“Cái gì?! Đây là… là tẩm cung của ngươi? Sao lúc ngươi có ý định cho ta lại không nói?” Mộng Nguyệt toàn bộ cảm xúc mừng rỡ đều bị quét sạch, ngược lại có một loại cảm giác bị lừa gạt nghẹn dâng. Nhưng là, loại cảm giác này cũng không hề khiến nàng tức giận, chính là khiến cho Mộng Nguyệt có một tia vị không nói lên lời, vừa ngượng vừa ngọt, hảo ánh mắt của mình thế nhưng lại đi coi trọng tẩm cung của hắn, tốt lắm, mình là khéo quá hóa vụng, cưỡi hổ khó xuống, bản thân cũng không phải loại nữ nhân dễ dãi, làm sao mà có thể khi biết nơi này là tẩm cung của hắn lại mừng rỡ đây? Ai!… Đạo không rõ, lý không ràng, quỷ vương nhìn Mộng Nguyệt trước mắt biểu tình khuôn mặt phong phú ngời ngời, chính mình cũng một mảnh mờ mịt.
(=))) ra đây là lý do ảnh “nhăn chặt đôi mày, nghi hoặc nhìn”
“Nếu như ngươi thích, nơi này sẽ là của ngươi, ta có thể đi chỗ khác nghỉ, chỉ là bất quá buổi tối ta muốn tới nơi này duyệt quỷ văn, đây là chỗ linh khí mạnh nhất.”
(dạ vâng==! tẩm cung thì đa phần là tối dùng chứ lúc nào dùng.
Luc: ta đọc câu này sao mò thấy ý nàng có ý đen tối, Yuki-chan)
Lời của quỷ vương cắt đứt trầm tư của Mộng Nguyệt: “A! Kia, vậy không được, chúng ta không thể dùng chung một phòng, nam nữ thụ thụ bất thân.” Mộng nguyệt có chút cố kị.
“Ngươi cứ việc vào trong Thủy Tinh Liêm ngủ việc của ngươi, ta ngồi bên ngoài làm việc của ta, sẽ không quấy rầy ngươi chút nào, ngươi yên tâm.” Quỷ vương bình tĩnh nói. Tiểu nữ tử này vẫn còn thỉnh thoảng coi ta thành loài người, ta là quỷ, không phải người, nếu như thật muốn mạo phạm, ai cũng không thể ngăn cản, hơn nữa ta luôn luôn đối với loại tà niệm này của con người không mấy hứng thú, quỷ vương thầm nghĩ.
Mộng Nguyệt nghe được lời của quỷ vương cảm thấy nếu lúc này đổi ý, nhất định sẽ khiến cho hắn hoài nghi, đến lúc đó, hắn lại càng tăng thêm đề phòng nghiêm ngặt, bản thân lại càng khó gặp mặt người thân, Mộng Nguyệt không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đáp ứng.
Ban đêm, trong tẩm cung được dạ minh châu chiếu sáng nhu hòa, quỷ vương đưa lưng về phía chiếc giường Mộng Nguyệt, ngồi duyệt hàng chồng quỷ văn, mà Mộng Nguyệt cứ như vậy ngồi chống cằm trên giường cùng bóng lưng giằng co, quỷ vương chẳng qua là nhàn nhạt nói: “Ngủ đi, ta cũng nhanh duyệt xong sẽ rời khỏi.”
Mí mắt Mộng Nguyệt đã sắp sụp hết, nhưng là bên ngoài vẫn mạnh miệng: “Ta không buồn ngủ, chờ ngươi đi rồi……..”, còn chưa nói hết, thân thể đã quá nhớ nhung chiếc giường mà ngã xuống thiếp đi, quỷ vương quay đầu lại nhìn nàng một chút, lắc đầu một cái, từ xa dùng ma thuật giúp Mộng Nguyệt đắp chăn, sau đó lẳng lặng biến mất không thấy bóng dáng.
Khi Mộng Nguyệt tỉnh dậy đã không thấy quỷ vương đâu, trong lòng bất chợt dâng lên một loại cảm xúc mất mát, bất quá, loại cảm xúc này rất nhanh tan biến đi, thừa dịp hắn không có ở đây, thời cơ tốt để chạy trốn đi gặp người thân! Mộng Nguyệt kéo chiếc mành cửa sổ thật dày ra nhìn. A! Thật là cao! Thành bảo trôi lơ lửng ở giữa không trung, không thấy mặt trời, chỉ thấy có chút mây bay nhẹ trôi (nghĩa là đang tối). Hắn không phải là sợ mặt trời sao? Tại sao trong tẩm cung lại thiết kế cửa sổ mở rộng thế này? Chẳng lẽ ánh sáng nhật nguyệt mờ yếu xuyên thấu qua rèm che cửa sổ là linh khí? Chẳng lẽ không sợ chẳng may gió mạnh thổi bay rèm, ánh mặt trời sẽ chiếu vào sao? Ai nha! Ta tự dưng lại đi quan tâm cái gì nha! Hắn thiết kế như vậy tự có lý do của hắn cùng biện pháp tự khắc phục. Hiện tại phải suy nghĩ nhanh lên một chút làm cách nào chạy ra ngoài qua nơi thông duy nhất này. Khụ khụ…. Cao như vậy, từ đây nhảy xuống không ngã chết mới là lạ, nàng vịn tay lên màn vải thở dài, màn vải, vải? Có rồi! Đem mành trướng cùng chăn mỏng đính vào nhau nhờ trâm cài tóc thành một sợi dài, sau đó buộc lại một đầu thật chặt, đầu kia ném ra ngoài cửa sổ, bám theo sợi dây tự chế leo xuống, thành công tạo sợi dây, trong lòng không khỏi vô cùng đắc ý, ở thời điểm đang leo dần xuống dưới, không biết như thế nào nút thắt lại tuột ra lại, thân thể theo lực hút cấp tốc rơi xuống!
“A!!!! Xong rồi! Nhất định chết!”
Bởi vì thân thể bỗng dưng bay bay phiêu phiêu, Mộng Nguyệt nghĩ thầm mình hẳn đã chết thành quỷ, nếu không cơ thể sao lại bay lên được? Hai mắt đen liền mở bừng ra! Vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt khiến tâm mình luôn nhảy loạn.
“A!!!!!!”
Mộng Nguyệt hú lên quái dị (=))))). Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp không thể tả của quỷ vương mang theo tức giận nồng đậm, “Tại sao muốn chạy trốn? Tại sao không tuân thủ lời hứa? Tại sao muốn gạt ta?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Ác….. Cái này…… Oa!!! Ta đang lơ lửng giữa không trung!!” Mộng Nguyệt lảng chủ đề, muốn bình hóa tức giận của hắn. Quỷ vương mặc dù đang nổi giận vẫn là đẹp như vậy, nhưng bây giờ tuyệt không thể khiến cho hắn tức giận. Quỷ vương cái gì cũng chưa nói liền đem nàng dời vào trong nhà.
“Ta còn chưa có chơi đủ!” Mộng Nguyệt dùng tay đấm đấm hắn, quỷ vương không nói tiếng nào, sau đó gỡ xuống khung vòng ở trên cổ tay, chia ra làm bốn bay về phía chân tay Mộng Nguyệt biến thành dây chuyền vòng hết sức tinh mỹ xảo diệu.
“Đây là cái gì?” Mộng Nguyệt tò mò phất tay một cái, trên tay liền truyền tới thanh chuông linh đinh dễ nghe.
“Đây là trừng phạt đối với ngươi, mang theo nó, lúc ngươi gặp nguy hiểm ta sẽ biết, ngươi cũng đừng mơ tưởng lại trốn.”
Mộng Nguyệt nhìn bóng lưng quỷ vương chuẩn bị dời đi, đột nhiên lớn mật nói với: “Ngươi có thể lưu lại không?”
Quỷ vương nghi hoặc quay đầu nhìn lại, nàng nói tiếp: “Đây là tẩm cung của ngươi, ngươi không có lý do gì phải đi cả, nếu không người khác sẽ cho là ta ăn hiếp ngươi!”
“Có chút không ổn.” Quỷ vương dừng một chút mới trả lời.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hàn Vũ Tường đau muốn vỡ đầu tỉnh lại từ trong mộng, đạo diễn cùng các nhân viên khác đều ở xung quanh.
“Cậu tỉnh rồi? Không ngờ tới cậu vừa lên xe liền ngủ, một mực ngủ thẳng tới trạm cuối. Thật là một người rất kì diệu.” Mọi người ba miệng bảy lời bàn tán. “Chắc hẳn tất cả mọi người đều đã đói bụng? Đến khách sạn đằng trước nghỉ chân một chút, cũng là ăn cơm luôn.” Vị đạo diễn lên tiếng.
“Trang bị thiết đãi nơi đó như thế nào?” Đây là vấn đề duy nhất mà hồng nữ tinh Hồ Khả Nhan tương đối quan tâm.
“Xin yên tâm. Mặc dù không phải là rất sang trọng, nhưng nơi đó cũng rất tiện nghi.”
“Chúng ta thật may mắn đến đúng lúc khách sạn đang vãn người, đây là nơi có khung cảnh mấu chốt, gần nhất với sa mạc. Mấy ngày này mọi người trước cứ nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, hôm trăng tròn sẽ diễn với hiệu quả tốt nhất.” Viên đạo diễn tràn đầy hy vọng nói.
Có lẽ, bởi vì mình càng ngày thường xuyên gặp giấc mộng ấy, cho nên hy vọng một đêm trăng hẳn có thể khiến bản thân hài lòng đi…_ Hàn Vũ Tường trong lòng cầu nguyện.
Buổi tối, mọi người tập trung trong một cái bàn lớn dùng cơm, sau khi ăn xong, tất cả đều ngồi lại tán gẫu không ngừng, Hàn Vũ Tường vốn dĩ cũng không muốn tham gia, nhưng cuối cùng vẫn là bị không khí hòa ái giữ lại, cùng mọi người nghe kể một câu chuyện.
“Nghe nói, tại sa mạc này, ước chừng ở bốn ngàn năm trước, có một nữ yêu tinh cô độc ngụ trong tòa quỷ bảo, đang đợi người mình yêu”.
“Cái gì?”
Hàn Vũ Tường kích động đứng bật lên, ánh mắt của mọi người cũng kì quái bắn về phía kẻ cô tịch bình thường chưa bao giờ chen lời này. Anh tự biết mình thất thố bèn cười cười bỏ qua, “Thực ngượng, tôi là có chút mất khống chế.”
“Ai ai, không sao cả, mấy thứ này đều là tin đồn, lúc trước tôi nghe được truyền thuyết này cũng phản ứng như cậu.” Lời này khiến cho không khí lúng túng dần hòa hoãn đi.
“Còn nghe nói, chỉ có thời điểm trung thu ngày mười lăm tháng tám, nàng cùng quỷ bảo mới có thể xuất hiện, nàng một mực sống mãi trong bảo si ngốc chờ người yêu chuyển thế trở về, chờ đợi đã mấy ngàn năm, trong truyền thuyết người ta tôn nàng một cái danh, gọi là [Thiên Niên Đẳng Ái] (ngàn năm chờ yêu).”
Hàn Vũ Tường nghe được câu này, đột nhiên cảm thấy trong ngực đau nhói, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy cáo từ: “Thật xin lỗi, không cần để ý tới tôi, mọi người cứ nói chuyện đi, tôi ra dạo vườn hoa một chút.”
Hồ Khả Nhan thấy bóng lưng hắn rời đi liền cảm thấy buồn bã.
Gió, nhẹ thổi lất phất qua khuôn mặt u buồn của Hàn Vũ Tường. Hôm nay làm sao vậy? Vì sao mình khác thường như thế? Chẳng lẽ truyền thuyết này cùng mộng cảnh của mình có liên quan?
“Sao thế? Có tâm sự?”. Một thanh âm mềm nhẹ từ sau lưng vang lên cắt đứt suy nghĩ của anh, Hàn Vũ Tường quay đầu lại nhìn một chút, lần đầu tiên có cảm giác muốn bày tỏ suy nghĩ chính mình.
“Cô có tin giấc mơ của mình không?” Hàn Vũ Tường nhàn nhạt hỏi.
“Không. Tôi tin tưởng chính tôi.” Người sau lưng cũng là một họa sĩ nổi tiếng được đạo diễn tìm về, cô nói một câu đơn giản.
“Có lẽ, chuyện của tôi khi nói ra cô sẽ không tin, bạn tôi nói rằng tôi dường như sống trong mộng” Hàn Vũ Tường có chút thống khổ, bất đắc dĩ.
“Phải không? Mặc dù anh tập hợp tất cả những ưu điểm mà người người mong muốn, anh là hoàn mỹ trong mắt mọi người, nhưng là tôi cảm thấy anh cũng không vui vẻ, anh rất u buồn. Đuổi theo mộng, đương nhiên cũng không phải chuyện gì xấu, nhưng không nên vùi lấp chính mình mà rơi vào quá sâu, một khi đã rời khỏi thực tế, người nào cũng có chút phân không ra hắc bạch, mơ màng không rõ đâu thực đâu ảo.”