Vĩnh thổi nến trong khi chúng tôi hát khe khẽ bài ” Happy birthday”. Trông cậu ta rất là vui vẻ và ngập tràn hạnh phúc. Nhưng bên cạnh đó, Nguyên cạu cọ như thể đang bị ép làm một việc kinh khủng lắm. Cô bé Chi rất hay cười bởi những câu chuyện hài hước của Lan. Con bé gọi khá nhiều món, trong đó có một món rất lạ. Nghe như của miền Nam. Tôi đã chú ý rất kỹ vào món đó khi nó được mang ra. Lan cười cười:
– Ăn thử đi mày!
– Món đó cay đấy!- Vĩnh lên tiếng can ngăn. Vô tư! Tôi cười, lấy một thìa… lớn. Trông hấp dẫn thế này thì… ngon phải biết.
– Chị ăn xong… thì đến lượt em!- Chi nhỏ nhẹ- Em ngại phải là người thử lắm!
Lan bật cười, nhìn cô bé… vẻ âu yếm:
-Vậy sẽ mất đi rất nhiều thú vị đấy… cưng ạ!
Tôi không để tâm lắm đến câu chuyện của họ, bắt đầu công cuộc… nếm thử của mình… Ôi! Lạy chúa… Tôi vội vơ lấy tờ khăn giấy, nhè vội miếng ăn ra… Cay! Cay khủng khiếp… Cứu tôi với!
Nhanh như cắt, Chi đưa cho tôi cốc sữa của cô bé, nhưng tôi chựng lại… Tôi cần… Nguyên bật dậy, đẩy tay Chi ra, ấn vào tay tôi cốc nước lọc của hắn. Tôi gần như tu hết cốc nước, rồi mới la lên được câu:
– Cay kinh người!
Nguyên ngồi lại ghế của mình, châm chọc:
– Thế vẫn còn nhẹ so với cái tật tham ăn không bao giờ… chữa được đấy!
– Này… em sao thế Chi?
Chúng tôi quay lại nhìn Chi, hơi ngạc nhiên vì cô bé vẫn ngơ ngẩn cầm cốc sữa, đầu óc dường như đi vắng đâu đó. Rồi cô bé giật mình, cười gượng:
– Em.. xin lỗi… Em không biết chị không…
– Ừm.. Chị không uống được sữa!- Tôi nhẹ nhàng trấn an cô bé.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Vĩnh nhún vai, thờ ơ. Có vẻ như cậu chàng không muốn làm mất đi niềm hạnh phúc vừa có, nên không cần quan tâm tới Chi cho nhiều lắm. Tôi thì áy náy quá, không biết làm gì ngoài việc… uống cho hết cốc nước của Nguyên. Trong miệng tôi, vị cay vẫn còn âm ẩm.
– Em đừng ngạc nhiên!- Lan lại cười, tỏ vẻ vô tư- Họ là bạn thân của nhau mà.
– Ai cơ ạ?
Vĩnh bật cười khiến Chi phát ngượng vì câu hỏi ngô nghê của mình. Tôi bấm nhẹ vào tay Vĩnh, nó trừng mắt.
– Chị và Nguyên!- Cuối cùng tôi trả lời.. dù có hơi khó khăn.
Chi với vẻ quyết tâm không để Vĩnh cười mình thêm lần nữa đã cười rất tươi, níu lấy cánh tay tôi, ngọt ngào:
– Thật may quá… Em đang muốn biết thêm rất nhiều điều về anh Nguyên đây…
– Em biết vậy là đủ rồi!- Nguyên hắng giọng, mắt ánh lên vẻ thờ ơ- Biết nhiều không tốt đâu.
Chi tỏ ngay vẻ hờn dỗi:
– Đấy chị xem…
Lan dừng ăn, ngẩng lên, nói với vẻ hiểu biết:
– Bản tính… bản tính rồi, quen đi em. Mình đòi hỏi nhiều quả thật cũng không tốt lắm đâu. Chị nói đúng không Vĩnh?
Vĩnh gật đầu, quyết định cho Chi một lời khuyên… để đời với cái vẻ nghiêm túc bất ngờ:
– Con trai kỳ lạ thế đấy. Bọn tôi yêu ai thì muốn người đó phải biết hết về mình, thế là quan tâm… Còn không thì…
Rõ ngốc! Tôi trừng mắt. Còn Nguyên thì lại cười. Lan nhún vai, tiếp tục ăn. Tôi thật không ngờ, bạn bè tôi lại có thể thờ ơ được đến như thế…Chi đang rất khổ sở kia mà?
– Ăn đi!- Nguyên giục tôi với nụ cười nửa miệng- Kẻo không lúc về lại tiếc!
Tôi nắm chặt tay lại. Dù sao đó cũng là chuyện của Nguyên… tôi sẽ không tham dự vào nữa. Quá đủ nước mắt dành cho hắn rồi… Đồ vô tình!
Tôi hất mặt đi chỗ khác, quyết tâm cứng rắn… Nhưng gương mặt dàu dàu của Chi lại khiến tôi nhớ đến Thương, lòng chùn lại… Nguyên quen cô bé này không phải vì tôi, chắc chắn là thế. Khi hắn dứt khoát một cái gì đó, hắn sẽ không hối tiếc… Cô bé này… có lẽ lại như chúng tôi… yêu và bằng lòng tất cả…
Trung thu! Quả thật là tôi chẳng trông mong gì.Tối hôm đó chắc chắn là… chán! Thương và Nguyên sẽ đi chơi, Yến thì không có khái niệm ở nhà. Chỉ còn tôi và Khang. Nhớ đến Khang là nhớ đến một nỗi buồn, nhớ đến một mùa hè dịu dàng trên đất nước xa xôi… nhớ đến một tình yêu không thể đền đáp… Dù rằng Khang đã nói rằng cậu ấy sẽ luôn là bạn tôi, cậu ấy sẽ chỉ ở bên cạnh tôi… lặng lẽ và không bao giờ biết buồn nữa. Cậu ấy đã có một mùa hè kỷ niệm rồi!
Nhưng tôi vẫn không muốn làm cậu ấy đau!
Và Trăng thì vẫn cứ tròn đầy, sáng trong và tuyệt đẹp… Đấy là tôi nghe Yến tả qua điện thoại về khoe rằng mình đang chiếm một chỗ khá thoáng ở Mỹ Đình, chờ họ đốt đèn trời. Tôi ngồi uể oải ở sa lông, nhìn Thương tất bật chuẩn bị cho chuyến đi chơi của nó. Nó hỏi tôi về chiếc váy có hợp với kiểu tóc không? Tôi bảo quá tuyệt rồi. Nó lại hỏi phải chọn đôi giầy nào. Tôi chỉ cho nó đôi giày búp bê màu đỏ và thuyết trình một hồi về sự kết hợp màu đó. Cuối cùng nó cũng để tôi yên khi Nguyên về. Hắn khen Thương thật xinh đẹp, hắn sẽ phải… hứng chịu rất nhiều ánh mắt ghen tức vào tối nay cho mà xem. Tôi im lặng gặm nhấm quả táo trên tay, mắt cố tập trung vào bộ phim trên ti vi.
– Ra đường hôm nay chắc đông lắm nhỉ? – Khang hỏi từ chân cầu thang. Nguyên gật đầu:
– Tao phải cố lắm mới không bị tắc đường đấy… Nhưng như thế mới vui. Không đi đâu à?
Khang ngồi xuống cạnh tôi, cười nhẹ:
– Cũng phải có người ở nhà coi nhà chứ?
– Cậu đi cũng được!- Tôi bỏ lõi quả táo vào cái đĩa, nhún vai- Tớ có thể ở nhà… mà không tốn một giọt nước mắt nào vì cô đơn đâu.
Thương giục Nguyên đi. Nó vẫy vẫy tay với chúng tôi. Khang chúc hai đứa có một buổi tối vui vẻ, ” dù xảy ra sự cố gì thì cũng nên vui vẻ!” Cậu ta rầm rì trong miệng. Tôi bật cười. Hai người kia đã ở tít ngoài sân.
– Phim này hấp dẫn lắm à?- Khang hỏi tôi.
– Sao?
– Thì đủ sức giúp cậu không rơi nước mắt vì cô đơn mà.
– Có lẽ!
– Mình đi chơi được không? – Bỗng dưng Khang đề nghị, tôi cố gắng để không phải giật mình.- Nếu không thích thì ở nhà tổ chức trung thu cũng được…
Tôi tắt ti vi đi, quay sang cậu ấy, mỉm cười:
– Ấy là tớ nói cứng thôi… Tớ sẽ khóc vì cô đơn nếu như cậu không đưa tớ đi chơi đấy!
Khang bất giác xoa đầu tôi, trêu chọc:
– Vậy thì phải đi chơi rồi… kẻo mặt trăng sẽ xấu hổ mà chui vào mây mất…
Tôi hơi né người ra theo phản xạ… và ngay tức khắc biết mình có vẻ ngố. Để chữa ngượng, tôi đứng dậy, nói to:
– Phải ăn mặc cho tươm tất đã… kẻo có người xấu hổ thì chết!
– Cậu lúc nào cũng xinh đẹp… Yên tâm đi!
Tôi nhún vai, quyết định không nhìn lại…
Chọn mãi mới có một bộ đồ phù hợp, tôi luống cuống chạy ra, gặp Khang ở chiếu nghỉ tầng hai. Cậu ấy cười, bảo cứ từ từ.
– Nhưng cũng khá muộn rồi đấy…
Tôi phân bua, bước vội xuống cầu thang. Úi… tôi bước hụt… Và Khang đã kịp kéo lấy tay tôi, giữ lại trong vòng tay rộng lớn của cậu âyay.. Tôi chợt nhớ tới mùa hè vừa rồi.. Trong lòng lặng đi…
– Này…
Tôi và Khang cùng nhìn xuống, bắt gặp cái nhìn nghiêm khắc của Nguyên. Tôi bối rối. Khang không buông tôi ra ngay, cậu ấy cẩn thận xem xét chỗ đứng của tôi đã chắc chưa, rồi mới vừa cười, vừa nói:
– Không có tớ thì cậu… phải vào viện mất rồi. Con gái con đứa đi đứng thế đấy!
Tôi cười gượng, nhìn đi chỗ khác khi hỏi Nguyên:
– Quên gì à?
Nguyên đi lên, bước qua tôi mà không nói gì. Hắn dừng lại ở chỗ Khang một chút, rồi lầm bầm:
– Người ta quên chứ có phải mình đâu mà quan tâm chứ?
Ô hay! Tôi hỏi thế thì có sao chứ? Hắn bị chập mạch ở đoạn nào đó trong đầu à?
Ném cho hắn cái nhìn nẩy lửa, tôi quyết định bước xuống.
– Mình đi thôi Khang!
– Ừm… kẻo muộn!
Rầm…
Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng Nguyên đập mạnh. Tim thót lại… Đó chỉ là tình cờ thôi mà… Sao cậu phải tức giận thế cơ chứ?
Người người tụ lại ở Mỹ Đình như thể cả Hà Nội đang dồn lại, đông không tìm được một chỗ để chân an toàn. Tôi và Khang tới muộn, phải đứng ở phía rất xa trung tâm, nơi người ta đang chuẩn bị đốt đèn trời. Lượt đầu tiên khoảng 10 chiếc đèn được thả lên trời, bay vút lên lấp lánh… Rồi sau đó như một cái đuôi sao chổi hướng từ mặt đất mà vút lên tới mặt trăng ở phía xa. Tiếng vỗ tay và tiếng hò hét rầm trời. Tôi đứng nép vào Khang, tránh sao cho ở phía trên không dẫm phải chân mình. Khang giữ lấy cánh tay tôi, thì thầm:
– Giống sao băng quá… Lâm ước đi!
Tôi quay lại, mỉm cười:
– Tớ chỉ sợ điều ước của tớ sẽ khiến chúng không bay lên được nữa mà thôi…
Đúng là ước mơ của tôi rất nặng… bởi vì nó rất khó trở thành hiện thưc… Có khi nào tôi lại có thể bắt đầu lại với Nguyên mà không làm ai tổn thương chứ?
– Không sao… tớ sẽ ước có một cơn gió thật lớn… để ước nguyện của cậu được bay cao và trở thành hiện thực…
Tôi cúi đầu, nắm lấy bàn tay Khang, nhè nhẹ… Tôi nhớ mùa hè vừa rồi quá đỗi…
– Ra khỏi đây thôi!
Khang kéo tôi ra ngoài, đưa tôi ra Hồ Tây chơi. Cậu ấy bảo như thế mới nhìn thấy được trăng…
Mặt hồ lóng lánh ánh trăng, sóng nhẹ lăn tăn… Gió mơn man… Tôi giang tay ra đón gió… Tâm hồn bỗng nhẹ bẫng…
– Cậu lúc nào cũng ở phía trước…
Tôi quay lại, hai tay giữ lấy tóc, ngơ ngác nhìn Khang. Khang mỉm cười:
-Nguyên thật ngốc nhỉ?
– Sao?
– Hắn ghen với người đã bị out ngay từ vòng đầu…
Tôi tránh nhìn mắt Khang, cười vu vơ.
– Những ngày như thế này… chỉ đi với tớ thôi nhé?
Tôi quay lại, thấy Khang cười. Cậu ấy luôn luôn cười mỗi khi tôi nhìn cậu ấy. Như mùa hè qua… Khi cậu ấy nói yêu tôi, mong muốn duy nhất của cậu ấy là tôi nhận làm người yêu trong vòng một tháng… Khang đã cười. Bất kể rằng tôi làm cậu ấy đau, bất kể rằng tôi lảng tránh, cậu ấy luôn ở bên tôi… ở phía sau và chờ đưa cánh tay ra mỗi khi tôi bị ngã… Dù thế… tôi vẫn không thể đáp trả được…
– Kể cả khi cậu đã có gia đình rồi thì những ngày này… vẫn như ngày xưa, cậu chỉ dành cho tớ thôi, được không?
– Cậu tính thế kể cả khi cậu có người yêu? – Tôi bật cười. Khang là như thế… Và tôi yêu cậu ấy như một người bạn… Có lẽ tôi cũng không thể xa rời xa Khang được… Cậu ấy là một phần trong cuộc sống của tôi… như Yến như Thương… và cả Nguyên nữa…
– Cũng không biết bao giờ… Nhưng tớ lo cho những năm sau này… như thế cũng đủ để không bị cô đơn… và chọc tức được Nguyên nữa cũng đỡ thấy… thiệt thòi!
– Đừng lôi Nguyên vào đây! – Tôi nhún vai.
– Rồi có lúc… tớ hiểu các cậu lắm mà! Hứa đi nhé?
– Tớ hứa!
Tôi chìa tay ra, và Khang nắm lấy tay tôi, nhè nhẹ… Trái tim tôi yên ổn… Và tôi tin Khang cũng vậy!
Tôi và Khang về nhà, ngạc nhiên không để đi đâu cho hết khi thấy 3 đứa ngồi chán nản ở phòng khách. Đồ ăn bày la liệt trên bàn nhưng không có đứa nào thèm đụng đến thì phải. Yến là người đầu tiên phản ứng với tiếng cười của tôi và Khang, bằng cái giọng cạu cọ khùng khùng:
– Có thôi đi không nào…
– Sao về sớm thế? – Tôi hỏi và ngay lập tức biết mình dại dột. Nguyên đứng dậy, không nhìn tôi lấy nửa con mắt, bước qua tôi, đi thẳng lên lầu. Thương ngồi im lìm.
– Không phải là tụi tao đúng không?
Tôi lia mắt sang Yến, thì thầm. Yến hơi cười rồi nhún vai. Khang bấm nhẹ nhẹ vào tay tôi, rồi rút lui. Còn lại ba đứa, tôi mới dám ngồi xuống cạnh Thương, kéo nó lại. Con bé buồn lặng lẽ, nước mắt đã hoen trên mi.
– Lại cãi nhau à? – Tôi hỏi.
Thương lắc đầu, gục lên vai tôi. Yến cáu lên:
– Cũng đừng đòi hỏi hoàn hảo quá chứ? Ai mà chẳng có bạn?
Tôi nhìn sang Yến, và con bé tuôn một tràng:
– Nó giận Nguyên vì cậu ta bảo phải về sớm vì có bạn đợi… Thế là Nguyên đưa nó về, nhưng nó giữ chặt Nguyên… Hai đứa vừa cãi nhau một chập đấy… Tao về nhà mà vỡ hết cả đầu…
Tôi không nghĩ là Thương lại có thể hành động như thế sau khoảng thời gian chơi chung lâu như vậy… Nguyên không phải là người để người khác chi phối đến mức mất hết cả bản thân. Yêu Nguyên là phải chấp nhận chứ nhỉ?
– Khooô…ng phải đâu!- Thương ngẩng lên, mắt nhạt nhoà- Tại con gái gọi cho cậu ấy mà…
Mắt Yến chạm vào mắt tôi, cả hai cùng nén tiếng thở dài…
– Tớ đã không chịu được khi nghĩ đến chuyện Nguyên ở bên người con gái khác… thì làm sao tớ có thể… Thế này… thế này thì phải làm sao hả Lâm? Nguyên thấy tớ nhỏ mọn quá rồi… cậu ấy… cậu ấy…
Tôi giữ chặt tay Thương lại để giữ cho nó bình tĩnh. Thương nức nở mãi không thôi… Yến chán nản ngồi phịch xuống ghế… Chúng tôi giữ im lặng như thế trong đêm trăng viên mãn nhất… Cứ nghĩ rồi mọi chuyện sẽ được như ước nguyện của tôi, cứ nghĩ rằng trái tim im lặng thì hạnh phúc sẽ đến với những người mình yêu thương… nhưng hình như sai lầm lại càng sai lầm… Lẽ nào tình yêu là thứ không chịu lặng im, không chịu nhún nhường?