Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 143: Chương 143:

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 143: Chương 143:

CHƯƠNG 143: XIN DƯỢC THIỆN
Edit: Lan Anh
Cuộc thi trù thần là một trận đấu tụ hội những người có trù nghệ xuất sắc, không phải ai cũng có thể tham gia thi đấu, thí dụ như Bạch Ngọc lâu, ngay cả tư cách tới xem cũng không có, nhưng cũng có người được mời đến thi đấu, đó là Đỗ nương tử người nổi danh trong giới trù nghệ.
Nàng không cần lấy danh nghĩa của bất cứ tửu lâu nào, chỉ lấy danh nghĩa của bản thân mình đi thi đấu.
“Đỗ nương tử muốn đi sao?” trong trạch viện của Nhan gia, Nhan Như Ngọc vừa nói chuyện phiếm với Đỗ nương tử, vừa rót cho nàng ấy một chén trà Phổ Nhỉ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đỗ nương tử cầm thiếp mời cùng với thẻ bài thi đấu đặt nhẹ nhàng lên bàn: “Ân sư cũng đi, nên ta cũng muốn đi.”
Ân sư trong miệng Đỗ nương tử chính là người được Thiên Hương lâu bỏ giá cao ra mời về – Bảo Thần Trù, nghe khẩu khí của Đỗ nương tử, nàng ấy đối với vị ân sư này khá là kính trọng.
Nhan Như Ngọc cũng không tiện hỏi Đỗ nương tử có thể thắng được trận đấu này hay không.
“Tiểu thư mời nói ra suy nghĩ của mình.” Đỗ nương tử nhận ra Nhan Như Ngọc có điều muốn nói.
Nhan Như Ngọc cười cười, nói: “Ta nghe nói vị Bảo Thần Trù am hiểu dược thiện, không biết có như lời đồn là dược hiệu còn thắng cả tiên đan diệu dược?”

Đỗ nương tử lắc đầu: “Trên đời này làm gì có tiên đan diệu dược? Nhưng dược thiện của ân sư có thể kéo dài tuổi thọ là sự thật, ta là đệ tử ông ấy đắc ý nhất, đáng tiếc cũng không được ăn.”

“Tại sao?” Nhan Như Ngọc không hiểu.
Đỗ nương tử nhẹ nhàng thở dài: “Phương thuốc làm dược thiện ân sư vất vả nghiên cứu đã biến mất.”
Năm đó phương thuốc nằm trong tay của Bảo Thần Trù, sau khi Bảo phu nhân sinh con xong, đơn thuốc cũng biến mất cùng với nhi tử của ông ấy, từ đó về sau, Bảo Thần Trù không bao giờ làm dược thiện nữa.
Không phải là không làm được, mà ông ấy không muốn tức cảnh sinh tình, nỗi đau mất con ai có thể hiểu.
“Tiểu thư hỏi chuyện này làm gì?” Đỗ nương tử nhìn Nhan Như Ngọc.
Nhan Như Ngọc nghĩ nghĩ, nói: “Ta muốn mời Bảo Thần Trù làm một phần dược thiện.”
“Đưa cho Yến thiếu chủ sao?” Đỗ nương tử hỏi.
Nhan Như Ngọc hơi đỏ mặt: “Ân.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hắn…” Đỗ nương tử muốn nói, hắn không hề có bộ dáng của người mắc bệnh, đầu óc có bệnh thì có dùng dược thiện cũng không trị được, nhưng nghĩ lại, thanh danh của sư phụ nàng vang danh khắp nơi, bao nhiêu người vì tranh một bát dược thiện mà chen nhau vỡ đầu, dùng nó nhất định có thể lấy được niềm vui của Yến thiếu chủ và vương phi nương nương.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đỗ nương tử gật đầu nói: “Tốt, để ta đi nói với lão nhân gia.”

Nhan Như Ngọc vui mừng nói: “Đỗ nương tử là đệ tử đắc ý nhất của Bảo Thần Trù, lão nhân gia ông ấy chắc chắn sẽ đáp ứng.”
Đỗ nương tử cũng cảm thấy vấn đề này không lớn, mặc dù tính tình của sư phụ cổ quái, nhưng ông ấy cũng đau lòng nàng, còn nói nếu không phải nhi tử thất lạc, nhất định sẽ cho nhi tử cưới nàng, đem tay nghề cả đời này truyền cho nàng, chỉ là một bát dược thiện, nàng nghĩ sư phụ sẽ không keo kiệt đến mức không cho nàng.
Đỗ nương tử uống một ngụm trà, nghĩ đến chuyện gì đó, lẩm bẩm nói: “Không biết lần thi đấu này có gặp lại tiểu cô nương lần trước không?”
Lần trước? Nhan Như Ngọc hơi dừng một chút: “Đỗ nương tử là nói Du thị làm đậu hũ thối ở yến tiệc của Ngụy gia?”
“Chính là nàng.” Không phải Đỗ nương tử nhớ mãi không quên, mà thật sự là đậu hũ thối của nàng ấy khiến người ta cả đời khó quên.
Nhan Như Ngọc chưa ăn qua đậu hũ thối của Du Uyển làm, nhưng Nhan Như Ngọc không có ấn tượng tốt với Du Uyển, phá hư chuyện tốt của nàng không nói, còn một bộ dáng dầu muối không ăn, bất quá chỉ là một tiểu thôn cô, làm sao có thể sánh bằng thiên kim phủ tướng quân như nàng.
Nhan Như Ngọc đè xuống sự chán ghét trong lòng, lạnh nhạt nói: “Nàng ta làm sao có tư cách? Cuộc thi đấu này không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể tham gia, Đỗ nương tử là đệ tử đắc ý nhất của Bảo Thần Trù, nàng ta có muốn xách giày cho Đỗ nương tử cũng không xứng, không cần để ý đến nàng ta mắc công mất thân phận.”
Coi như Dương đại trù của Thiên Hương lâu có nổi tiếng thì cũng không thể đánh đồng với Đỗ nương tử, huống chi chỉ là một cô nương làm nông?
Nhưng không biết sao, Đỗ nương tử lại có dự cảm không tốt lắm.
Nhan Như Ngọc thấy Đỗ nương tử trầm mặc không nói, đang định nói thêm hai câu thì Lâm mụ mụ vén rèm tiến vào.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nhan Như Ngọc hỏi.
Sắc mặt Lâm mụ mụ vui mừng: “Tiểu thư, Phương mama đến rồi.”

Yến Cửu Triêu lưu lại phòng người nào đó quá lâu, lúc về đến Phủ Thiếu Chủ đã là gần sáng.
Phủ Thiếu Chủ đèn đuốc sáng trưng, có một chiếc xe ngựa so với xe ngựa của hoàng hậu còn xa hoa hơn, đang dừng trước cửa lớn của Phủ Thiếu Chủ.
Một tên người hầu mi thanh mục tú đi tới, quỳ rạp dưới đất.
Yến Cửu Triêu giẫm lên lưng hắn đi xuống, nhàn nhạt quét mắt qua chiếc xe ngựa xa hoa kia một chút, mặt không thay đổi bước vào phủ.
Hắn đi đến đình viện, không có gì bất ngờ xảy ra, ở hành lang đang có một người đứng bồi hồi không yên – Thượng Quan Diễm.
Thượng Quan Diễm cũng đã ở đây hơn nửa đêm, bà phái hộ vệ đi thì không có một ai quay lại hồi báo, lo lắng không biết có gì xảy ra không thì thấy thân ảnh của Yến Cửu Triêu chầm chậm đi tới.
Thần sắc Thượng Quan Diễm lập tức buông lỏng, đi xuống mấy bậc thang nói: “Con đi đâu vậy?”
Yến Cửu Triêu không đáp lại bà, chỉ thanh lãnh nói: “Làm sao? Sợ ta đi tìm chết?”
Thượng Quan Diễm nghẹn họng.
Yến Cửu Triêu bước lên mấy bước, đi ngang qua Thượng Quan Diễm, không đến phòng mình mà đi qua một cái phòng nhỏ kế bên.
Thượng Quan Diễm nhìn theo bóng lưng của hắn: “Không cần xem, hài tử ta đưa đi rồi.”

Yến Cửu Triêu đang đẩy cửa phòng ra thì dừng lại.
Thượng Quan Diễm siết chặt khăn tay, ánh mắt phức tạp nói: “Đợi mấy ngày nữa ngươi khá hơn, ta sẽ đón mấy đứa nhỏ về.”
Yến Cửu Triêu cau mày xoay người, bất mãn nhìn bà một cái, muốn nói gì đó thì ánh mắt lại rơi vào lớp sa mỏng được bà đeo trên cổ.
Tuy mùa hè nóng bức, nhưng trên cổ của bà thường đeo sa mỏng, đủ kiểu dáng tinh xảo, màu sắc tươi sáng, khiến nữ nhân Kinh Thành vô tình nhìn thấy lại tranh nhau bắt chước.
Tối nay tuy mùa hè nóng bức, sa mỏng có chút bị lệch, lộ ra một vết sẹo dữ tợn.
Đây là do một lần Yến Cửu Triêu phát bệnh, ngay cả nương của mình cũng suýt bị hắn bóp chết, con của hắn….
Tay Yến Cửu Triêu đang đẩy cửa liền tạo thành nắm đấm, chậm rãi buông xuống, sau đó hắn không nói một lời mà xoay người đi về phòng.
Thượng Quan Diễm thở phào một hơi.
“Vạn tổng quản.” Thượng Quan Diễm phân phó nói, “Ngươi thu thập một chút, mấy ngày này ta sẽ ở lại Phủ Thiếu Chủ.”

Vạn thúc muốn nói thiếu chủ không muốn thấy ngài, hắn lần này tốt rồi, không có phát bệnh, cũng không có tổn thương bất cứ ai, cũng không tự làm bản thân mình bị thương.
Nhưng lời đến bên môi lại thấy trong mắt Vương phi có một tầng hơi nước, yên lặng nuốt câu chuyện xuống.
“Dạ, để lão nô đi thu dọn phòng cho Vương phi.”
 

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Trò ĐùA Uyên Ương

Chương 143: Chương 143

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 143: Chương 143

Cảnh Báo: Chương này có nội dung người lớn, phiền cân nhắc trước khi đọc.

Tác giả sẽ không chịu bất cứ mọi trách nhiệm nào.
…—————-…
Đường cùng của Thiến Vy đã là một bức tường, bước chân của người đàn ông kia thì lại càng ngày càng gần, cô không còn đường để chạy, chỉ biết đứng một chỗ sợ hãi bật khóc.
“Anh đừng qua đây…Đừng qua đây mà…”
Nhưng Dịch Thừa Phong chỉ lạnh lùng cười, không hề quan tâm đến những giọt nước mắt của cô, Thiến Vy đã cùng đường thế là bị anh tóm lấy ném thẳng xuống giường, một lần nữa cô bị anh đè lên, kháng cự không được vùng vẫy không xong.
“Đừng…Đừng làm vậy…Xin anh đừng…”
“Bớt làm ra cái dáng vẻ này với tôi đi.

Không phải lúc sáng cô với Nghiêm Thần tình tứ lắm sao?”
“Không có! Chuyện không phải như anh nghĩ.

Không phải vậy đâu.”
“Không phải vậy thì là như thế nào? Là cô làm người mẫu cho anh ta, giúp đỡ cho anh ta đối đầu với công ty tôi, Lâm Thiến Vy cô đúng là con tiện nhân không biết xấu hổ, ba tôi yêu thương cô như vậy mà cô lại đi giúp đỡ cho giặc đối phó với ông ấy, cô không những ăn cây táo rào cây sung mà còn rất biết cách dụ dỗ đàn ông nữa chứ, cô cho Nghiêm Thần tùy tiện sờ soạn cơ thể, cho anh ta nhìn ngắm cơ thể của cô thì tại sao lại không cho tôi được giống anh ta.

Chẳng lẽ cô chê tôi không thỏa mãn cô bằng tên khốn đó?”

“Anh câm miệng! Nghiêm Thần không phải loại người như anh.

Anh sỉ nhục tôi sao cũng được nhưng tôi không cho phép anh sỉ nhục anh ấy.”
“Ha ha, cô nói anh ta không phải loại người như vậy, tôi hỏi cô lúc sáng tại sao anh ta lại tiếp xúc thân mật với cơ thể cô.

Hả?” Dịch Thừa Phong gầm lên như phát điên.
“Không phải thân mật, anh hiểu lầm rồi, cái đó chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.”
“Cô nói láo! Cô nghĩ tôi không biết những thủ đoạn của cô sao? Nếu cô đã thèm khát đàn ông tới như vậy, đêm nay tôi sẽ đáp ứng cô.”
Mặt Thiến Vy vốn đã tái nhợt, khi nghe anh nói xong lại càng tái hơn.

“Đừng mà…Anh không yêu tôi, xin đừng làm vậy với tôi.”
“Đâu nhất thiết phải yêu mới được làm, tôi là chồng của cô, tôi có đủ tư cách, muốn làm gì thì làm, cô lấy gì cản được tôi?”
“Anh không thể làm như vậy! Chẳng lẽ…chẳng lẽ anh muốn làm ra chuyện có lỗi với Cố Tiểu Ngọc sao?”
Dịch Thừa Phong thấy cô quá ngây thơ nên không nhịn được liền bật cười thành tiếng.

“Lâm Thiến Vy, cô đừng có nhầm lẫn nữa, tôi yêu Tiểu Ngọc là một chuyện, làm ra chuyện có lỗi với cô ấy là một chuyện, không yêu cô là một chuyện, cưỡng bức cô lại là một chuyện khác.”
Nói xong, anh hướng ánh mắt nhìn xuống phần ngực của cô, cơ thể này anh đã từng nhìn qua một lần rồi, lúc sáng thấy cô dùng cặp ngực này tiếp xúc cơ thể với Nghiêm Thần làm anh điên muốn nổ tung, bây giờ thấy nó lại tránh không khỏi có ý định muốn làm một trận để trừng phạt.
“Đừng mà!” Thiến Vy hốt hoảng la lên.

Một tiếng toạc chói tai từ bên dưới cơ thể của Dịch Thừa Phong phát ra, tất cả đã không kịp nữa.
Bên trong không mặt nội y, phơi bày ra hai cục bột nhỏ to tròn hồng hào đáng yêu, Thiến Vy hận không thể lập tức che lại, Dịch Thừa Phong nhìn từ trên xuống dưới không sót một chỗ, eo thon, nước da trắng hơn cả tuyết, đường cong chỗ nào chỗ nấy quyến rủ đến mức có thể đoạt mạng người.
Phảng phất thêm một chút hương thơm ngọt ngào yếu ớt của sữa tắm làm chỗ đó của anh bất ngờ trở nên hưng phấn mà cư.ơng lê.n đáng sợ.

“Lâm Thiến Vy, đây là do cô mê hoặc tôi.

Đêm nay nhất định sẽ cho cô dục tiên dục tử.”
“Đừng mà…Cầu xin anh…”
“Đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tôi, cơ thể của cô một lát nữa sẽ bán đứng cái miệng của cô đó.”
“Dịch Thừa Phong!” Cô hét lên khi nghe thấy âm thanh của tiếng khóa quần bị kéo xuống, chính ngay lúc này cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói : “Không phải lâu nay anh vẫn luôn muốn ly hôn với tôi sao, tôi toại nguyện cho anh.

Chúng ta ly hôn đi!”

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Năm chữ cuối cùng được thốt ra từ miệng cô khiến anh nhất thời không thể nào tin được.

Sau đó bất ngờ bật dậy khỏi người cô, sắc mặt cũng vì câu nói đó mà thay đổi.

Từ đáy lòng dâng lên một cảm giác khó thể diễn tả, rõ ràng anh ghét cô như vậy, khi nghe cô nói muốn ly hôn đáng lẽ phải vui mừng nhảy nhót thì giờ lại thấy có chút khó chịu.

Vì sao…vì sao anh lại nói không nên lời cái cảm giác này?
Thiến Vy với lấy tấm chăn che lại cơ thể, cô quan sát biểu cảm của anh, thấy anh bị kích động rất lâu vẫn chưa có phản ứng, không nhịn được mà nói: “Đừng im lặng nữa, tôi biết anh chưa từng coi tôi là vợ của anh, cũng như chưa từng coi cuộc hôn nhân của chúng ta ra gì.

Anh chán ngán tôi cũng chán ngán, vậy hãy ly hôn đi! Tôi buông tha anh, biến mất khỏi cuộc đời anh, đời này kiếp này không xuất hiện làm chướng mắt anh nữa.”
Dịch Thừa Phong đột nhiên nhào tới bóp chặt cổ cô, đôi mắt sắc bén trừng to không chớp.

“Đừng tưởng tôi không biết, muốn cô nói ra hai chữ ly hôn này chắc chắn Nghiêm Dực Thần đã hẹn cô cùng cao bay xa chạy, cô muốn ly hôn với tôi chẳng qua là để bỏ trốn cùng anh ta sống một đời hạnh phúc, đúng chứ?”
Không để cô trả lời, anh sáp lại gần mặt cô, cười như không cười.

Đem từng chữ từng chữ một nói hết ra khỏi miệng: “Tôi sẽ không cho cô toại nguyện, cô mãi mãi chỉ có thể là vợ của tôi, tôi không cho phép cô bỏ trốn cùng tên khốn đó càng không cho phép cô cùng anh ta sống hạnh phúc.

Tôi sẽ trói cô bên cạnh, dù không yêu cô nhưng tôi nhất quyết không cho cô thuộc về kẻ khác.”
“Tại sao?” Thiến Vy không cam tâm.

“Rõ ràng trước kia anh một mực muốn ly hôn với tôi, tại sao bây giờ lại không chịu tha cho tôi?”
“Trước kia khác bây giờ khác, trừ phi tôi chết bằng không cô vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện sống hạnh phúc với Nghiêm Thần.

Tôi muốn cô mãi mãi bên cạnh tôi, mỗi ngày bị tôi giày vò, mỗi ngày đều chịu sự hành hạ, tôi đã không được hạnh phúc thì các người cũng hòng!”
Anh phát điên xé nát tấm chăn khiến cô không còn một mảnh vải che thân, còn dùng cavat trói chặt hai tay cô lại.

Thiến Vy dùng tất cả sức lực kháng cự lại anh nhưng đều vô ích.

“Thả tôi ra…anh không được làm vậy…”
Dịch Thừa Phong cười lên ác độc, đưa một đốt ngón tay vào bên trong nơi nữ tính của cô tàn nhẫn càn quét mọi thứ làm cô đau đớn run rẩy.
“Aaaa…đừng mà…đau…đau quá…hức hức…”
Anh mặc kệ lời cô nói tiếp tục dùng móng tay nhọn hoắc của mình cào xé bên trong của cô, một tay còn lại nhào nặn hai cục bột nhỏ, ngực của cô thật mềm, vừa chạm vào đã thích, nghĩ đến chuyện hồi sáng anh lại tức giận mà bóp ngực cô mạnh hơn.
“Đồ b/iến thái…hức hức…bỏ tay ra…đừng bóp nữa mà…” Chứng kiến cơ thể mình bị anh đem ra chơi đùa cô không còn cảm giác gì ngoài đau đớn nhục nhã.

“Chỉ có như vậy mới khiến cô không thể ở bên cạnh người đàn ông khác.”
“Đồ khốn…Tôi ghê tởm anh!”
Dịch Thừa Phong cười lên như kẻ điên b/ệnh hoạn, tìm hết tất cả những nơi nhạy cảm của cô rồi dùng hết thảy những thủ đoạn độc ác để tra tấn cơ thể yếu đuối mỏng manh bé nhỏ.

Thấy cô không r/ên rỉ anh liền phát cáu, véo mạnh vào miếng thịt non dưới đùi của cô.
Nhưng cũng chỉ khiến cô đau đớn bật khóc chứ không phát ra âm thanh r/ên rỉ nào.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!