt lộ cười, bởi vì say rượu, ý cười mờ mịt, hơi lắc lắc nói, “Hảo hài tử, hảo hài tử…”

Không biết nói nàng hay là Kiều đại tiểu thư.

Mí mắt Lê Uyển thấp hèn, đứng không kiêu ngạo không siểm nịnh, Tần Mục Ẩn nhìn Thừa Vương nói “Vương gia, các người đi trước!”

Mới vừa nói xong, liền nhớ tới phía sau một tiếng kinh hô, Lê Uyển hơi xoay người, dư quang chỗ Lý Đông Đảo thấy nàng ta co quắp, mặt đỏ bừng đầy bất an đứng cách đó không xa bên núi giả.

Thấy là Lý Đông Đảo, trừ bỏ lão hầu gia say rượu, đáy mắt mọi người đều hiện lên ý vị sâu xa, Thừa Vương như suy tư gì nhìn Lê Uyển, Tần Mục Ẩn đã chắn trước mặt Lê Uyển, Lê Uyển cũng không biết Thừa Vương quét liếc mắt nàng một cái.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Một hồi lâu, Lý Đông Đảo mới tựa như phản ứng lại, chào hỏi mọi người, phủ cúi người, phần chào hỏi xong sau khẩn trương vô thố nhìn Lê Uyển, “Lê tỷ tỷ, ngài không phải nói kêu ta tới bên này thương thảo như thế nào mới có thể giành được thứ nhất sao?” Co quắp cúi đầu, như là suy nghĩ cẩn thận cái gì, sau một lúc lâu mới nói, “Không bằng tại đây cầu Thừa Vương cùng Tĩnh Khang Vương giúp đỡ Lê đại nhân trước mặt Hoàng Thượng nói tốt vài câu.”

Hai câu nói xong, tầm mắt mọi người dừng ở bên này trên người Lê Uyển cùng Tần Mục Ẩn, ánh mắt Lê Uyển lạnh lùng, nàng chính là không tham gia thơ hội mới chạy ra giải sầu, cách nói Lý Đông Đảo ám chỉ hai người ước hảo nghĩ một ít biện pháp thắng được thơ hội vì cầu tình cho Lê Trung Khanh Hình Bộ.

Mặc kệ như thế nào, Lý Đông Đảo chính là sắp làm hỏng thanh danh nàng khiến Tần Mục Ẩn nan kham, lão hầu gia là ngoại tổ Tĩnh Khang Vương, Tần Mục Ẩn là anh em vợ Định vương, nàng bỏ gần tìm xa, trong đó liền hàm nhiều nghĩa, hiển nhiên nhất chính là quan hệ nàng cùng Tần Mục Ẩn bất hòa.

Lê Uyển đang muốn mở miệng, ai ngờ có người trước nàng một bước, “Thân phận Bắc Duyên Hầu tuy thấp, chuyện nhà mẹ đẻ nội tử không đến mức cầu người, Lý tiểu thư tâm tư thông tuệ, cơ trí hơn người, nhìn cái gì đều rành mạch rõ ràng, Lý tiểu thư tất nhiên cũng nhìn ra ai sẽ thắng tiền lão hầu gia quyên đi, nói ra để mọi người mở mang kiến thức một phen?”

Thanh âm Tần Mục Ẩn không nhanh không chậm, khóe miệng hơi kéo lên, khuôn mặt như tắm mình trong gió xuân, trong miệng nói ra cực kỳ khó nghe, châm chọc tâm tư Lý Đông Đảo nặng hãm hại Lê Uyển cùng quan hệ phu thê bọn họ, biết rõ Tần Mục Ẩn Thừa Vương cười lên tiếng, không chút khách khí tiếp lời nói, “Lý tiểu thư nói trúng rồi, bổn vương ban thưởng cho ngươi một cái được không?”.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Hai chữ ban thưởng hơi trọng, Lý Đông Đảo minh bạch ý tứ hắn, mặt lúc đỏ lúc trắng, môi cắn ra huyết, Lê Uyển nghĩ nàng lúc này biết không thể khóc? Đáy lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Hôm nay, Hình Bộ thượng thư, gia quyến tả thị lang cũng chưa tới, tâm Lý gia không thoải mái, chạy ngược chạy xuôi, đáy mắt Tần Mục Ẩn hiện lên âm ngoan, lập tức che giấu đi.

Lý Đông Đảo trắng mặt, đoàn người không ai lại đem tầm mắt dừng ở trên người nàng, nói cười rồi đi.

Người vừa đi, thân mình Lý Đông Đảo mềm xuống, nha đầu phía sau não chưa kịp động, không ai nâng, Lý Đông Đảo liền ngã xuống một bên núi giả, tuyết trên núi giả chưa dọn, Lý Đông Đảo đỡ tay trên núi giả, ống tay áo bên hông ướt một mảnh.

Vừa rồi Tần Mục Ẩn là giúp nàng, Lê Uyển vui vô cùng, đồng thời, hai mắt lại cẩn thận đánh giá hắn, Tần Mục Ẩn đã xoay người đi rồi, Lê Uyển mắt nhìn Lý Đông Đảo chật vật, đuổi kịp bước Tần Mục Ẩn.

Hai cây tịch mai ở trong viện nở thực khuynh diễm, tuyết bao trùm trên đóa hoa, giữa mà vàng và màu trắng, đẹp hết sức. Lê Uyển vừa đi vừa nghĩ, Tần Mục Ẩn đứng dưới tàng cây, ánh mắt nhìn phía trên, nàng giải thích, “Hầu gia, Lý Đông Đảo nói bậy!”

Nàng không khỏi nghĩ đến lúc ấy nàng nói học làm thơ biểu tình Tần Mục Ẩn phức tạp, xoay người, cho Tử Lan cùng Tử Tình lui, cúi đầu, tuyết trên mặt đất được quét sạch sẽ, nhưng vẫn ướt dầm dề, còn may, mặt giày không dính bụi đất.

Sống lưng Tần Mục Ẩn thẳng tắp, nghiêm nghị đứng, Lê Uyển tiếp tục nói, “Trong nhà xảy ra chuyện, phụ thân mẫu thân không có gửi tin, ta…” Lê Uyển không biết vì sao cảm thấy ủy khuất, tiếng nói hơi nghẹn, “Ta sẽ không khiến ngài mất mặt!”

Đời trước làm quá nhiều chuyện, Lê Uyển sẽ không tiếp tục phạm sai lầm, tranh thủ Tần Mục Ẩn không chú ý xoa xoa khóe mắt, ai ngờ, bị hắn bắt gặp.

Tần Mục Ẩn nhìn nàng ủy khuất hốc mắt đỏ bừng, không xác nhận vừa rồi nàng có phải khóc hay không, chiết một cành tịch mai, động tác lớn, tuyết trên cây rào rạt rớt ở trên ống tay áo hắn.

Tần Mục Ẩn đem tịch mai đặt trong tay nàng, thấy nàng khó chịu, tâm hắn mạc danh căng thẳng, không tự chủ liền duỗi tay đem hoa chiết xuống.

Lê Uyển ngẩng đầu, trong mắt còn dư trong suốt, nhìn ánh mắt ngập nước nàng hô hấp Tần Mục Ẩn có chút gấp, nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng vỗ về khóe mắt nàng, “Ta minh bạch!”

Bốn mắt nhìn nhau, Tần Mục Ẩn cảm thấy xấu hổ, biểu tình làm như bình thường, “Chuyện nhạc phụ đại nhân ta đều có biện pháp, gạt ngươi là sợ ngươi nhọc lòng!”

Đáy lòng Lê Uyển yên lặng tưởng tượng, không hé răng, ngay sau đó, nghe hắn hỏi, “Nhiều ngày qua Tử Tình phạm sai lầm sao?”

Lê Uyển không rõ hắn vì sao hỏi tới Tử Tình, thói quen tính lắc đầu, thấy trong ánh mắt hắn hiểu rõ lại gật gật đầu, nhất thời, có cái gì chợt lóe chạy qua, Tần Mục Ẩn cho rằng nàng đã sớm biết, rốt cuộc, mỗi ngày Tử Tình chạy bên ngoài, có cái tiếng gió gì vừa hỏi liền rõ ràng.

Khóe miệng Tần Mục Ẩn câu lên, có ý cười, Lê Uyển ngẩn ra, rõ ràng chính xác là cười, mà nụ cười này, mặt hàng năm đạm nhiên đột nhiên có cười, không cảm thấy không khoẻ, một đôi mắt tản mát ra thần thái mà Lê Uyển chưa bao giờ gặp qua, đáy lòng nàng ngứa, cảm giác ban đêm bị hắn hôn môi lại ập vào trong lòng, lại nghe hắn nói, “Chuyện nhạc phụ không cần lo lắng!”

Lê Uyển tin hắn, cầm lòng không đậu liền cùng nàng nói lên chuyện trong yến hội.

Hai người trì hoãn một chút lại trở về, thơ hội đã kết thúc, người đoạt tiền là Kiều đại tiểu thư, xem như nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Lưu thị không tới, Lưu Tấn Nguyên cũng sẽ không tới, không có chức quan trong người, cầm thiệp mời Lê phủ, thị vệ sẽ không cho đi vào, sau lên xe, đối với chuyện Tử Tình, Lê Uyển không biết nên may mắn hay là tiếc nuối.

Lưu Tấn Nguyên không có tới, nàng còn phải tìm biện pháp khác thử Tử Tình.

Ngày sinh Lão hầu gia qua vài ngày, Lê Uyển nghe Tử Lan bẩm báo nói quản gia Lê phủ tới, huyệt Thái Dương Lê Uyển đột đột nhảy không ngừng, nếu Lưu thị hỏi nàng vay tiền, khẳng định nàng muốn tỏ vẻ một phen, lấy ra của hồi môn nàng, Lưu thị khẳng định chướng mắt.

Do dự vẫn là không thấy, phía trước lại tới tin tức nữa, nói quản gia Tần Mục Ẩn tiễn người đi, Lê Uyển hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng.

“Hầu gia cùng quản gia nói gì đó nếu là hỏi thăm thì sao?” Lê Uyển không sợ Tần Mục Ẩn, sợ quản gia sẽ nói lung tung.

Tử Lan lại đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau nghe được tiếng bước chân, Lê Uyển xoay người, thấy Tần Mục Ẩn đi phía trước, Tử Lan, Toàn An đi theo phía sau, nàng có tật giật mình dời mắt đi.

“Cho Tử Lan tới hỏi thăm vì sao không trực tiếp hỏi ta?”

Vẻ mặt Lê Uyển thẹn thùng, Tần Mục Ẩn đi vào nội thất, nàng đi theo vào nhà.

Hắn đứng ở sau bình phong, đang đổi quần áo, Lê Uyển khựng một khắc liền đi vào, thấy hắn đang cởi q/uần, vẻ mặt Lê Uyển đỏ bừng, xoay người, từ tủ quần áo tìm ra quần áo hắn, treo trên bình phong.

“Nhạc mẫu làm thức ăn đem tới tặng, nói là ngươi thích ăn, ta nói quản gia nhận đồ vật rồi tiễn người về!” Tần Mục Ẩn sửa sang lại quần áo nói, “Về sau có chuyện gì trực tiếp hỏi ta!”

Lê Uyển gật đầu, Lưu thị đưa thức ăn, trước đây chưa từng thấy, nàng đem giày tới cho hắn mang, “Nương ta mang thức ăn có nói cái gì không?

Người nhà họ Lưu ở trong kinh chi tiêu khẳng định nhiều, Lưu thị sẽ không hỏi nàng vay tiền, trừ phi, quản gia nhìn Tần Mục Ẩn không tiện mở miệng, “Hầu gia, về sau nương ta lại đưa đồ ăn tới, ngươi để quản gia đưa vào là được!”

Lấy tính tình Lưu thị, một lần không thành còn sẽ có lần sau, quản gia không thấy được mặt nàng sẽ không cam tâm.

Tần Mục Ẩn gần như hết giận ừ một tiếng, Lê Uyển không nghĩ nói chuyện Lưu gia, nói lên chuyện khác. Ban đêm, Tần Mục Ẩn đều sẽ giảng giải đạo lý binh thư thượng cùng ý tứ cho nàng, bất quá, trước đó là Tần Mục Ẩn đọc, hiện giờ biến thành Lê Uyển.

Lê Uyển gối lên khuỷu tay hắn, đem sách hơi hơi nâng lên, Tần Mục Ẩn cũng thấy rõ nội dung trong đó.

Lần đầu tiên Tần Mục Ẩn ôm nàng, toàn thân nàng đều căng thẳng, ai ngờ hắn chỉ là đem sách đặt ở trước ngực nàng, chậm rì rì nói năm chữ, “Miệng khô lưỡi khô, mệt!”

Lê Uyển một chút khẩn trương liền không có, cầm sách, một chữ đọc một chữ, sau đó nghe hắn nói ý tứ cho nàng, nêu thêm ví dụ, Lê Uyển thích nghe hắn nêu ví dụ, sẽ nói rất nhiều chuyện Đại Hộ Nhân trong kinh, nàng chưa từng nghe qua.

Nàng yên lặng nghĩ tới Tần Mục Ẩn cùng nàng nói các hộ nhân gia trong kinh có phải nghĩ nàng mau chóng hòa vào hay không, hoặc là, về sau khi tham gia yến hội không đến mức bị buộc một mình đi dạo vườn.

Tiệc mừng thọ Lão hầu gia, khẳng định Thừa Vương cùng hắn nói gì đó, lúc sau, thái độ ngài ấy đối với nàng hòa hoãn rất nhiều, còn nói chuyện dễ gần.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!