Tần gia là thần tử của Sở vương triều, hàng trăm năm trước không hề động thủ, vậy tại sao chỉ mới quyết định động thủ sau cả trăm năm?
Tần Vũ suy nghĩ về điểm này, đoạn nhìn về phía Tần Đức thắc mắc hỏi: “Phụ vương, kế hoạch của Tần gia ta không phải bắt đầu hàng trăm năm trước sao, vậy tại sao chỉ thực sự tiến hành khoảng năm năm trở lại đây? Để tiêu diệt Hạng gia không phải cần chuẩn bị cả trăm năm sao? Nếu phải bắt đầu, đáng lẽ nên sớm hơn mới phải.”
Tần Vũ không thể tin sự thật này.
“Vũ nhi” trên gương mặt Tần Đức đột nhiên toát nên vẻ chán nản, “con đã hỏi thì ta cũng sẽ kể cho con một bí mật khác.”
Trong khoảng khắc, diện mạo của đại ca Tần Phong trở nên lạnh lùng, còn trên dung mạo tươi tỉnh của nhị ca Tần Chính cũng không khỏi có nét đau thương, Từ Nguyên cũng đã ngừng phe phất quạt. Nhưng Tần Vũ cũng cảm giác được, không khí căng thẳng của toàn bộ gian mật thất có sự thay đổi, trong thâm tâm hắn tự hiểu sự việc phụ vương sắp nói hệ trọng phi thường.
Mục quang của Tần Đức phảng phất như xuyên qua không gian và thời gian, thanh âm nhè nhẹ: “Vũ nhi, mười bốn năm trước, khi đại ca con được mười tuổi, mẫu thân của con qua đời, khi đó đã xảy ra một trận đại hoả hoạn. Ta đã từng nói với con…mẫu thân con chết vì hoả hoạn. Nhưng sự thực là, ài da, mẹ con bị hạ sát!”
Cơ mặt Tần Đức chợt rung lên bần bật, còn mục quang tràn ngập sự đau buồn và uất hận.
“Oanh!” Đầu Tần Vũ như bị lôi chấn đánh trúng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Kẻ nào đã sát hại mẫu thân của ta?”
Nhất thời tâm tưởng của Tần Vũ trở nên vô cùng hỗn loạn, hai tuổi hắn đã không còn mẫu thân. Lúc đó hắn còn quá nhỏ, hẳn nhiên là ký ức về nhũ nương của mình bất quá chỉ như làn khói. Mộng tưởng về mẫu thân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trong tâm thức của Tần Vũ, hình ảnh đầu tiên là bức họa lúc hắn đầy tháng, một bức chân dung được họa sự hoạ lại, hình ảnh một thiếu phụ đang bồng một hài nhi và nhìn nó âu yếm nở nụ cười, ánh mắt ấm áp như gửi cả tình mẫu tử thiêng liêng và niềm hãnh diện khôn tả.
Thời ấu thơ Tần Vũ đã không biết bao nhiêu lần si ngốc nhìn bức bán hoạ đó và tự nhủ: “Đó là mẫu thân.”
Trong tâm trí khắc sâu hình ảnh mẫu thân ân cần trìu mến. Hình ảnh đọng lại trong vô số giấc mộng chung quy lại vẫn là hình ảnh mẫu thân hắn. Và mỗi lần tại Viêm kinh thành nhìn những hài tử khác có mẫu thân chăm sóc, hắn lại nhớ mẫu thân da diết. Hắn cũng đã từng khóc bên phụ vương đòi mẹ.
Khi đã dần trưởng thành, tiểu Tần Vũ không còn rơi lệ nữa. Nhưng khi nhớ nhũ nương, hắn lại nhìn lên các vì tinh tú, bởi Liên gia gia đã từng nói nhân loại khi chết đi sẽ hoá thành các tinh tú trên bầu trời, đó là lý do vì sao Tần Vũ thích ngắm thiên tinh. Hiện tại, tiểu Tần Vũ đã lớn. Nhưng hắn vẫn cảm thấy chấn động…mẫu thân mình bị sát hại chứ không phải chết trong hoả hoạn.
“Kẻ nào đã sát hại mẫu thân của con!” Tần Vũ hướng về phía phụ vương gào lên, mục quang đỏ ngầu.
Mẫu thân duy nhất, với những cảm xúc sâu tận đáy lòng, hình ảnh mẫ u thân như pha lê đột nhiên vỡ nát, từ sâu trong tâm khảm Tần Vũ một luồng sức mạnh tuôn trào ngập khắp nội thể, đó là nỗi căm hận, là sự cuồng nộ bùng phát.
“Kẻ nào là hung thủ?” bắp thịt trên hai tay Tần Vũ cơ hồ rung bần bật, đem lại cho mọi người một trường xúc cảm phi thường.
Ánh mắt Tần Phong và Tần Chính trao đổi nhau lúc này cũng ngập tràn cừu hận.
“Khó nói vậy sao…”
Từ tâm trung của Tần Vũ đột nhiên có ánh dị quang tràn qua, dường như đã đoán ra điều gì đó, liền hướng mục quang về phía phụ vương: “Phụ vương, hung thủ sát hại mẫu hậu là người của Hạng gia, phải vậy không?”
“Phải, là người của Hạng gia, hơn nữa hung thủ còn là đương kim hoàng đế của Sở quốc, Hạng Nghiễm. Hắn đã sát hại mẫu thân con ngay trước mắt đại ca của con.” Tần Đức thanh âm lãnh khốc.
Cả mật thất trong khoảng khắc tựa hồ biến thành mộ địa.
“Hạng Nghiễm, hắn tưởng đã bức tử Tĩnh Di rồi nguỵ tạo bằng một vụ hoả hoạn mà thần bất tri quỷ bất giác, hắn tưởng sẽ che mắt được ta. Nhưng…hắn không thể ngờ Phong nhi lúc đó mới mười tuổi, từ phòng của Tĩnh Di đã chứng kiến tất cả.” Tần Đức sát ý bùng phát.
“Lúc đó, nếu không có Phong bá bá, mạng ta khẳng định đã xong, cái chết của mẫu thân là bí mật hắn không thể để ai biết.” Tần Phong thanh âm lạnh lẽo. Sự thật đã được phơi bày.
Tất cả đã rõ.
Tần gia là dõng dõi huyết thống Tần Thuỷ hoàng, hàng trăm năm sau, Tần gia toạ trấn ba quận Đông vực, mặc dù chủ trương sống tiêu diêu tự tại không lệ thuộc, nhưng mục tiêu phục quốc từ tay Sở vương triều càng ngày càng trở nên xa vời, không những vậy Tần gia cơ hồ đã sụp đổ. Vài trăm năm gần đây, quyết tâm phục quốc của Tần gia đã không còn vững chắc nữa, không thể vứt bỏ cuộc sống an nhàn hiện tại để lật đổ Sở quốc. Tuy vậy sau cái chết của ái thê, Trấn Đông vương Tần Đức đã hạ quyết tâm sắt đá, bởi vậy mười bốn năm sau, Tần Đức đã bắt đầu kế hoạch, thậm chí là bắt đầu một kế hoạch đã được hàng trăm năm trước đó.
“Phụ vương, con phải cầm quân đi báo cừu cho mẫu thân.” Tần Vũ kiên định nhìn Tần Đức, quyết tâm báo thù thậm chí chỉ có thể dùng một trong hai cách, hoặc là ám sát, hoặc là tiêu diệt hết Hạng gia, rồi sau đó mới có thể dễ dàng hạ sát Hạng Nghiễm. Ám sát Hạng Nghiễm?
Tần Vũ mặc dù có thể vứt bỏ tất cả, nhưng Hạng Nghiễm thân là hoàng đế Sở quốc, bên cạnh cao thủ như mây, ngay cả bậc tiên thiên cao thủ cũng bó tay thúc thủ, tu luyện cực hạn ngoại công cũng không có nghĩa gì. Do vậy đành phải theo sự bố trí sắp đặt của phụ vương.
“Nói xàm!”
Tần Đức quay sang khiển trách Tần Vũ: “Tiểu tử kia, ngươi không học thuật dụng binh, cũng không học thuật trị quốc, vậy cầm quân thế nào được?”
“Vậy hài nhi sẽ cầm một đạo tiểu binh, lãnh ấn tiên phong.” Tần Vũ năn nỉ, tự biết việc hắn có thể lãnh binh xông pha chiến trận là vô kế khả thi, nhưng cũng không thể chấp nhận việc mình bó gối ngồi im, trong khi mọi người tham chiến để báo cừu rửa hận.
“Tiên phong? Tiểu binh.” Tần Đức cả kinh lắc đầu, “hành quân xuất chiến, tiêu diệt Hạng gia, toàn quân thập vạn phải như nhất. Trong chiến trận, cả quân đoàn bị nghiền nát cũng chỉ trong chốc lát. Trong cuộc đồ sát đó, cá nhân ngươi có thể làm gì? Ngay cả một tiên thiên cao thủ thực sự, trong đám loạn quân e rằng cũng khó giữ nổi tính mạng!”
Tần Vũ im lặng.
“Có thể…” Tần Vũ phản ứng yếu ớt.
Tần Đức tiến đến bên Tần Vũ, đặt tay lên vai hắn, dịu giọng: “Vũ nhi, con phải minh bạch rằng, con là hậu duệ của Tần gia, huyết mạch của Tần gia tuyệt đối không thể bị huỷ diệt hoàn toàn, đại ca con thân là đại tướng, bản thân cũng đã đạt đến tiên thiên cảnh giới, ta tuyệt đối có thể yên tâm, nhị ca con ngồi lại hậu phương lo chuyện chính sự, ta cũng hoàn toàn tin tưởng. Giờ con xin đi làm quân tiên phong, vạn nhất có mệnh hệ gì, con bảo phụ vương làm sao giao phó với liệt tổ liệt tông, làm sao dám đối mặt với mẫu thân con chốn cửu tuyền đây?”
“Vũ nhi, đừng cố chấp nữa, con gia nhập quân đoàn, lại khiến cho phụ vương càng thêm phân tâm lo lắng. Vũ nhi, con đã trưởng thành, không thể không biết cân nhắc cho đại cục chứ.” Tần Đức nhìn Tần Vũ nhắc nhở.
Trong khoảnh khắc tâm trí Tần Vũ quay cuồng với bao suy nghĩ.
Hắn đương nhiên minh bạch, trong việc xử lý chính sự, bản thân hầu như không giúp được gì ngược lại có thể trở thành gánh nặng. Việc duy nhất có thể làm là xuất lãnh một đạo tiểu binh đi tiên phong, tuy vậy lại có thể khiến phụ vương phân tâm lo lắng. Trong đám thiên quân vạn mã, sức mạnh của của một cá nhân chẳng có tác dụng gì.
Tần Vũ tâm cơ máy động không ngừng, tự biết nếu cố tình gia nhập quân đội, không chừng lại làm bất lợi cho việc quân.
“Phụ vương, con đã rõ, con không làm khó người nữa.” Tần Vũ nói dứt lời, đoạn chuyển thân ly khai đương trường.
Tần Đức nghe những lời đó, nỗi lo lắng trong tâm khảm lại trào lên. Tần Phong, Tần Chính và Từ Nguyên dõi theo Tần Vũ, cũng không khỏi có chút không an tâm.
Tần Vũ tiến lại phía cổng đột nhiên đình bộ, chuyển thân nhìn lại phía mọi người: “Phụ vương, đại ca, nhị ca, Từ thúc thúc, huyết thù của mẫu thân xin nhờ cả vào mọi người.”
“Tam đệ, hãy phấn chấn lên, chúng ta sẽ tiêu diệt Hạng gia.” Tần Chính kiên định nói, Tần Phong cũng trịnh trọng hạ quyết tâm, Tần Đức và Từ Nguyên mục quang hướng về phía Tần Vũ, khiến cho Tần Vũ có thể minh bạch ý tứ hai người.
“Đa tạ!”
Tần Vũ ngửng cao đầu rời gian mật thất, bước trên hành lang, lúc đó trời đã tối hẳn, muôn vàn tinh tú lấp lánh trên bầu trời, gió lạnh trong đêm tối khiến toàn thân run lên.
Tần Vũ đột nhiên quay người, nhìn về phía căn phòng kín đáo gần hành lang, tự nhủ: “Có lẽ mọi người đang bàn bạc kế hoạch, chỉ hận ta vô dụng không giúp gì được.”
Tần Vũ cười khổ, đoạn quay người bỏ đi.