Trong tay Tả Luân cầm một cây súng tự động, bên hông giắt một khẩu súng khác, anh túm một người bạn mắt xanh từ phía sau ra, chính là che cho thằng nhóc này, anh mới có thể bị ké bắt cóc bắn đạn vào tay.
Ôn Miên nằm một chỗ không thể nhúc nhích, bàn tay nhéo nhéo khuôn mặt tròn tròn: “Vire…….”
“Cô Ôn……. Hu hu hu……. Người nào ăn hiếp cô thế!” Vire mở to hai mắt, phát hiện toàn thân Ôn Miên đầy vết thương, nó lên tiếng khóc lớn: “Con muốn trả thù cho cô!”
Tả Luân nhìn một lớn một nhỏ, khóe miệng hơi cong lên, ý bảo nhân viên y tế mang cô gái này đi.
Viên chỉ huy FBI John đứng không xa quan sát hành động của cấp dưới, có chút kinh ngạc không biết cậu ta có quan hệ gì với cô gái này?
Không hề nghi ngờ, Tả Luân vẫn luôn là học trò đắc ý của ông.
Cậu ta có kinh nghiệm nhiều lần xử lý những vụ cướp máy bay, bắt cóc con tin, thân thủ giỏi giang, nhận được sự ưu ái của cấp trên, chỉ bởi vì tính cách quái gở, thích làm việc một mình, mởi mất đi rất nhiều cơ hội được đề bạt.
Hành động Tây Bắt, Sheep, Cừu báo cáo thắng lợi, kế hoạch toàn thắng, cũng hợp với lẽ phải.
Trong một khu nhà khác, Cù Thừa Sâm bỏ súng xuống, giơ tay ra hiệu cho đồng đội.
“Thiện xạ!”
Được khen ngợi trung tá tiên sinh kí đầu đối phương một cái.
Thi Thiến Nhu khoác áo khoác nhân viên y tế đưa cho, đang lúc lơ đãng thì một bóng dáng anh dũng xâm nhập vào tầm mắt của cô, cô gái che miệng, xông tới ôm lấy người đàn ông này, không chỉ Cù Thừa Sâm bị cô làm cho sửng sốt, những chiến hữu khác bên cạnh cũng sửng sốt.
Thất thần thì thất thần, nhưng vẫn đứng bên cạnh xem kịch vui không chịu đi!
“Cù Thừa Sâm…….” Nước mắt Thi Thiến Nhu rơi đầy mặt, tay chân lạnh ngắt, chân như không đứng vững trên mặt đất, nhân viên y tế phía sau không biết có nên tiến lên hay không.
Cô cần được trấn an, cần được chữa trị tâm lý: “Không thể ôm em một cái được sao?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thi Thiến Nhu khóc không thành tiếng, căn bản không biết chính mình đang nói cái gì.
Cù Thừa Sâm quen cô lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy cô gái sỉ diện này khóc bi thương như vậy……. Trừ bỏ ngày cô và anh chia tay, anh kêu cô đi.
Chuyện bị cường bạo lần này sẽ lưu lại di chứng không nhỏ trong trí nhớ của Thi Thiến Nhu, nhưng trong lòng trung tá Cù vẫn còn những việc khác, anh không chỉ là một tay súng bắn tỉa tâm ngoan thủ lạt, anh còn là chồng của Ôn Miên.
Hiện giờ anh chỉ vội vã muốn gặp cô gái nhỏ xem tôn nghiêm và chính nghĩa còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của mình.
Cù Thừa Sâm nói vài câu an ủi Thi Thiến Nhu, hình thức hóa vỗ vỗ vai cô, thừa dịp đối phương còn không kịp phản ứng, một tay dẫn cô đến chỗ của viên quan sát.
“Chiếu cố con tin, thụ lập quốc uy (tạo dựng thanh danh một nước).”
Viên quan sát.”…….”
Đội trưởng, hai câu nói này của anh không thể ở cùng một chỗ được mà.
Chung quanh có người hoan hô nhảy nhót, cũng có người khóc vì được sống sót sau tai nạn, Cù Thừa Sâm tìm thấy chiếc xe cứu thương của Ôn Miên, nhưng anh cũng thấy, Tả Luân ngồi bên cạnh cáng của cô, như là muốn cùng rời khỏi.
Cù Thừa Sâm oán thầm, từ khi nào thì bọn họ có loại ăn ý ngầm này chứ? Không phải Ôn Miên chí mới gặp anh ta hai lần thôi sao?
Hiện tại anh phải trở về xe của Hoa Dao, nhưng mà, hai chân không nhích được một bước.
Phó đại đội trưởng lấy cây súng bắn tỉa trong tay người đàn ông này ra, nhìn người vợ đang bị thương của cậu ta một cái: “Trung tá Cù, xem như tôi thả cho cậu một buổi, vừa rồi bị thương trong lúc hành động đúng không? Đến bệnh viên chụp tấm phim đi, xem não có bị chấn động không.”
Cù Thừa Sâm: “…….”
Hiếm khi anh bị người khác đùa cợt, bất quả, anh vẫn muốn cảm tạ vị sếp có tình người này.
Y tá vừa định đóng cửa xe cứu thương lại, chỉ thấy một bộ đội đặc chủng ánh mắt anh khí (khí khái hào hùng) tiến tới, một tay anh chặn cửa lại, cả người tràn ngập khí phách bình tĩnh ung dung.
Ôn Miên thấy anh, nước mắt liền thi nhau rơi xuống.
Lúc cô bị nâng ra, liều mạng nhìn xung quanh, chỉ muốn liếc nhìn anh một cái cũng được rồi, nhưng chỉ thấy, người đàn ông này đang bị Thi Thiến Nhu ôm chặt không rời.
Lúc ấy mỗi chỗ xương trên người đều đau nhói lên, đau đến mức khiến cô hít thở không thông.
Hơn nửa ngày, Ôn Miên mới phản ứng được, cố sức hỏi: “Sao anh lại……”
Anh cũng bị thương ở đâu sao?
“Sao anh không thể tới?” đội trưởng Cù mí mắt cũng không nâng bỏ lại một câu: “Em là vợ anh, tất nhiên anh phải đi với em rồi.”
Ôn Miên nghẹn lời, người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, phiền một nỗi cả đoàn người đều đang ở đây, anh lại đang mặc trang phục tác chiến, bằng không đã sớm hôn cô rồi.
Cô y tá cảm động nhìn cảnh vợ chồng son đang kề cận bên nhau sau trận chiến, còn mỉm cười hướng mắt nhìn về phía Tả Luân đang không nói được một lời.
Kết quả, bị người ta xem như không tồn tại, điều tra viên Tả quay đầu nhìn về nơi khác, đáy mắt ẩn giấu chút trêu tức.
Móng vuốt của Ôn Miên lặng lẽ thò ra dưới lớp vải trắng, tay Cù Thừa Sâm bị cô kéo, anh ủi ủi cười nói: “Sợ sao? Có chỗ nào không thoải mái thì lập tức nói.”
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Ôn Miên cắn môi, hốc mắt ẩm ướt lại muốn trào ra.
Từ trước đến nay đều là như vậy, một câu trấn an, quan tâm của anh, lại khiến cho cô chua xót gấp bội, thậm chí gấp trăm lần.
Cô sợ, sợ hãi khiến cô bất lực run rẩy, nhưng mà, cô cũng tin, cô sẽ được cứu.
Chi vì cô tin tưởng quân nhân Trung Quốc, là huyết nhục đúc nên Vạn Lý Trường Thành.
******
Chân trái của Ôn Miên bị trật khớp, hai xương sườn bị gãy, trên người có nhiều vết thương, lúc ấy bị thương mà còn xoay người cử động, thiếu chút nữa phần xương gãy đã đâm vào các tổ chức trong ngực, vậy thì xảy ra chuyện lớn rồi.
Thật may mắn, mạch máu, màng phổi và phổi cũng chưa bị tổn thương quá lớn, chỉ cần cố định xương sườn lại, phòng ngừa bị lệch vị trí, rồi từ từ chờ xương lành lại.
Cô bị tiêm thuốc giảm đau, xương sườn đã được cố định lại, bà Nghiêm, Chu Như đều đã tới, nhưng lại sợ làm ồn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô, nên cũng chỉ để cho một mình Cù Thừa Sâm canh giữ bên cạnh cô.
Sáng mai anh phải về căn cứ, ít nhất có thể ở đây một đêm, cũng coi như có chút vui mừng.
Cù Thừa Sâm vuốt tóc mái của cô, cô nhắm mắt lại, không rên một tiếng.
Lúc này Bùi Bích Hoa nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, kêu con trai ra ngoài, hiện giờ bà cũng khó xử, nguyên nhân là vì vừa rồi lúc đi xem cả nhà cục trưởng Thi, bác sĩ nói tiểu thư nhà họ bị di chứng nhỏ sau khi bị thương, cô ấy quá cảnh giác, không ai tới gần cô ấy dược, chỉ muốn gặp Cù Thừa Sâm.
Về tình về lý, đi xem cô một chút cũng không quá đáng, nhưng con trai đã có vợ, chỉ sợ Ôn Miên biết lại nghĩ nhiều, huống chi nếu quả thực Thi Thiến Nhu không thể rời bỏ nó được, chẳng lẽ phải phụ trách luôn nửa đời sau của cô ấy sao.
Cù Thừa Sâm nhớ rõ, anh đã từng nói với Ôn Miên một câu: ở nhà anh nghe vợ.
“Lúc này con đi, rất bất tiện.” Người đàn ông chuyển mắt, nhàn nhàt nhìn vào bên trong: “Trước tiên chờ cô ấy tỉnh lại đi, đỡ để cô ấy cũng tìm con.”
Bùi Bích Hoa ngẫm lại thấy cũng đúng, Cù Thừa Sâm trở lại phòng bệnh, chỉ thấy Ôn Miên mở to mắt, cô cũng là một cô gái tâm tư tinh tế.
“Mẹ tìm anh………. Có chuyện gì?”
Ôn Miên không dám nói quá nhiều, bất quá, việc này nếu nén mãi trong lòng cô sẽ thấy khó chịu.
Trung tá tiên sinh nói rõ nguyên do cho cô nghe, anh thở dài một hơi: “Hiện giờ đi gặp cô ấy thì không thích hợp, tuy có chút ích kỷ, nhưng anh không thể. Chờ cô ấy bình phục rồi muốn giúp đỡ cái gì, sẽ nói sau.”
Ôn Miên không phải thánh mẫu, cô cũng không đại lượng đến mức đưa anh cho người khác, dù chỉ là “mượn tạm”.
“Cô ấy có nặng lắm không.”
Cù Thừa Sâm lắc lắc đầu, anh quản không được, cũng không có cách nào để quản.
Đây không phải là vô tình vô nghĩa, trung tá vẫn nguyên ý giúp đỡ khi Thi Thiến Nhu cần, nhưng việc này chẳng may nếu xử trí không ổn thỏa, sẽ phá hủy cả ba người bọn họ.
Trong ấn tượng Thi Thiến Nhu cũng không phải người phụ nữ yếu ớt như thế mới đúng chứ.
Ôn Miên nhớ tới đĩa CD kia, nhớ bài hát Someone like you kia, khiến cô khẩn trương một trận.
“Bất luận như thế nào, anh cũng sẽ không trở về bên cô ấy đúng không?”
Cù Thừa Sâm sửng sốt, im lặng cười: “Vấn đề này, nếu em vẫn muốn miệt mài theo đuổi, chờ khi vết thương tốt lên, có thể từ từ nói tiếp.” Anh cũng không hoảng, đôi con ngươi đen mười phần bình tĩnh: “Hiện tại, nói với em một câu, Ôn Miên, cô ấy là một “quá khứ”, hiểu chưa?”
Thay vì cứ nhớ đến rồi khó chịu, không bằng dứt khoát buông tay.
Cù Thừa Sâm cũng không có nhiều thời gian rỗi như vậy, đi đặt giả thiết cho một đoạn tình cảm khác.
Cái anh muốn, đã ở ngay trước mắt, chỉ cần một người này là đủ rồi.
Ôn Miên vẫn còn đang thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ lại, không được, sỉ diện ra vẻ không để ý, cô đổi vấn đề khác hỏi anh: “Hiện tại em khó coi lắm sao?”
Cô sợ mặt mũi bầm dập, xấu đến nỗi không có cách nào gặp người.
“Cũng không phải anh chưa từng thấy lúc tệ hơn.”
Ôn Miên 囧囧,đúng lúc này Cù Thừa Sâm cúi người nâng mặt cô lên, vốn chỉ muốn trấn an cô gái này một chút, nhưng khi môi anh tiếp xúc với cô, thậm chí mới chỉ nhẹ nhàng cọ xát, thì dục vọng đang ngủ đông lại thức tỉnh không lý do.
Người đàn ông vội buông cô ra, trạng thái cứng ngắc kia tượng trưng cho một loại tín hiệu nguy hiểm.
Ôn Miên cho rằng, ít nhất cái hôn này cũng phải kéo dài vài giây chứ, hu, kết thúc quá nhanh, cô còn chưa kịp lưu giữ nhiệt độ của anh.
Từ đầu đến chân cô rõ ràng là một người bệnh, hai người lại còn muốn bắt lửa, xem ra lại phải chờ thêm một thời gian nữa rồi.
Cù Thừa Sâm nhéo nhéo huyệt Thái dương, dằn vặt không thôi. Thực chưa thấy qua cô nhóc nào xui xẻo hơn cô.
*****
Nửa đêm, Ôn Miên đói bụng, Cù Thừa Sâm biết cô thèm ăn, anh cầm áo khoác, ra dạo một vòng bên ngoài kiếm thức ăn cho cô, kết quả là thấy được một tiệm bán trái cây, người đàn ông nghĩ muốn mua chút quả tươi về, ngồm xổm xuống lựa chọn, trong lòng chậm rãi dâng lên một loại tư vị không rõ.
Anh không biết, trái cây cô thích ăn là loại nào, thời gian anh ở nhà không nhiều lắm, kết hôn với cô chưa tròn một năm, nhưng đây cũng chỉ là lấy cơ.
Cù Thừa Sâm cho rằng anh rất am hiểu những chuyện của mình, mà lúc này….. Cô lại không nằm ngoài phạm vi am hiểu của anh, đối với nhận thức này anh cực kỳ nhức đầu.
Anh đúng là, chưa hiểu rõ về cô.
Cuối cùng vẫn là chọn chút trái cây dễ tiêu dễ nhai, người đàn ông mang theo túi trái cây, đi trên hành lang khu nội trú, rốt cục cũng hiểu được tình cảnh của chính mình.
Vừa mới ngẩng đầu, thấy phòng bệnh đơn của ÔN Miên không có khép, trí nhớ của anh rất tốt, lúc ra ngoài khẳng định là có đóng cửa.
Trong phòng không có bật đèn, Cù Thừa Sâm dựa vào thị giác của mình, nhìn thấy một người đàn ông đứng ở đầu giường Ôn Miên.
Anh ta đưa lưng về phía cửa, cánh tay bị thương đang được quấn băng, mà cánh tay kia, đang xoa nhẹ lên trán cô.
Đó đều là chân tình không thể che giấu, nhưng bóng lưng chìm trong sắc tối của người đàn ông, vẫn lộ ra vài phần dụng ý không thế đoán được.
Một thứ gì đó lập tức nảy lên, ngực trở nên vô cùng ngột ngạt.
Cù Thừa Sâm đưa tay mở cửa phòng bệnh ra, âm thanh vang lên trong màn đêm yên tĩnh trở nên đặc biệt kinh người, những người bệnh của các phòng khác cũng bị đánh thức, nhỏ giọng nghi ngờ, nói chuyện với nhau, ló đầu ra nhìn ngó xung quanh.
Y tá có trách nhiệm cũng lên sàn, tỏ ý muốn tìm kiếm người gây náo loạn trong bệnh viện.
Trung tá tiên sinh trừng mắt nhìn Tả Luân, vừa lãnh vừa khốc nói: “Anh tìm vợ tôi, có chuyện gì sao?”