Hiện tại, Đông Huyên Xuyên đang ở trong căn phòng mà Đông lão gia ở trước khi qua đời. Hắn không để ý tới sự phản đối của Đông Tễ Tương liền dọn tới đây, có điều hắn cũng không thay đổi cách bài trí bên trong. Căn phòng phía trên phòng này là của Đông Tễ Tương. Thì ra phòng ngủ của Đông lão gia, thư phòng và không gian hoạt động của ông đều ở tầng một; của Đông Tễ Tương thì ở tầng hai. Sau khi Đông Tễ Tương bị liệt, ông nội y mời kiến trúc sư đến sửa chữa toàn biệt thự này thành những không gian không có chướng ngại vật.
Bởi vì có Lương Băng chăm sóc, Đông Huyên Xuyên vẫn chưa từng quản lý sinh hoạt hàng ngày của Đông Tễ Tương, nhưng hôm nay Lương Băng đã để cho hắn nhận ra sơ hở, hắn bắt đầu tò mò về chi tiết chăm sóc mà Lương Băng dành cho Đông Tễ Tương.
Dường như Lương Băng vẫn ở trong phòng ngủ của Đông Tễ Tương. Đông huyên Xuyên đoán: hiện tại đã là chín giờ, Đông Tễ Tương đang làm gì?
Đông Huyên Xuyên lẳng lặng bước lên tầng hai, ánh đèn trong phòng sinh hoạt vẫn mở nhưng không thấy bóng người. Cửa thư phòng của Đông Tễ Tương mở ra, bên trong không có người. Đông Huyên Xuyên đi tới bên cạnh cánh cửa phòng ngủ của y, cánh cửa cũng đang mở lớn, bên trong cũng không có người, bên chân giường thả hai bộ quần áo, xe lăn của Đông Tễ Tương ở trước cửa phòng tắm, bên trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
“Tễ Tương đang tắm rửa sao?”
Đông Huyên Xuyên tò mò đi tới bên cửa phòng tắm, cửa phòng vẫn chưa hoàn toàn khóa lại. Hắn đẩy cửa ra, dựa lên cạnh cửa, mở mắt nhìn chòng chọc cảnh Lương Băng đang đưa lưng về phía mình mà giúp Đông Tễ Tương tắm rửa, không nói được một lời.
Đông Tễ Tương dựa lên chiếc bồn tắm lớn, mặt quay về phía vách tường nên không biết Đông Huyên Xuyên đang đứng ở cửa.
Đông Huyên Xuyên nhìn Lương Băng dùng chiếc khăn tắm mềm mại giúp Đông Tễ Tương lau sạch lưng, sau đó đặt khăn sang một bên, xoa xoa sữa tắm, bắt đầu dùng hai tay giúp Đông Tễ Tương làm sạch phần eo trở xuống.
Kỳ cọ đùi cái kiểu *** gì mà cần phải lâu như vậy? Hai tay Lương Băng quanh quẩn bên mông Tễ Tương một hồi vẫn không di chuyển. Hình ảnh này không giống đang tắm, giống âu yếm hơn.
Lương Băng mở mông Đông Tễ Tương ra, bàn tay nhấn vào hậu đình, ngón tay không ngừng trừu động ra vào. Dường như hắn nghĩ một ngón tay vẫn chưa đủ, tiếp theo lại đưa thêm ba ngón nữa.
(Trừu động: e hèm, từ này nghĩa là nhét vào rút ra. *đỏ mặt*)
Đông Huyên Xuyên hiểu việc hắn đang làm là giúp Đông Tễ Tương vệ sinh bộ phận bài tiết, bởi vì phần eo trở xuống của Đông Tễ Tương đã không còn cảm giác nên việc này phải cẩn thận một chút. Nhưng một ngón tay chưa đủ mà còn phải thêm ba ngón, hơn nữa hắn lại không ngừng gia tốc trừu động… việc này thực sự có vấn đề.
Sau khi phát hiện, Đông Huyên Xuyên bắt đầu hiểu ra, trong lòng đã có được đáp án, thâm tâm cũng cầm không được mà phát ra cảm giác tức giận cuồn cuộn, tuy nhiên hắn vẫn cố gắng kiềm chế mặt lạnh, không để biểu lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ là sắc mặt mỗi lúc một âm u.
Ngoại trừ làm việc kia, Lương Băng còn không ngừng vuốt ve phân thân phía dưới của Đông Tễ Tương. Cũng bởi vì bị liệt nửa người dưới nên cái tên Đông Tễ Tương chết tiệt kia lại chẳng có cảm giác gì. Hành động khinh thường chủ này của Lương Băng khiến cho Đông Huyên Xuyên tức giận.
Mặc kệ lý do Đông Huyên Xuyên hắn kết hôn với Đông Tễ Tương là gì, nếu đã kết hôn thì Đông Tễ Tương là người của hắn, làm sao hắn có thể tha thứ cho người ngoài làm trò này được? Cho dù không đề cập tới vấn đề kết hôn, hắn cũng không thể để người khác làm nhục cậu em họ của mình như vậy! Nếu để cho Tễ Tương biết được, cảm thấy bản thân mình bị người khác đùa bỡn, theo tính cách quật cường của y, chẳng phải y sẽ tức chết hay sao?
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Từ từ… có lẽ Tễ Tương vốn biết Lương Băng làm chuyện này? Việc này… không có khả năng! Trước đó Tễ Tương có bạn gái mà….”
Nheo mắt lại, tức giận đối với Lương Băng trong lòng Đông Huyên Xuyên dần biến thành uất hận, chuyển vẻ mặt lo lắng thành nghiêm túc.
Lương Băng giúp Đông Tễ Tương tắm rửa xong, lau khô thân thể, bế y đi thẳng về phía giường. Nhưng mới bước ra khỏi cửa phòng tắm đã thấy Đông Huyên Xuyên ngồi trên đó, gương mặt không hề biến sắc của hắn khiến cho Lương Băng đột nhiên phát run.
“Tắm xong rồi?” Đông Huyên Xuyên lên tiếng trước.
“Tắm sạch sẽ rồi.” Lương Băng trả lời.
Đông Tễ Tương dùng hai tay ôm lấy cổ Lương Băng, nhịn không được liền mắng: “Anh tới đây làm gì?”
“Tôi tới làm gì? Tôi tới để thăm vợ của tôi.” Đông Huyên Xuyên nhìn chằm chằm Lương Băng, chậm rãi trả lời.
Lương Băng cố gắng không thay đổi sắc mặt, đưa Đông Tễ Tương đang trần trụi đặt lên giường, nhanh chóng kéo chăn phủ lên người y.
“Tôi không phải vợ anh!” Nằm ở trên giường, hai bàn tay của Đông Tễ Tương ra sức nắm chặt ra giường.
“Được rồi, tôi đến để thăm chồng của tôi.” Muốn Đông Huyên Xuyên hắn nói đùa vài câu cũng không thành vấn đề.
“Anh…” Đông Tễ Tương tức giận.
Gương mặt cứng ngắc của Lương Băng càng không được tự nhiên, cái thể loại chọc cười này thực sự không thịnh hành cho lắm.
Đông Huyên Xuyên cười lạnh. Giác quan thứ sáu của hắn đặc biệt linh mẫn, quả nhiên Lương Băng có tình cảm với Đông Tễ Tương.
“Lương Băng, bình thường cậu vẫn ngủ ở đây sao?” Trong giọng nói mềm nhẹ của Đông Huyên Xuyên còn kèm theo vô số âm sắc ác liệt.
“Đúng, bởi vì bất kể lúc nào cũng có thể chăm sóc Đông tiên sinh.” Lương Băng bất giác liếc nhìn chiếc sô pha bình thường vẫn làm giường cho mình.
Theo ánh mắt của Lương Băng, hắn nhìn chiếc sô pha. Có phải tên Lương Băng này nằm ở nơi đó, trong não cất chứa những ý nghĩ hạ lưu đối với cậu em họ của hắn? Đột nhiên, trước ngực Đông Huyên Xuyên dâng lên một cỗ xúc động, hận không thể lập tức phá hủy chiếc sô pha đó, tiếp tới lại thiêu sạch căn phòng này.
Đông Tễ Tương híp mắt lại, ánh nhìn đầy hoài nghi bắn về phía Đông Huyên Xuyên đang đưa gáy về phía mình, không hiểu hắn hỏi Lương Băng vấn đề này làm gì.
“Chắc Tễ Tương có xếp cho cậu một căn phòng riêng đúng không?” Đông Huyên Xuyên vẫn duy trì thái độ mềm mỏng như trước, hỏi.
“Có, thưa Đông tiên sinh.”
“Từ hôm nay trở đi tôi sẽ tới phòng Tễ Tương ngủ, cậu trở về phòng của mình đi.”
“Anh nói cái gì?!” Đông Tễ Tương thiếu chút nữa là ói đến chết! Y không thèm cái tên cầm thú này ở bên cạnh mình!
Ánh mắt Lương Băng tràn ngập vẻ không cam tâm.
Đông Huyên Xuyên không để ý tới cậu em họ đang nổi bão của mình, lời nói lạnh lùng hướng về phía Lương Băng: “Đừng tưởng tôi không biết cậu đang giấu diếm tôi làm chuyện gì, nếu muốn tiếp tục ở lại thì ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói đi.”
Lời này là muốn thử phản ứng của Lương Băng. Nếu Lương Băng nghe lời, vậy chứng tỏ Đông Tễ Tương không biết Lương Băng làm gì, chính vì thế nên hắn mới chấp nhận lời uy hiếp của mình. Nếu Lương Băng không để ý tới, vậy chứng tỏ tình cảm của hắn với Tễ Tương vốn đã rất tốt, y sớm biết Lương Băng sẽ làm gì nhưng vẫn thả cho hắn làm, hoặc cho dù biết Lương Băng làm như vậy cũng sẽ không trách tội hắn.
Tuy nhiên, những lời Đông Huyên Xuyên vừa thốt ra quả thực khiến cho Lương Băng sợ tới mức biến sắc, gương mặt trắng bệch.
“Vâng, thưa Đông tiên sinh.”
Chẳng lẽ Đông Huyên Xuyên đã biết hết rồi? Lương Băng không thể cho Đông Tễ Tương biết mình làm gì, như vậy tuyệt đối sẽ bị Đông Tễ Tương đuổi đi.
“Thì ra Tễ Tương cũng không biết bản thân bị người khác đùa bỡn như vậy… Cái tên ngu ngốc này.” Đông Huyên Xuyên quay đầu nhìn Đông Tễ Tương, cái tên ngốc nghếch đang trưng bộ mặt lạnh lùng nhìn mình.
Lương Băng trơ mắt nhìn Đông Huyên Xuyên xoay người trèo lên giường, ôm chặt thân thể Đông Tễ Tương, một tay cố định đầu Đông Tễ Tương, tay còn lại nắm lấy khớp hàm của y, sau đó mạnh mẽ hôn lên môi y.
Đông Tễ Tương bị nắm hàm nên không có biện pháp cắn Đông Huyên Xuyên, chỉ có thể sống chết dùng tay đẩy, đánh hắn.
Trình độ quấn quýt của Đông Huyên Xuyên thực sự rất cao, hôn đến mức khiến đôi tay vốn sống chết đánh hắn, đẩy hắn của Đông Tễ Tương dần chuyển thành ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của hắn.
Nhìn người mình yêu bị hôn đến khi không cách nào chống cự được, Lương Băng đứng yên một chỗ, khóe mắt ngấn lệ, đau lòng không thể cất bước nổi. Giấc mộng của hắn là có thể quang minh chính đại làm chuyện ân ái với Đông Tễ Tương khi y hoàn toàn tỉnh táo, thế nhưng điều đó đã bị gã đàn ông khốn kiếp này cướp mất.
Đông Huyên Xuyên ghé bên người Đông Tễ Tương rất lâu, hôn môi, dùng lời lẽ âu yếm. Hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lương Băng vẫn đang đứng tại chỗ, nói: “Cậu vẫn chưa đi sao?”
Lương Băng bừng tỉnh, Đông Tễ Tương cũng bừng tỉnh.
Sắc đỏ trên mặt Đông Tễ Tương vẫn chưa lui xuống lại cảm thấy một cơn tức giận đột nhiên dâng lên. Tại sao khi nãy y lại để cho tên Đông Huyên Xuyên mà mình căm thù khiến cho thần hồn điên đảo?! Y lập tức mở miệng mắng Đông Huyên Xuyên: “Anh đi chết đi!”
“Cậu em họ đáng yêu của tôi, sớm hay muộn thì tôi cũng phải chết, lời nguyền rủa này của cậu vô tác dụng rồi… Nào, lại hôn thêm một cái…”
Đông Tễ Tương tức giận ngăn cản tên ngang ngạnh này, cắn Đông Huyên Xuyên không được, y chỉ có thể giãy dụa sao cho “bất khuất” nhất, nhưng đây là kỹ thuật hôn gì thế này? Tại sao có thể khiến linh hồn y rời khỏi thân thể những hai lần, liên tục đắm chìm trong nụ hôn đó, không thể buông tay… Y hận!
“Đông… việc phục hồi vào buổi tối của Đông tiên sinh!” Lương Băng rống lên.
Đông Huyên Xuyên ngừng lại, quay đầu nhìn Lương Băng, Đông Tễ Tương tiếp tục đánh lên người hắn.
Đông Huyên Xuyên hoàn toàn không để ý tới những cú đấm liên tiếp mà Đông Tễ Tương hạ lên người mình, chậm rãi đứng lên nói với Lương Băng: “Cậu làm đi, tôi ở bên cạnh quán sát. Từ nay về sau, công việc giúp Tễ Tương hồi phục này sẽ do tôi giúp cậu ấy.”