– Em đã nói rồi, em với anh Đằng hoàn toàn trong sạch.
– Vừa rồi, em bị bắt cóc đến vùng ngoại ô, nơi đó rất khó bắt xe nên em mới để anh đấy đưa về.
Cô dõng dạc tường thuật lại tất cả mọi chuyện, không hề thêm bớt hay giấu diếm hắn bất cứ một điều gì.
– Còn chuyện chiếc áo là do em suýt nữa bị làm nhục, anh ấy chỉ là muốn bảo vệ em nên mới đưa áo cho em.
– Nếu anh không thích mùi hương trên người anh ấy, em tắm rửa sạch sẽ là được chứ gì?
Ỷ Thanh Lan trước nay luôn ngoan ngoãn, làm một con mèo nhỏ bên cạnh Dương Đổng Triệt.
Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, hôm nay cô lại muốn đối chọi gay gắt với hắn.
Phải chăng, là bởi vì cô đã chịu đựng đủ rồi, bây giờ cô đã hết kiên nhẫn và muốn vùng lên chống trả?
– Chẳng phải anh còn để người con gái khác, để lại dấu hôn trên áo của mình hay sao? Vậy tại sao em không được phép, tiếp nhận sự che chở của người đàn ông khác?
– Không phải chính miệng anh nói, em cũng phải có những mối quan hệ xã hội hay sao?
Đôi mắt mọng nước loé lên sự sắt đá, cô nhìn thẳng vào mặt hắn mà nghiêm túc nói.
– Dương Đổng Triệt, có phải anh đã quá ích kỷ rồi hay không?
– Nếu như anh nghĩ em phản bội anh, ngoại tình với Phó Kiến Đằng.
– Vậy dứt khoát chúng ta ly hôn đi.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Sự thật thì mặc dù Dương Đổng Triệt luôn đối xử tệ bạc với cô, số lần hắn dịu dàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng cho đến tận giờ phút này cô vẫn luôn yêu hắn.
Một thứ tình yêu ti tiện và hèn mọn, loại tình yêu khiến người khác xem thường.
Nhưng… tình yêu thì có lỗi gì chứ?
Có trách thì nên trách Ỷ Thanh Lan cô yêu nhầm người.
Đến bây giờ thì cô thật sự mệt mỏi rồi!
Hắn không yêu cô, vĩnh viễn cũng không!
Cái việc hắn nổi giận có chăng chỉ là ham muốn chiếm hữu của đàn ông, đang trỗi dậy trong lòng hắn.
Hắn nói không thích người khác động vào đồ của mình.
Như thế có nghĩa là trong mắt hắn, cô chỉ là một món đồ chơi, chỉ có kém chứ tuyệt đối không có hơn.
Hơn nữa, ở bên ngoài có lẽ còn cả một tá phụ nữ đang chờ được hầu hạ hắn.
Hắn và cô sống với nhau chỉ khiến cả hai đều cảm thấy mệt mỏi.
Vậy cô hà tất phải cố chấp vun vén cuộc hôn nhân này để làm gì?
Nên buông thì buông thôi.
Ly hôn là cách duy nhất để giải thoát cho cả hai.
Nghe Ỷ Thanh Lan nhắc tới chuyện cũ, còn dám đề cập đến chuyện ly hôn.
Dương Đổng Triệt lập tức nổi cơn điên loạn.
Vươn tay cầm lấy cánh tay của cô lôi dậy, áp sát thân hình đẫy đà của cô vợ nhỏ đáng thương, vào chậu rửa mặt được làm bằng sứ.
Mặc cho cô ra sức vùng vẫy, hắn chủ động kéo khoá quần xuống, động tác thuần thục cởi bỏ từng lớp bảo vệ, để dị vật căng cứng bật ra ngoài.
Đồng thời, cũng thô lỗ tốc váy cô lên, kéo quần lót ren của Ỷ Thanh Lan xuống.
Vẫn là không báo trước, mà từ phía sau vọt vào bên trong cơ thể cô.
– Xem ra lâu rồi tôi không dạy dỗ cô, cô lại không biết thân phận của mình nằm ở đâu đúng không?
– Hôm nay còn dám bật lại tôi nữa sao? Lá gan của cô càng ngày càng to rồi đấy.
Mỗi một câu hắn nói ra, lại là một lần quy đầu to lớn mạnh mẽ, chọc vào nơi sâu nhất trong âm đạo.
Không có màn dạo đầu, mật dịch bây giờ mới tiết ra căn bản không đủ ẩm ướt.
Cảm giác đau đớn từ hạ thân đánh thẳng tới dây thần kinh trung ương, cộng thêm sự nhớp nháp, ươn ướt nơi giao hoan khiến Ỷ Thanh Lan vô cùng khó chịu.
Trên trán lập tức xuất hiện một tầng mồ hôi.
– A… hự… ư… đau… đau quá… Triệt…!
Dương Đổng Triệt biết rất rõ hiện tại, cô không hề muốn cùng hắn chìm trong cuộc “yêu”, nhưng hắn vẫn cố tình muốn cưỡng ép cô.
Kéo khoá đầm của Ỷ Thanh Lan xuống, hắn lại thô bạo rút hai cánh tay của cô ra khỏi ống tay áo, để chiếc đầm công sở cứ thế lơ lửng ở vòng eo thon thả.
Không trực tiếp tháo bỏ lớp áo bra, mà hắn chỉ đơn giản là từ phía sau dùng tay luồn vào bên trong nội y, ôm lấy bầu ngực sữa quen thuộc.
Hiện tại, bao phủ lên dáng ngọc ngà là mùi hương của loại rượu cao cấp.
Mà một người ngày ngày làm bạn với rượu như hắn, khi được thứ hương thơm này bao phủ toàn bộ khứu giác.
Không chỉ cảm thấy dễ chịu, mà còn làm tăng ham muốn tình dục.
Dương Đổng Triệt cúi đầu cắn phập một cái, bờ vai mảnh khảnh của Ỷ Thanh Lan liền hằn sâu dấu răng to lớn.
Ban đầu, là một màu hồng nhàn nhạt, về sau dần chuyển sang màu tím.
– Cô muốn ly hôn với tôi để có thể thoải mái dụ dỗ đàn ông khác sao? Mơ tưởng!
– Tôi sẽ không đồng ý ly hôn, không bao giờ!
– Cho dù đến một ngày tôi không cần cô nữa cũng sẽ không ly hôn.
– Tôi sẽ để cô mang cái danh bà Dương đến hết đời. Đồ phụ nữ lẳng lơ!
Mới họp báo hắn và cô còn rất tình tứ sánh đôi đi bên nhau.
Bây giờ, đùng một cái bỗng dưng lại ly hôn.
Như vậy, chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ cả.
Quan trọng hơn hết, hắn không khi nào muốn cô rời xa hắn.
– À, mà để tôi nhắc cho cô nhớ. Trai có thể năm thê bảy thiếp, nhưng gái thì chỉ có thể chính chuyên một chồng.
– Cho nên, tôi có vui vẻ với người phụ nữ khác ở bên ngoài, cô cũng không có tư cách ý kiến. Nghe rõ chưa?
Hắn đã giải thích rất rõ ràng, là hắn không hề qua lại mập mờ với người phụ nữ nào khác ở bên ngoài, nhưng nếu như cô đã không tin.
Vậy… cứ để cô hiểu nhầm rằng hắn là người đàn ông đào hoa, lăng nhăng đi.
Như thế cũng có sao?
Dương Đổng Triệt cởi bỏ áo lót của cô vứt xuống sàn nhà, mượn độ cao của chậu rửa mặt để cố tình ép chặt bầu ngực sữa vào thành xứ.
Hai tay giữ chặt hông nhỏ của Ỷ Thanh Lan, mạnh mẽ thúc hông để dị vật chôn sâu vào trong cơ thể cô.
Hắn cũng rất ác ôn khi để cạnh của chiếc chậu sứ, chèn ngay chính giữa của đôi gò bồng.
Làm cho núi đồi không còn tròn trĩnh, mà bị biến thành hình thù kỳ dị.
Mặc dù phía dưới từng mảng thịt đỏ tươi, vẫn tham lam cắn chặt lấy vật thể nóng bỏng như hòn than đỏ rực.
Nhưng điểm nhạy cảm của cả thân trên lẫn thân dưới, bị chèn ép thật sự rất đau.
Mồ hôi tứa ra như mưa sau một hồi bị động.
Cuối cùng, Ỷ Thanh Lan vẫn phải khuất phục, trước con thú dữ dũng mãnh của hắn.
– Ư… ư… Triệt… em… lần này em… thật sự sai… sai rồi…!
Cô gần như sức cùng lực kiệt, chỉ có thể ở dưới thân hắn mà rên rỉ.
Nhưng vẫn cố hết sức muốn cầu xin hắn bỏ qua cho mình.
– A… ưm… em không nên… không nên đi chung với anh Đằng… ơ… càng không nên đề nghị ly hôn.
– Tất cả đều là lỗi của em! Cầu xin anh! Em thật sự chịu hết nổi rồi!