Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi, đạp trên thất thải bạch vân, chậm rãi bay đi. Theo sát phía sau là Phất Dung, Cửu Kiếm, Ngưng Không, Kha Mộ Thanh, Thất
Mệnh, còn có Khổng Tước nối gót đi theo Thất Mệnh.
Duyệt Nhi giờ phút này đã ngủ say, ngủ say cũng là một dạng tu luyện. Lần này lịch kiếp thất bại khiến nàng hiện giờ mang một thân thể hỗn loạn,
không phải thần cũng chẳng phải tiên, không phải yêu cũng không phải ma, không phải người cũng chẳng phải quỷ, nhưng linh thức cùng ngộ tính lại ngoài ý muốn đều đột nhiên tăng vọt, tu luyện cũng bắt đầu tựa như được Thần trợ giúp, rất giống với một câu nói của những người luyện võ chốn
phàm gian: “được đả thông ngũ kinh lục mạch”, rõ ràng với người tu luyện thì cũng không nói ngũ kinh lục mạch là như thế nào, nhưng linh thức và ngộ tính cũng giống như ngũ kinh lục mạch, đều hết sức quan trọng.
Tức Mặc Ly cúi đầu tỉ mỉ quan sát gương mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Duyệt Nhi, dung mạo như họa hết thảy đều là vẻ dịu dàng, khẽ nâng tay lên,
dùng ống tay áo rộng che chắn phía trước người nàng, vì nàng chặn lại
gió lạnh đang thổi tới. Mấy người phía sau đều nhìn đến sửng sốt, chỉ có Cửu Kiếm và Khổng Tước là đôi mắt tràn đầy hâm mộ.
Gương mặt Khổng Tước biến đổi đủ mọi sắc thái, nghiêng đầu thoáng nhìn Thất Mệnh bay ở bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài.
Ước chừng nửa ngày, xa xa đã nhìn thấy Bồng Lai tiên cảnh ẩn phía sau lớp
lớp mây trắng phiêu diêu, rất có vài phần cảm giác của thế ngoại tiên
cảnh nơi Tiên giới. Thất Mệnh khẽ tiến lên phía trước, nói: “Lạc Thủy
Thượng Thần, đây chính là nơi mà theo như tin tức cuối cùng năm đó Vương trước lúc lâm chung nhắn lại cho ta nói đã để lại vật rất trọng yếu, ta nghĩ hẳn là lưu lại vật kế thừa quan trọng nhất của tộc Tử Hổ.”
Tức Mặc Ly gật gật đầu, nhìn Duyệt Nhi đang ở trong ngực rồi liền đạp không bước xuống, bạch y như tuyết, tóc đen bay bay, tựa như một bức tranh
thủy mặc tuyệt mỹ nhất chốn thế gian, mấy người phía sau nhìn thấy, ai
nấy đều mơ hồ không biết hiện giờ là khi nào.
Đợi đến khi tới trước sơn môn của Bồng Lai tiên sơn, cửa lớn của Bồng Lai
tiên sơn ầm ầm mở ra, từng cánh từng cánh cổng lớn bằng ngọc thạch mở
rộng, khai thông con đường đi qua tầng tầng lớp lớp rào cản đến nơi sâu
nhất của tiên sơn. Chỉ nghe thấy một thanh âm trong trẻo du dương vang
vọng khắp tiên sơn: “Sơn vương núi Bồng Lai Hoa Tuyên Tịch hoan nghênh
Lạc Thủy Thượng Thần đến thưởng ngoạn.” Nương theo nơi tiếng nói mất hút ở lưng chừng núi, một nam tử tuấn dật từ giữa trùng trùng cổng sơn mạch ấy chậm rãi bước đến, phong thái tiêu sái, dáng vẻ khoan thai.
Tức Mặc Ly chỉ gật gật đầu, Duyệt Nhi đã bị thanh âm trong trẻo ấy từ trong trầm tu đánh thức, lúc này đang mở to đôi mắt mờ mịt muốn quan sát
chung quanh, tiếc rằng trước mắt vẫn như cũ một mảnh tối tăm, cái miệng
xinh xắn ủ rũ lầm rầm, lại tiếp tục vùi đầu vào lồng ngực Tức Mặc Ly,
không nói gì nữa.
Tức Mặc Ly trông thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng, khóe miệng khẽ cong lên,
chiếu rọi một mảnh mây mù, theo bản năng đưa tay vân vê lỗ tai be bé
trên đầu Duyệt Nhi.
Hoa Tuyên Tịch đã chậm rãi bước đến trước mặt họ, nhìn thấy dáng vẻ của
Nguyệt Nhi liền biết được mắt nàng không nhìn thấy, khẽ cười nói: “Bồng
Lai tiên sơn có không ít dược thảo quý giá, cô nương nếu muốn nhìn thấy
ánh sáng lần nữa, Bồng Lai tiên sơn chúng tôi liền tận hiến một chút sức lực nhỏ nhoi.”
Duyệt Nhi nghe thấy, ngẩng đầu về phía y nở nụ cười ngọt ngào: “Đợi lát nữa
phải đem cho ta thử nhé.” Đôi mắt to tròn giống như hổ phách long lanh
nhất, sáng ngời đến độ Hoa Tuyên Tịch thầm nghi ngờ liệu có phải bản
thân nhìn nhầm rồi không, kỳ thực cô nương này có thể nhìn thấy? Vẫn là
thanh âm trong trẻo: “Các vị nếu đã đến đây, Bồng Lai tiên sơn đương
nhiên phải tận tình gia chủ, muốn gì chỉ cần nói với ta.”
Tức Mặc Ly thấy Duyệt Nhi cười đến là ngọt ngào với Hoa Tuyên Tịch, trong
lòng một mảnh lạnh lẽo. Vội vàng đưa tay nhẹ nhàng nắn nắn gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi, đợi đến khi Duyệt Nhi quay lại đối mặt với y, liền
hài lòng thỏa ý thả tay, thản nhiên nói với Hoa Tuyên Tịch: “Đi trước
nghỉ ngơi.” Tức Mặc Ly là khách của Bồng Lai Tiên Sơn, mặc dù lời nói ra như vậy, thế nhưng lại không ai có chút cảm giác khó chịu nào, tựa như
những gì y nói đều khiến người ta thoải mái đi làm.
Hoa Tuyên Tịch có chút hưng phấn nhìn từng cử động nhỏ của hai người, gật
đầu liền dẫn một đoàn người đến một tiểu tiên sơn phong cảnh rất đẹp rồi bố trí cho họ ở đấy. Tiểu tiên sơn này xung quanh bốn mặt đều giáp
nước, quanh năm mây mù lượn lờ, có thể xem là nơi đẹp nhất của Bồng Lai
Tiên Sơn. Thần thức Tức Mặc Ly quét qua một lượt, khe khẽ gật gật đầu.
Hoa Tuyên Tịch vừa định cáo lui, Duyệt Nhi đã từ trong ngực Tức Mặc Ly ngóc đầu dậy, đôi mắt không nhìn thấy giờ phút này tha thiết “nhìn” y: “Đợi
lát nữa mấy món ngon nhất của tiên sơn đều đem đến nhé.”
Hoa Tuyên Tịch bật cười, thấy biểu tình nàng nghiêm trọng như vậy, còn
tưởng Duyệt Nhi nói điều gì cơ đấy. Vội vàng gật gật đầu; “Điều đó là
đương nhiên, cô nương an tâm.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Duyệt Nhi hai mắt khẽ cong: “Ngươi thật sự là một người tốt.”
Mọi người: Gió chiều nào theo chiều đó trong truyền thuyết của phàm gian chính là đây?
Hoa Tuyên Tịch luyến tiếc cáo từ, lập tức phân phó tất cả trù sư trong núi
phải trổ hết tài nghệ kỹ năng của bản thân, kế đó liền đến dược phòng
lấy vài viên đan dược tốt, sai người đem đến tiên sơn nơi Tức Mặc Ly ngụ lại.
Duyệt Nhi dường như vô cùng hăng hái một hơi nuốt xuống đan dược, Tức Mặc Ly
liền đút một cốc mật hoa cho nàng, đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi đều
cong thành hình trăng lưỡi liềm, uống xong còn khen ngợi Kha Mộ Thanh
một phen, khiến y đối với phương diện thu gom các loại quà vặt càng
không ngừng cố gắng.
Thất Mệnh tâm sự nặng nề, thấy Duyệt Nhi dáng vẻ vô ưu vô lo như vậy, nghĩ
nghĩ, liền bước lên trước nói: “Duyệt Nhi, đừng thấy Sơn vương của Bồng
Lai Tiên Sơn khách khí và hiền hòa như vậy, chúng ta muốn y dễ dàng giao ra vật của Vương có phần không có khả năng.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi hướng về phía Thất Mệnh: “Có thể vật đó cũng không nằm trong tay y?”
Thất Mệnh nghẹn lời, nhưng cũng không loại trừ khả năng này, đành bất đắc dĩ nói: “Duyệt Nhi cô nương, tộc Tử Hổ chúng ta đại thù chưa báo… …”
Duyệt Nhi tựa như hiểu rõ ý của y, cười nói: “Thất Mệnh thúc thúc, nếu vì đại thù chưa báo mà cuộc sống hàng ngày đều chìm trong huyết hải thâm thù,
như vậy sẽ vô vị lắm. Chẳng lẽ con mấy trăm năm qua đều trải qua như
vậy? Thù với Hồ tộc đương nhiên phải báo. Năm đó bọn họ ở Hồ Khâu suýt
chút nữa thì đưa con vào chỗ chết, con không hề quên.”
Tức Mặc Ly nghe thấy lời này, đôi mắt một mảnh âm u, ý lạnh càng tăng, khẽ nắm chặt tay Duyệt Nhi.
Thất Mệnh có chút kinh ngạc, không ngờ Duyệt Nhi lại nói ra lời như vậy, đành phải im lặng.
Duyệt Nhi lại mỉm cười đáng yêu: “Cứ như vậy đi tìm bọn họ báo thù sẽ là đồng quy vu tận, chẳng phải sao? Chúng ta muốn báo thù thì phải báo thù sao
cho oanh oanh liệt liệt, như vậy mới vui.”
Thất Mệnh cắn răng: “Mấy trăm năm qua, ta đã thu phục được tộc Bạch Hổ, họ
với Hồ tộc trước giờ vẫn luôn ở thế đối lập, chúng ta có được lực lượng
tham chiến!”
Duyệt Nhi hết sức hưng phấn: “Tộc Bạch Hổ có đông không?”
Thất Mệnh sửng sốt, nói: “Ước chừng một vạn(mười nghìn)”
Hai lỗ tai của Duyệt Nhi đều dựng thẳng: “Như vậy rất tốt, rất tốt.”
Thất Mệnh thấy bộ dạng Duyệt Nhi như vậy, không biết vì sao trong lòng có
một dự cảm hết sức không tốt. Những năm tháng về sau, y đều nghiệm chứng dự cảm vô cùng chính xác của bản thân.
Chỉ thấy Duyệt Nhi gương mặt rạng rỡ như hoa, thanh âm mềm mại uyển chuyển
tuyên bố vận mệnh vô cùng bi thảm của y và tộc Bạch hổ sau này: “Một vạn đó nha. Sau này để họ đi bán thịt đi!”
Thất Mệnh suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình: “Bán thịt?!”
Duyệt Nhi gật đầu nói: “Chúng ta ở Tiên giới mở một tửu lâu gọi là “Tô nhục nhục” (thịt xốp giòn), kêu gọi chúng tiểu bạch hổ đáng yêu giống chúng ta, cùng nhau phấn đấu vì một ngày mai huy hoàng và thắng lợi đi!”
Thất Mệnh đã không còn chút khí lực nào: “Thắng lợi huy hoàng?” Sao y chỉ
thấy một tiền đồ u ám với hình ảnh một trang hán tử tay cầm dao mổ bán
thịt heo.
Tức Mặc Ly thấp giọng nói bên tai Duyệt Nhi: “Duyệt Nhi, ngày mai lại bàn
chuyện này, được không?” Thanh âm ôn nhu đến độ Duyệt Nhi không nhận ra
phương hướng, nàng ngoan ngoãn gật đầu, cái miệng xinh xắn ngậm chặt.
Biểu tình chết sống ra vẻ Tức Mặc Ly bảo ta không nói ta liền không nói.
Tức Mặc Ly trông thấy, bàn tay tựa như ngọc tạc nhẹ nhàng quẹt lên chiếc
mũi nhỏ đáng yêu của nàng. Ngẩng đầu lạnh lùng, hoàn toàn không chút
biểu cảm nhìn đám người còn lại, không một tia ấm áp như khi nhìn Duyệt
Nhi.
Bọn họ đổ mồ hôi lạnh, có cần phải phân biệt đối xử như vậy không? Bọn họ biến đi là được rồi chứ gì…
Vì vậy mọi người đều ngoan ngoãn rút lui trong ánh mắt lạnh lùng của Tức
Mặc Ly. Thất Mệnh đã bị Tức Mặc Ly nhìn đến toàn thân đóng băng, trong
lòng cũng vạn dặm tuyết thổi, suy nghĩ liệu đêm nay có nên thu xếp hành
trang lẳng lặng bỏ trốn hay không?
Đợi khi mọi người ai nấy đều tản đi, Tức Mặc Ly cúi đầu nhìn Duyệt nhi
ngoan ngoãn nằm trong ngực, yêu thương sờ sờ lỗ tai be bé của nàng: “Hồ
tộc lần trước đả thương nàng?”
Duyệt Nhi gật gật đầu, lại vội vàng nói: “Thù của ta ta sẽ báo. Người không được nhúng tay vào đâu đấy.”
Tức Mặc Ly gật gật đầu, y sao lại không cảm giác được Duyệt Nhi hiện giờ
đang nỗ lực để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn chứ? Nàng muốn gì, y đều
chiều theo nàng.
Thấy Duyệt Nhi buồn ngủ ngáp dài, y cẩn thận từ trong đỉnh lấy ra một chiếc
thùng gỗ nhỏ tinh xảo, nháy mắt hóa thành một thùng gỗ có thể chứa được
hai người, khẽ tập trung thần lực, một dòng nước cỡ miệng chén trà róc
rách từ trên tay Tức Mặc Ly chảy vào thùng gỗ, khi qua tay Tức Mặc Ly,
nước liền trở nên ấm áp.
Bất quá chỉ trong khoảnh khắc, Tức Mặc Ly liền phong bế thị giác, giúp
Duyệt Nhi cởi bỏ vân sam, ôm nàng để vào trong thùng gỗ để nàng ngâm
mình. Thuận tay thả thêm cánh hoa, liền nghiêng đầu quay lưng về phía
Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi hưởng thụ nằm trong thùng gỗ, mãn nguyện thở dài: “Cảm giác có người chăm sóc mình thật tốt!”
Tức Mặc Ly mơ hồ cười cười, chỉ nghe thấy giọng nói rất dễ nghe quanh quẩn
bên tai Duyệt Nhi: “Ta cứ như vậy đối với nàng, được không?”
Duyệt Nhi mạnh mẽ gật gật đầu, giữa hơi nước mịt mờ dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tức Mặc Ly lau người cho nàng, ôm nàng đến trước giường, buông màn trướng
xuống. Không chút tiếng động chăm chú quan sát Duyệt Nhi đang say ngủ
trong lồng ngực, không biết vì sao, trên gương mặt trắng nõn tựa ngọc
thế nhưng lại nóng rực, ngay cả dung mạo như họa trong bóng đêm cũng bắt đầu trở nên mơ màng, như thể tinh tú giữa trời đêm, chớp chớp tắt tắt.
Duyệt Nhi, Duyệt Nhi của ta, nàng còn phải để ta nhìn nàng như vậy, chờ đợi nàng thêm bao nhiêu năm nữa?
Tức Mặc Ly thầm thở dài, khe khẽ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, cúi người
trằn trọc lưu luyến trên đôi môi hồng nhuận của Duyệt Nhi một lúc, để
đầu Duyệt Nhi tựa trước ngực mình, chìm vào giấc ngủ.