“Hai người muốn ăn gì?” Cô gái dân tộc Tạng hỏi bằng tiếng phổ thông không được chuẩn cho lắm.
Ôn Huyền lấy thực đơn xem, thèm thuồng đến mức suýt chảy nước miếng, cô gọi một tràng dài: “Thịt dê ninh vàng, thịt dê nhúng, mì thập cẩm, trà táo đỏ, bánh mì áp chảo, thêm một bát canh bò nữa!”
Dứt lời, cô nhìn về phía Lục Kiêu.
Lục Kiêu gọi món đơn giản hơn nhiều: “Một bát mì thịt băm cỡ lớn.”
“Anh à, một bát mì đủ ăn không ạ?”
Cô gái dân tộc Tàng kia thắt một bím tóc dài, để nó rủ xuống trước ngực, khuôn mặt còn mang theo vẻ hồng hào của vùng cao nguyên, cũng có đôi phần xinh đẹp.
Cô gái vừa nhớ kỹ tên món, vừa hỏi Lục Kiêu, ánh mắt liên tục nhìn về phía anh.
Tất nhiên ánh mắt ấy có ẩn ý khác nữa.
Ôn Huyền: “…”
Cô hằm hè nheo mắt lại, cái quái gì vậy?
Không thấy cô còn đang ngồi ở đây sao?
Giây tiếp theo, cô đột nhiên họ ra thành tiếng.
Cô gái dân tộc Tàng kia mỉm cười rồi cầm thực đơn đi.
Cô gái vừa đi, Ôn Huyền lập tức khoanh tay trước ngực rồi trừng mắt nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Ôn Huyền: “Anh chỉ gọi mì thôi à? Có no nổi không? Hay anh sợ tôi bảo anh trả tiền?”
Lục Kiêu hít một hơi thật sâu: “Im miệng.”
Ôn Huyền: “…”
Cô nhỏ giọng nói thầm gì đó, thỉnh thoảng lại đánh mắt nhìn về phía cô gái dân tộc Tạng vừa mới rời đi kia.
Cuối cùng cô vẫn không nhịn được nói: “Không ngờ anh cũng được chào đón đấy nhỉ, đi đến đâu cũng có phụ nữ ngấp nghé.”
Cô không ghen, không ghen chút nào hết.
Lục Kiêu ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt chỉ toàn vẻ lạnh nhạt: “Cô không thấy nhạt nhẽo à?”
Ôn Huyền chả quan tâm, cô chỉnh lại dáng ngồi, đưa một tay lên chống cằm, cố ý nói: “Mà thật, cô gái dân tộc Tạng đó cũng khá xinh đấy chứ!”
Vừa nói, cô vừa trộm nhìn anh.
Khuôn mặt của Lục Kiêu chẳng thay đổi chút nào, anh giơ tay kéo khóa áo gió, nhanh nhẹn cởi áo ra, nói: “Không biết, không nhìn.”
Lục Kiêu vừa dứt lời, hai mắt Ôn Huyền lập tức sáng lên, nở nụ cười vui vẻ.
Sau đó, cô ân cần châm trà cho anh.
Lục Kiêu cầm điện thoại, có vẻ như đang nhắn tin cho ai đó, màn hình hiển thị giao diện của WeChat.
Lúc Ôn Huyền đẩy chén trà sang cho anh, cô nhanh chóng liếc mắt nhìn qua, đáy lòng lại bắt đầu ngứa ngáy.
Má ơi, đó là WeChat của anh!
Ôn Huyền cũng lấy điện thoại ra, nhấn mở WeChat rồi nhìn về điện thoại của Lục Kiêu, nở nụ cười lén lút.
Cô cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh như thế.
Lục Kiêu nhắn tin cho Cát Trác hỏi thăm tiến trình, thấy tất cả đều tiến hành thuận lợi, anh mới định đặt điện thoại xuống.
Đúng lúc này, không biết nhận ra điều gì, động tác của anh hơi dừng lại.
Lúc chậm rãi ngẩng đầu lên, anh thấy cô đang nhìn chằm chằm vào điện thoại mình.
Lục Kiêu đặt tay xuống: “Làm gì thế, định trộm điện thoại à?”
Lời này vừa nói ra, Ôn Huyền lập tức ho một tiếng, ánh mắt né tránh, cuối cùng lại nói một cách nghiêm túc:
“Đội trưởng Lục nói vậy hơi khó nghe đấy. Tôi đang nghĩ rằng bản thân ở chốn tha hương xa lạ, không biết hai chúng ta có nên thêm phương thức liên hệ gì đó không, ví dụ như… số điện thoại, WeChat chẳng hạn.”
Không có việc gì làm thì cô còn có thể xem khoảnh khắc WeChat của anh luôn.
Quá hợp lý!