Rõ ràng chuyện gì cũng chưa xảy ra, nhưng có vài dự đoán đã nhanh chóng trình diễn một tràng trong đầu Chu Phỉ, bùm bùm giống như tiếng pháo hoa nổ tung, khiến cô mê muội.
Chu Phỉ hơi căng thẳng, hơi sợ hãi, cũng càng chờ mong.
Một đôi mắt to nhìn Tạ Yển Xuyên đang gần trong gang tấc, hàng mi dài nhấp nháy.
Tạ Yển Xuyên bỗng bật cười, đầu ngón tay sờ nhẹ lên mi mắt Chu Phỉ, giọng điệu mập mờ không rõ: “Đang nghĩ gì thế?”
Không đợi Chu Phỉ trả lời, Tạ Yển Xuyên lại nói: “Hôm qua em cho bà nội leo cây, bà căn dặn kỹ càng hôm nay nhất định phải gặp được em.”
“À…” Mặt Chu Phỉ xoẹt một cái đỏ bừng, ý thức được những suy nghĩ lung tung kia của mình buồn cười cỡ nào.
Tạ Yển Xuyên dùng ngón tay cọ lên chóp mũi Chu Phỉ: “À cái gì?”
Chu Phỉ ngượng ngùng đẩy Tạ Yển Xuyên ra tông cửa xông ra: “Không thèm nghe anh nói nữa. em sắp trễ rồi.”
Tạ Yển Xuyên còn lười biếng dựa nghiêng vào lan can, hạ cửa sổ xe xuống, cà lơ phất phơ nói với Chu Phỉ: “Quên cầm sách.”
Chu Phỉ ảo não, lại chỉ có thể ỉu xìu vòng lại cầm lấy sách rơi trên ghế lái phụ.
Từ đầu đến cuối trong mắt Tạ Yển Xuyên đều đầy ý cười: “Tối nay gặp.”
Một câu tiếng Quảng Đông đột nhiên xuất hiện, cuốn hút kỳ cục.
Chu Phỉ cầm sách lên, quay đầu trừng Tạ Yển Xuyên một cái, mặt mang vẻ hờn dỗi.
Tạ Yển Xuyên ngồi trong xe cười càng thêm càn rỡ, nhìn phóng đãng không kiềm chế được.
Trong lòng cả hai đều rõ, mập mờ đang lên men lan tràn.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Chu Phỉ gần như là đạp tiếng chuông vào phòng học.
Chẳng mấy khi cô ăn mặc thế này ở trường, lại trang điểm, bạn học cùng lớp đều ngẩng đầu đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô.
Bách Dung Dung càng là viết ‘có phải mình gặp phải quỷ không’ đầy mặt.
Cái gọi là anh hùng tiếc anh hùng, mỹ nữ cũng tiếc mỹ nữ. Cạnh tranh giữa phái nữ càng là vĩnh viễn không có khả năng, độ yêu thích gái đẹp của cô gái Bách Dung Dung này bỏ xa độ yêu thích với đàn ông.
Lúc này cảm xúc của Chu Phỉ vẫn chưa thể bình tĩnh, dáng vẻ mất hồn mất vía lại e thẹn như thiếu nữ này của cô, đừng nói là đàn ông, Bách Dung Dung ở bên cạnh cũng không thể dời mắt nổi.
Vậy mà có thể trang điểm vào tiết học lúc tám giờ sáng, Bách Dung Dung giơ ngón tay cái lên với Chu Phỉ: “Cứu mạng! Bảo bối của mình, hôm nay cậu cũng quá quá quá đẹp đó!”
Chu Phỉ đè thấp giọng: “Đừng chế giễu mình.”
Bách Dung Dung: “Mình chế giễu cậu làm gì? Mình đã nói với cậu rồi, đừng đội mũ che mặt suốt ngày nữa, chỉ cần cậu trang điểm nhẹ một chút thì vòng nguyệt quế danh hiệu hoa khôi ngành mình đã không là của ai ngoài cậu rồi.”
Chu Phỉ không tán phét với Bách Dung Dung nữa: “Xuỵt, tập trung nghe giảng!”
Một ngày này bắt đầu từ bảy giờ sáng, đối với Chu Phỉ mà nói thì mỗi giờ mỗi khắc đều tràn ngập chờ mong, mặc dù chính cô cũng không rõ rốt cuộc mình đang chờ mong điều gì.
Gần như là tiếng chuông tan học vừa vang lên thì Chu Phỉ lập tức nhận được tin nhắn của Tạ Yển Xuyên.
Tạ Yển Xuyên gửi một tấm ảnh sang, hẳn là bữa trưa của anh.
Bối cảnh là phòng ăn ở nhà anh, trên bàn ăn là ba món ăn một món canh, trang trí tinh xảo.
Chu Phỉ biết trong nhà Tạ Yển Xuyên có dì giúp việc thuê theo giờ làm cơm, chẳng qua chỉ cần anh có rảnh đều sẽ xuống bếp. Có lẽ rất nhiều người cho rằng, con trai nấu cơm là một việc nhỏ bình thường chẳng quan trọng, nhưng đúng là điểm này lại rất đả động Chu Phỉ.
Trong trí nhớ từ nhỏ đến bây giờ của Chu Phỉ, bình thường đều việc nhà lớn nhỏ trong nhà bình thường đều là phụ nữ làm. Ở nhà ông bà nội là bà nội làm, ở nhà của chính họ thì là mẹ làm. Đàn ông đừng nói là hỗ trợ rửa cái bát, ngay cả vào phòng bếp đều giống như chạm vào điều cấm kỵ.
Tạ Yển Xuyên: [Muốn ăn không?]
Chu Phỉ cố ý: [Làm sao giờ, không muốn lắm đâu.]
Tạ Yển Xuyên: [Vậy thì tốt quá, dù sao không phải cho em ăn.]
Chu Phỉ: [Hừ.]
Tạ Yển Xuyên: [Buổi tối lại chuẩn bị món ngon cho em.]
Chu Phỉ: [Không thèm.]
Tạ Yển Xuyên: [Anh thèm.]
Hai chữ, lại nắm chặt lấy trái tim Chu Phỉ.
Chu Phỉ hoài nghi mình bị Tạ Yển Xuyên bắt chẹt đến sít sao.
Đương nhiên, ngoài Tạ Yển Xuyên thì Bách Dung Dung cũng gắt gao bắt chẹt cô.
Thư viện.
Bách Dung Dung một tay chống đầu nhìn Chu Phỉ mơ mộng, chờ Chu Phỉ đặt điện thoại xuống mới chậm rì rì mở miệng: “Hôm qua còn có người tìm mình giải quyết vấn đề tình cảm, xem ra hiện tại đã tự học thành tài?”
Hai người ngồi ở trong góc, nơi này không có người nào.
Chu Phỉ đè thấp giọng kể chuyện xảy ra buổi sáng cho nói với Bách Dung Dung nghe.
Bách Dung Dung chậc một tiếng, cũng không nói thêm lời vô ích gì, quay đầu cầm lấy túi xách của mình.
Chu Phỉ đang cúi đầu uống nước, chỉ thấy Bách Dung Dung lôi ra một món đồ hình vuông được đóng gói bằng bóng bạc, cô bỗng phun hết nước trong miệng ra.
Bách Dung Dung nhìn liếc Chu Phỉ: “Nhìn cái dáng vẻ chưa thấy qua việc đời của cậu kìa.”
Khoai lang bỏng tay.
Chu Phỉ căn bản là chạm cũng ngại chạm vào.
“Sao cậu lại mang theo cái thứ này bên người chứ.” Nói cũng ngượng ngùng nói.
Bách Dung Dung: “Chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
Chu Phỉ: “…”
Bách Dung Dung: “Cậu cũng cầm đi, nhỡ đâu đối phương không chuẩn bị, các cậu lại đang cao hứng thì sao? Chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
Không đợi Chu Phỉ nói gì, Bách Dung Dung tự mình cầm lấy món đồ kia, quen cửa quen nẻo mở túi xách của cô ra quăng vào trong.
Chu Phỉ bất chấp tất cả: “Mình cảm ơn cậu.”
Bách Dung Dung: “Hai đứa mình ai với ai chứ, không cần khách sáo nhé.”
*
Vượt qua buổi chiều một cách không tính là bình tĩnh, bởi vì Chu Phỉ gặp Trần Vận.
Trần Vận nhìn Chu Phỉ đăm đăm, chỉ kém xoè đuôi trước mặt cô. Cũng may không phải là học chung lớp với nhau, bằng không anh ta lại muốn dồn hết sức lực thể hiện phong thái của phổ tin nam.
Nhưng rốt cuộc Chu Phỉ vẫn đánh giá thấp trình độ tự tin của Trần Vận.
Lúc trên lớp, điện thoại Chu Phỉ đặt ở trong ngăn kéo vẫn luôn rung không ngừng, tất cả đều là tin nhắn do Trần Vận gửi tới.
Trần Vận: [Hôm nay em trang điểm à?]
Trần Vận: [Nhìn thấy em lúc nghỉ giữa giờ.]
Trần Vận: [Nói thật, em trang điểm anh thấy không quen lắm, mặt mộc vẫn đẹp hơn.]
Trần Vận: [Con gái không có tự tin mới có thể trang điểm.]
Lúc ấy Chu Phỉ chỉ thấy cạn lời.
Không đúng, cô trang điểm thì liên quan gì tới anh ta chứ?
Vốn không định để ý tới Trần Vận, không nghĩ tới anh ta lại gửi một đống tin tới.
Trần Vận: [Anh biết em đang nhìn điện thoại, vì sao không để ý tới anh?]
Trần Vận: [Hôm nay em cố ý ăn mặc kiểu này, là yêu đương à?]
Trần Vận: [Nói thật, thật ra anh cũng chẳng thích em tới thế, nếu như em yêu đương thì anh chúc phúc cho em.]
Trần Vận: [Thực sự không muốn để ý đến anh thì em có thể block anh.]
Trần Vận: [Rất vô vị.]
Điện thoại của Chu Phỉ vẫn luôn rung, dẫn tới sự chú ý của Bách Dung Dung ngồi bên cạnh.
Bách Dung Dung vừa nhìn thấy là tên Trần Vận này thì lập tức trợn trắng mắt. Bách Dung Dung tự nhiên là có nghe thấy chuyện có liên quan tới việc Trần Vận theo đuổi Chu Phỉ, tận từng chứng kiến tận mắt.
Chính là đầu học kỳ này, một buổi chiều khi mới khai giảng không lâu, lúc Bách Dung Dung và Chu Phỉ đọc sách ở thư viện thì gặp được Trần Vận. Lúc ấy vị trí bên cạnh Bách Dung Dung và Chu Phỉ đều có người, sau khi Trần Vận nhìn thấy bọn cô thì trực tiếp nói với một người bên cạnh họ rằng: “Mỹ nữ có thể nhường chỗ cho anh không? Anh là bạn của bọn họ.”
Nói thật, lúc đó Bách Dung Dung thật sự rất muốn nói tôi không phải bạn bè của anh. Không nghĩ tới mới vài giây mà Trần Vận đã cãi nhau om sòm với cô gái bên cạnh.
Đại khái là cô bạn kia không chịu nhường chỗ, Trần Vận nói một câu khó nghe: “Gọi cô là mỹ nữ là khách sáo, cô cho rằng mình đẹp thật à, cạn lời, nhường chỗ mà thôi, có cần phải so đo từng tý một thế không?”
Có trời mới biết lúc ấy Chu Phỉ và Bách Dung Dung cạn lời cỡ nào, thấy tình thế phát triển không ổn, các cô lập tức nói xin lỗi với cô bạn bên cạnh. Không nghĩ tới Trần Vận vẫn không ngừng lải nhải.
Nói thật, Bách Dung Dung còn chưa gặp được tên đàn ông nào không biết xấu hổ như Trần Vận.
Bách Dung Dung thực sự rất hiểu vì sao Chu Phỉ không muốn nói chuyện yêu đương, đàn ông gặp được trong cuộc sống một tên hai tên đều là loại mặt hàng này, ai còn muốn yêu đương?
Sau đó Trần Vận liên tục xin lỗi, nói lúc đó mình có hơi xúc động, thái độ cũng coi như chân thành.
Sau chuyện này, có một đoạn thời gian Chu Phỉ không tiếp tục có bất kì liên hệ gì với tên Trần Vận này.
Chẳng qua đoạn thời gian trước bởi vì tham gia hoạt động câu lạc bộ cùng nhau mà Trần Vận lại bắt đầu chủ động tìm Chu Phỉ nói chuyện, lại biểu hiện thái độ ân cần.
Bách Dung Dung cướp lấy điện thoại Chu Phỉ, phản kích không chút lưu tình: [Anh cũng không vẩy bãi nước tiểu mà tự soi xem mình mấy cân mấy lạng? Chu Phỉ trang điểm đúng là đẹp như tiên nữ, ai cần anh lo? Con mẹ nó, một tên vừa lùn vừa nghèo vừa thất bại như anh, là lực lượng thần bí nào cho anh loại tự tin cho là mình đẹp trai đến hết thuốc chữa này thế? Nói cho anh biết, cho dù đàn ông trên toàn thế giới đều chết hết thì Chu Phỉ cũng vĩnh viễn không có khả năng ở bên nhau với cái loại phổ tin nam như anh! Đừng ngày nào cũng đến tìm cảm giác tồn tại cho bản thân! Anh thật sự không xứng!]
Một hơi gõ xong những chữ này, Bách Dung Dung bấm gửi đi. Bên kia trả lời rất nhanh.
Trần Vận: [Có bệnh à? Thật sự nghĩ mình ra gì?]
Bách Dung Dung không nói hai lời trực tiếp block Trần Vận.
”Cậu nên block gã đàn ông mắc ói này sớm rồi, sao còn để tới bây giờ?” Bách Dung Dung không hiểu.
Thật ra Chu Phỉ vẫn luôn muốn xoá kết bạn Trần Vận, nhưng mà cô làm chuyện gì cũng không quả quyết, vừa nghĩ tới cùng trong một bộ môn với Trần Vận ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, xoá kết bạn anh ta như thế thì lại cảm thấy rất xấu hổ, dứt khoát đưa anh ta vào danh sách nằm.
Những chuyện như này thật ra cũng không ít.
Cô gái Chu Phỉ này nhìn bề ngoài có vẻ cẩu thả, nhưng một sự việc cũng có thể nghĩ quanh co lòng vòng rất nhiều.
*
Tạ Yển Xuyên: [Anh ở chỗ dừng xe buổi sáng.]
Mười phút đầu sau khi tan học buổi chiều, Chu Phỉ nhận được tin nhắn từ Tạ Yển Xuyên.
Chu Phỉ còn cảm thấy phiền muộn vì chuyện của Trần Vận, cũng không trả lời Tạ Yển Xuyên luôn.
Chuông tan học vang, bạn học trong lớp nối đuôi nhau đi ra, Bách Dung Dung biết Chu Phỉ có hẹn nên cũng không đi cùng đường với cô.
Chu Phỉ dây dưa dây cà đến cuối cùng mới đi.
Thật ra thời gian còn sớ, mới hơn ba giờ chiều.
Giờ này tới nhà Tạ Yển Xuyên hẳn không phải ăn cơm nhỉ?
Phòng học ở lầu bốn, trên tay Chu Phỉ ôm sách, trên vai treo túi xách, một thân một mình ung dung mà chuẩn bị đi xuống dưới.
Mới đi hai bước lại gặp Trần Vận ngay trên hành lang.
Quả đúng là âm hồn không tan.
Trần Vận chẳng tránh né chút nào ngăn giữa đường Chu Phỉ đi, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Chẳng hiểu sao Chu Phỉ thấy phản cảm loại ánh mắt này của Trần Vận, phảng phất hiện tại cô là một con khỉ bên trong gánh xiếc thú, mặc cho anh ta tham quan.
“Có thể tránh ra không?” Chu Phỉ lạnh mặt.
Trần Vận: “Nếu như anh nói không nhường thì sao?”
Chu Phỉ: “Vậy tôi gọi giảng viên.”
Trần Vận nhún vai: “Em gọi đi, anh có làm gì đâu.”
“Nhưng cậu chướng mắt.” Giọng nói trầm thấp của Tạ Yển Xuyên đột nhiên xuất hiện sau lưng Chu Phỉ sau lưng Chu Phỉ, còn không đợi Chu Phỉ quay đầu, anh đã giơ tay nhẹ nhàng khoác lên vai cô.
Tạ Yển Xuyên cao hơn Trần Vận gần nửa cái đầu, ánh mắt rơi xuống người Chu Phỉ: “Anh đợi em ở dưới lầu rất lâu, cho nên là thứ này cản đường của em?”
Anh nói thứ này.
Có hơi nhục nhã người ta.
Cũng không tránh khỏi khiến người ta không thoải mái.
Nhịp tim Chu Phỉ hẫng một nhịp, cô ngửa đầu nhìn Tạ Yển Xuyên đứng ở bên cạnh mình, cảm nhận được hơi thở quen thuộc và tràn đầy cảm giác an toàn trên người anh.
Đợt va chạm này thực sự quá mạnh.
Tu La tràng trong tiểu thuyết tình cảm xảy ra trên người cô, không khỏi cũng quá khiến người ta váng đầu hoa mắt.
Trước mắt với Chu Phỉ mà nói thì cảm thụ chân thật nhất chính là vui sướng phát ra từ trong lòng.
Có người che chở cô, có người vì cô khai thiên lập địa.
Thật là quá sướng!
Tạ Yển Xuyên nhìn Trần Vận một cái giống như căn bản là khinh thường, ánh mắt miễn cưỡng liếc anh ta:”Chó ngoan không cản đường, phiền toái nhường một tý.”
Trần Vận gần như là vừa nhìn thấy đã nhận ra Tạ Yển Xuyên, trước đó hai trường cùng nhau thi đấu hữu nghị bóng rổ, anh ta từng đi xem.
Cái người Tạ Yển Xuyên này, từ xa đã khiến cô người ta có một loại cảm giác áp bách rất nặng. Càng đừng nói đến anh lạnh mặt nói những lời này, Trần Vận lập tức cảm thấy sống lưng mơ hồ phát lạnh.
Trần Vận nhìn Tạ Yển Xuyên chằm chằm, cũng không nói lời nào, quay đầu đi luôn.
Giọng nói lạnh nhạt của Tạ Yển Xuyên truyền tới: “Con người tôi có ham muốn chiếm hữu tương đối mạnh, làm phiền cậu sau này cách bạn gái tôi xa một chút.”
Bước chân của Trần Vận dừng lại, nghiêng đầu nhìn Tạ Yển Xuyên một cái, sau đó tăng tốc rời đi.
Thực sự là sợ giống một con chó.
Chờ sau khi Trần Vận đi, lúc này Chu Phỉ mới hỏi Tạ Yển Xuyên: “Anh… sao lại đi lên.”
Tạ Yển Xuyên đi đến trước mặt Chu Phỉ, rất tự nhiên cầm lấy sách trên tay giúp cô: “Lâu vậy chưa xuống tới nơi, thật sự sợ em lạc mất, còn sợ em lại cho bà nội leo cây.”
Trong lòng Chu Phỉ chỉ cảm thấy ngọt ngào: “Bớt lấy bà nội làm cớ đi, chẳng lẽ không phải anh muốn hẹn em à?”
Tạ Yển Xuyên: “Ừm, xem ra vẫn là em tương đối hiểu anh.”
Chu Phỉ: “Em chả thèm hiểu anh.”
Tạ Yển Xuyên: “Thế chắc em phải học hiểu từ từ, nhưng mà không muốn học cũng không sao, anh hiểu em là được.”
Một tay anh ôm một chồng sách của Chu Phỉ, một tay kia còn muốn cầm lấy túi xách của Chu Phỉ.
Chu Phỉ nghĩ đến trong túi xách có một thứ không thể gặp người, vội vàng lẩn tránh: “Tự em cầm là được.”
Tạ Yển Xuyên đưa tay về phía Chu Phỉ: “Tay kia của em cho anh cầm.”
Chu Phỉ cực kỳ chột dạ, cũng không nghĩ nhiều, đặt tay mình vào tay Tạ Yển Xuyên.
Ai có thể nhìn ra đây không phải là một cặp đôi đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt?
Tạ Yển Xuyên nhẹ nhàng nhéo tay Chu Phỉ, khẽ than: “Tay nhỏ thật.”
Chu Phỉ cũng không thể không tán đồng.
Vốn dĩ cô cũng không cảm thấy tay mình nhỏ thế, nhưng dưới sự phụ trợ của anh thì quả thực là nhỏ đến đáng thương.
Trong đầu Chu Phỉ toát ra một ca khúc, “Tay nhỏ kéo tay to” của Lương Tĩnh Như, không nhịn được nhẹ giọng ngân nga hai tiếng. Đôi bên ngầm hiểu lẫn nhau, không nhắc lại chuyện có liên quan tới Trần Vận. Nhưng Chu Phỉ chưa quên việc Tạ Yển Xuyên mới vừa nói cô là bạn gái của anh. Mặc dù chỉ là lí do thoái thác nhất thời nhưng cũng đủ khiến Chu Phỉ dư vị.
Cô đột nhiên cảm thấy, làm bạn gái của người khác hình như cũng không gay go như những gì cô tưởng.
Lên xe, Tạ Yển Xuyên khởi động, hành động đầu tiên cũng không phải đạp chân ga, mà là mở bài hát Chu Phỉ vừa ngâm nga.
“Cho anh tay của em
Giống dã thú dịu dàng
Giao tự do cho thảo nguyên bao la
Chúng ta tay nhỏ kéo tay to
Cùng nhau dạo chơi ngoại thành
Hôm nay chớ suy nghĩ quá nhiều…”
Là một bài hát rất ngọt ngào.
Anh thật sự rất hiểu cô muốn gì.
*
Đến chỗ ở của Tạ Yển Xuyên, bà nội vẫn còn đang ngủ trưa.
Chu Phỉ đã xác định động cơ của Tạ Yển Xuyên một trăm phần trăm, cô nhìn anh bằng vẻ mặt gian xảo.
Tạ Yển Xuyên cũng không giấu giếm dã tâm của bản thân, trực tiếp kéo tay Chu Phỉ lên lầu, đi vào phòng ngủ của anh.
Cửa phòng vừa đóng lại, cũng là phía sau cửa, Chu Phỉ dựa lưng lên cửa.
Vẫn là hoàn cảnh cô quen thuộc, mờ tối, tràn đầy hơi thở của anh.
Tạ Yển Xuyên đang đứng ngay trước mặt Chu Phỉ, khoảng cách chỉ gang tấc, anh ấm áp ôm lấy cô, giọng nói khàn khàn vang bên tai cô: “Hôm nay còn muốn sờ cơ bụng không?”
Anh nắm tay cô lên, dán lên phần eo bụng mình.
Chu Phỉ lại thay đổi ý tưởng, cô rút tay ra, kéo vạt áo của Tạ Yển Xuyên xuống, túm anh gần sát vào mình: “Không phải lát nữa anh sẽ lại cản em chứ?”
Tạ Yển Xuyên: “Không ngăn cản.”
Chu Phỉ: “Vì sao?”
Tạ Yển Xuyên: “Bởi vì anh sẽ hối hận.”
Chu Phỉ: “Hối hận gì?”
Tạ Yển Xuyên: “Hối hận…”
Chu Phỉ không nói nhảm nữa, nhón chân lên, lần này quen tay hay việc hôn trúng môi Tạ Yển Xuyên, ngăn anh lại.
Cô không thể chờ được nữa muốn hôn anh.
Có trời mới biết cô muốn hôn anh cỡ nào.
Rốt cục toại nguyện, vẫn tốt đẹp như trước đây, hơi thở của lẫn nhau đan cùng một chỗ, hình thành mùi vị đặc biệt nhất.
Chu Phỉ cảm thấy hiện tại mình giống như là núi lửa đã dồn nén mấy trăm năm cuối cùng cũng phun trào, hết thảy tất cả đều là bản năng, bàn tay nho nhỏ của cô níu chặt lấy vạt áo Tạ Yển Xuyên, vò chỗ đó nhăn không chịu nổi.
Nụ hôn của cô lộn xộn, giống như người mới học vẽ, dùng đầu lưỡi thăm dò, miêu tả trên môi anh. Căn bản không biết đâu là tốt đâu là xấu, hoàn toàn tuỳ theo tính tình của bản thân.
Nhưng không sao, anh cũng không ngại.
Tạ Yển Xuyên tìm được tay Chu Phỉ, giải cứu áo của mình, để tay của mình bị cô nắm lấy, để cô chà đạp.
Chu Phỉ ngửa đầu, thực sự có hơi tốn sức.
Tạ Yển Xuyên ôm cô lên, một tay vòng lấy eo cô.
Chặng đường ngắn ngủi vài bước, Chu Phỉ giơ tay vòng lên cổ Tạ Yển Xuyên, cảm thụ sức mạnh to lớn của anh.
Anh ôm cô cùng ngồi xuống ghế cạnh bàn đọc sách, bọn họ gần như dính vào nhau kín không kẽ hở.
Chu Phỉ ngồi giữa hai chân Tạ Yển Xuyên, hơi ngẩn ra, ngước mắt nhìn anh.
Tạ Yển Xuyên hiếm khi cảm thấy hơi ngượng ngùng, giơ tay che mắt Chu Phỉ: “Đừng nhìn anh như thế.”
Chu Phỉ nắm lấy tay Tạ Yển Xuyên: “Anh thẹn thùng?”
“Không biết.” Tạ Yển Xuyên nhìn vẻ mặt thì bình tĩnh nhưng giọng nói ám ách đã bán đứng anh.
Chu Phỉ cười hì hì giả ngu: “Cái gì đó?”
Câu trả lời của Tạ Yển Xuyên là dùng nụ hôn chặn môi Chu Phỉ, quyền chủ động quay về tay anh. Anh đã sớm bị cô trêu chọc tới nước sôi lửa bỏng, cũng không làm được việc lướt qua thì ngừng.
Có rất nhiều cách không cho cô mở miệng, cho dù là lại mở miệng, cũng có thể khiến cô rên rỉ nói không thành lời, khóc không thành tiếng.
Nhưng đến cùng vẫn không đành lòng, Tạ Yển Xuyên vẫn tri kỷ nhắc nhở cô, dán môi cô thì thào: “Hôn đau thì nói với anh.”
Chu Phỉ véo eo anh một cái, quay mặt đi: “Thế em không cho anh hôn.”
Tạ Yển Xuyên quả nhiên không hôn nữa, trán tựa lên trán Chu Phỉ, giống một con mèo to lười biếng nhẹ nhàng cọ cọ cô: “Bé yêu, cho anh hôn một lát.”
Chu Phỉ: “Không cho.”
Tạ Yển Xuyên hôn lên mặt Chu Phỉ, hôn chi chít, trầm thấp dỗ dành: “Có được không?”
Chu Phỉ canh phòng nghiêm ngặt, vùi mặt vào cổ Tạ Yển Xuyên, lắc đầu, giọng nói nhẹ tênh: “Không thể.”
Tạ Yển Xuyên tiếp tục tiến công, tiếp tục hôn lên tai cô, lại hôn lên mặt cô.
Lần này anh không hỏi nhiều nữa, hô hấp ấm áp rơi xuống trán, xuống mặt cô, khiến cho hơi thở của cô cũng dồn dập.
Chờ Chu Phỉ buông lỏng cảnh giác, vừa mới ngẩng đầu đã bị Tạ Yển Xuyên bắt được đôi môi.
Trốn tới trốn đi, từ đầu tới cuối vẫn ở trong lồng ngực anh.