Mắt mày như họa, dưới ánh sáng nhu hòa của Dạ minh châu, mờ ảo như không
phải người thật. Gương mặt trắng mịn như thiếu nữ, thần sắc lãnh đạm, mi gian lạnh lùng, nhưng lại toát lên khí phách tao nhã không thể địch
nổi.
Đôi đồng tử tựa hắc ngọc của y chăm chăm nhìn chiếc giường lớn, không nhìn
ra là có biểu cảm gì, chỉ thấy so với tuyết trong dãy núi kéo dài mấy
vạn dặm trên dãy núi Lạc Thủy còn xa xăm lạnh lẽo hơn.
Cái nhíu mày rất khẽ khó mà thấy được, Tức Mặc Ly chậm rãi bước đến trước
giường, vén màn, nhìn thấy một cô nhóc đang ôm chăn ngủ say sưa.
Chính là tiểu cô nương này, lúc nàng xông vào đây, y đã biết.
Lúc dùng linh thức thăm dò, phát hiện nàng vậy mà còn vuốt ve mỗi đóa hoa trên đường một cái, thật là….con nít.
Nhưng thấy nàng mặt đỏ bừng lao vào điện, khi hỏi có người hay không, y không rõ vì sao lại không phất tay đuổi nàng ra.
Cho dù dãy núi Lạc Thủy đã ngàn vạn năm không có người đặt chân đến, nhưng y lại không chút cảm thấy cô quạnh. Mọi thứ vốn như thế, cô độc một mình, yên lặng ngắm tuyết tan tuyết rơi, cõi lòng yên bình, không chút ham
muốn.
Y đánh giá nàng, nhỏ bé như vậy, thì ra là Ma thánh à? Thoạt nhìn thật giống một đứa bé chốn phàm gian, đơn thuần vô hại.
Chỉ là gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng ấy, ngủ cũng có chút không ngon. Tức Mặc
Ly không khỏi duỗi bàn tay thon dài trắng nõn, nhẹn nhàng thăm dò vầng
trán nàng.
Hơi ấm nơi tay khiến đôi đồng tử tĩnh lặng của y cũng không khỏi có chút gợn sóng.
Nàng hình như bệnh rồi.
Người của Thánh giới vậy mà cũng sẽ như người phàm gian, bị bệnh? Tức Mặc Ly
ngạc nhiên, bên môi không biết từ khi nào đã phảng phất ý cười.
Đưa tay triệu đến một chiếc khăn gấm, nhúng vào nước lạnh rồi nhẹ nhàng đặt lên trán nàng. Tức Mặc Ly cũng ngồi xuống, quan sát nàng.
Duyệt Nhi trở mình, nghiêng người đối diện với Tức Mặc Ly, lắc lắc đầu, bắt đầu không ngừng nói mớ.
Tức Mặc Ly đưa tay định lấy chiếc khăn đã ấm xuống, nhưng bị bàn tay Duyệt Nhi lung tung tóm lấy, ôm chặt.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Khẽ giằng một cái, nhưng không thoát được, Tức Mặc Ly hơi ngạc nhiên, xem
ra tiểu cô nương này cũng không yếu ớt như tưởng tượng.
Duyệt Nhi ôm tay y, tay kia nặng nề đánh xuống.
“Thánh tôn, dừng lại cho ta! Ta…………” Lại ‘bộp’ một cái đánh vào bàn tay đang ôm trong ngực: “Muốn khiêu chiến với ngươi…………”
“Khiêu chiến với ngươi…………”
Duyệt Nhi đáng yêu trong giấc mộng hếch hếch mũi, chiếc miệng nhỏ xinh nhếch lên, lại nói: “Khiêu chiến với ngươi…………..”
Từ từ, lại biến thành: “Tìm được ngươi………….”
“Tìm được ngươi………”
Tức Mặc Ly nhìn tiểu cô nương vẫn luôn đánh tay y, nghe thấy lời nàng nói thì bất giác có chút mềm lòng.
Ma Thánh cũng giống như Thánh tôn, không cha không mẹ, sinh bởi đất trời.
Nghe nói bên cạnh nàng có một vài trợ thủ đắc lực, tuy vậy vẫn rất cô
đơn.
Tìm được y? Tức Mặc Ly nhíu nhíu mày, tu vi của nàng như vậy, căn bản không đủ để ý tới.
Tức Mặc Ly chăm sóc tiểu gia hỏa có khả năng ngủ phi thường này hết hai
ngày, đến khi thấy nàng gần như khỏe rồi thì phất tay, giao đến tay
Thiên Hồi và Mộc Thông đang ở bên ngoài kết giới sốt ruột đợi chủ nhân.
Lúc ấy, y vẫn cho rằng mình chỉ là nhất thời cao hứng, giữ một tiểu cô
nương lại vài ngày. Y cho rằng, chỉ là một ý niệm để nàng ở lại mà thôi, đổi là người khác, có thể y cũng sẽ giữ lại.
Nhưng y chưa bao giờ ngờ được rằng, hơn hai vạn năm sau đó, y vẫn như cũ
không cho phép bất kỳ kẻ nào xông vào cấm địa của mình, nhưng mà, y lại
bắt đầu có chút nhớ độ ấm khi nàng ôm cánh tay mình, nhớ lời lẽ đáng yêu khi nàng lẩm bẩm nói muốn đánh bại y, nhớ gương mặt lúc bệnh vẫn khiến
người thương yêu của nàng.
Y còn chưa kịp hiểu rõ bản thân thế nào thì đã không lúc nào không để ý
đến hướng đi cùng tin tức của nàng, xem thử nàng ở đâu, lại đi đâu rồi?
Vô số lần, y che giấu khí tức, lặng lẽ ẩn thân ở chỗ tối, nhìn nàng vì tìm không được y mà chán nản tức giận. Thật rất muốn nói với nàng, y đang ở ngay cạnh nàng, nhưng y không muốn nàng cùng y đối đầu với nhau.
Trong khoảng hơn hai vạn năm, nàng liệu có từng trải qua như thế? Ghi khắc
một bóng hình vẻn vẹn chỉ gặp qua một lần ở trong lòng?
Tức Mặc Ly phất tay xóa ảo cảnh Duyệt Nhi đang ngơ ngẩn nhìn mặt hồ lơ lửng giữa không trung. Y ngồi ngay ngắn trước bàn, nhìn tờ giấy Tuyên thành
trên đấy, cầm bút lên, trong đầu là dáng vẻ của Duyệt Nhi, nhưng không
biết làm thế nào hạ bút.
Vào khoảnh khắc ấy, y chợt cảm thấy, y dường như đã hơi mệt rồi, và…có chút cô đơn.
Chi bằng, đưa nàng đến cạnh y, không cần đuổi theo nữa, không cần lén lút nhìn nữa.
Biết mình có suy nghĩ như vậy, Tức Mặc Ly cơ hồ lập tức bỏ xuống cây bút trong tay, kinh ngạc, y đang nghĩ gì vậy?
Mười mấy vạn năm qua cũng không hề như thế?
Y không gì làm không được, nhưng không có dục vọng.
Tức Mặc Ly chậm rãi bước ra cửa điện, nhìn hoa nở khắp nơi trước cửa, bỗng
nhớ lại khi nàng đứng giữa rừng hoa, ánh mắt chuyên chú khi vuốt ve từng đóa.
Hai vạn năm rồi, tiểu cô nương này vẫn không quên được.
“Tôn thương, tôn thượng.” Âm thanh có chút vội vã truyền vào tai.
Tức Mặc Ly hơi mất kiên nhẫn gật đầu: “Nói.”
Cấp Quỳnh có chút không yên, nhưng vẫn đè xuống cảm giác gấp gáp trong
lòng, cười nói: “Tôn thượng, liên quan đến tiểu cô nương kia……………”
Tức Mặc Ly chỉ nhẹ ‘ừ’ một tiếng.
Cấp Quỳnh như thể được khích lệ: “Nếu ngài thật sự thích nàng ấy, nàng ấy
lại đang tìm ngài, sao lại không để nàng tìm được ngài? Ta có thể thay
ngài báo tin cho nàng ấy.”
“Vì sao?”
Cấp Quỳnh càng gấp, cười nói: “Nghe nói tiểu cô nương kia và Việt Hoa Thánh quân gặp nhau. Tôn thượng ngài hẳn từng nghe qua, hai người họ vốn có
duyên.”
Tức Mặc Ly cụp mắt, hàng mi thật dài phủ một bóng râm trên gương mặt trắng mịn: “Báo cho nàng đi.”
Cấp Quỳnh cung kính thưa ‘vâng’, bên môi là ý cười lạnh băng.
Sau đó không lâu, nơi cửa sơn động, Thiên Hồi tội nghiệp ôm chân Duyệt Nhi: “Chủ thượng, người không được đi, người đi rồi còn về không?”
Mộc Thông cũng đứng bên cạnh, đáng thương nói: “Chủ thượng, đừng đi có được không?”
Duyệt Nhi đồng đều xoa xoa đầu hai người họ, cười đến cực kỳ vui vẻ: “Đương
nhiên phải đi rồi. Hai vạn năm đó, tu vi của ta cũng không phải ở mức độ nửa vời như vậy, hiện giờ cuối cùng tìm được rồi, lý nào lại bỏ qua?
Thiên Hồi và Mộc Thông vẫn muốn cầu xin, nhưng nghe Duyệt Nhi chân thật nói: “Ta thấy Tôn thượng là người tốt, nhất định sẽ không cần mạng ta đâu.
Huống hồ, cuối cùng có thể gặp mặt người ấy một lần, ta sao có thể bỏ
qua chứ?” Nàng rất muốn gặp lại y, dù chỉ một lần.
Duyệt Nhi hưng trí bừng bừng đi về phía dãy núi Lạc Thủy, ngay cả Thiên Hồi
Mộc Thông xin đi theo cũng không đồng ý. Nàng một lòng muốn gặp bóng
dáng hai vạn năm trước từng thấy qua, còn có sự tích vẫn luôn nghe được
suốt hơn hai vạn năm này.
Từng chút từng chút, kỳ thật, nàng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu cô nương
vừa gặp đã vướng bận một đời, sau đó nghe những chuyện về y, kế đó, để
bản thân rơi vào trong những truyền thuyết ấy, yêu y mất rồi.
Tức Mặc Ly cũng không bình tĩnh, nàng sắp đến rồi. Y cũng chẳng thể giống
như bình thường được nữa, cẩn thận tỉ mỉ, không chút dấu vết.
Nàng đến rồi, y phải làm sao bây giờ?
Tâm trí y rối loạn, hoàn toàn không chú ý đến cử chỉ không bình thường của
Cấp Quỳnh. Cũng có thể nói, người như Cấp Quỳnh, làm cái gì, y cũng chưa bao giờ để ý tới.
Y thật sự quá mức mạnh mẽ, thế gian dường như không có bất kỳ chuyện gì có thể đủ lay động được y.
Y bắt đầu cả đêm không ngủ, luôn ngồi trước bàn, không biết là đang nghĩ
gì. Đến khi bên ngoài dãy núi Lạc Thủy có chút động tĩnh thì y đã bất
tri bất giác đứng trước cửa điện.
Duyệt Nhi từ xa nhìn bóng dáng gần như hòa làm một với tuyết lớn, trái tim đập càng lúc càng nhanh.
Càng lúc càng gần, có thể thấy được mái tóc dài óng mượt thả xuống của
chàng, sau đó là dung nhan như họa, kế đó là ý cười nhàn nhạt bên môi.
Duyệt Nhi hoàn toàn không chút tư lự, chỉ theo tiềm thức đáp mây đến gần chàng.
Đến lúc tới gần ngay trước mắt, nàng ngừng lại, từ trên mây nhảy xuống,
suýt nữa thì ngã trên nền tuyết, nhưng được đôi tay thon dài của chàng
đỡ lấy.
Đấy là lần đầu tiên nàng gặp chàng, nhìn rõ dung mạo của chàng.
Nàng chưa bao giờ gặp qua người nào đẹp đến thế, hoặc có thể nói, quả thực
so với bóng dáng trong mộng còn đẹp hơn vô số lần, nàng chỉ cảm thấy
trái tim đập thình thịch đến độ suýt nữa thì ngừng lại.
Hơn hai vạn năm, bóng dáng ấy vẫn luôn đọng trong tim nàng, trong giấc mộng của nàng.
Tức Mặc Ly nhìn Duyệt Nhi đang ngây ngẩn nhìn y, ý cười bên môi càng lúc
càng đậm. Hai tay khẽ thu lại, đem nàng nhỏ bé ôm vào trong lòng. Khoảnh khắc ấy tuyết lớn giữa trời đêm bay phủ ngập trời, y qua hơn hai vạn
năm, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, giống như đêm của hai ngày ấy, y nhẹ
nhàng ôm nàng đang lạnh băng, dỗ nàng ngon giấc.
Đất trời thời khắc này bỗng thu nhỏ lại, ở trong lòng y.
“Nàng đến rồi.” Tiếng nói tựa suối trong chảy qua ngọc thạch, đây là lần đầu
tiên y nói chuyện với nàng, nhưng giống như đã nghe thấy từ rất lâu rồi
vậy.
Y như thể đã chờ đợi nàng rất lâu, nàng cũng tựa như đã biết y lâu lắm rồi.
Hai người ôm nhau, trong không gian tuyết trắng ngập trời, không nói lời nào.
Tức Mặc Ly ôm nàng một lúc lâu, thế nhưng không muốn buông tay. Quên đi, không thả tay đâu.
Y do dự, cắn cắn môi, nhưng không nói tiếng nào.
Sau này, hãy ở cạnh ta.