Sau khi ra khỏi nhà họ Giang, lái xe dọc theo sông Thanh về phía nam, rồi lên một cây cầu, ở dưới lối ra thứ ba chính là căn hộ Trình Hoài Cẩn mới mua ở Bắc Kinh.
Diện tích hơn một trăm bình (1), một gian phòng ngủ, chỉ có một mình anh sống ở đây. Sau khi đã chắc chắn sẽ thường xuyên ở lại Bắc Kinh, anh tiện tay mua luôn căn hộ này. Phong cách trang trí tối giản mang gam màu xám trắng, đồ nội thất cũng là được lắp đặt sẵn.
(1) Nguyên văn: 坪là đơn vị đo lường diện tích thường thấy ở Đài Loan, 1坪=3,31m².
Trình Hoài Cẩn không thay đổi bất cứ thứ gì.
Điện thoại đã reo vô số lần từ lúc anh vẫn đang trên đường đi. Trình Hoài Cẩn lái xe vào gara ở dưới căn hộ rồi tắt máy.
Tiếng chuông điện thoại vẫn đang liên tục vang lên không ngừng nghỉ.
Hệt như những đốm lửa nhỏ không ngừng bắn lách tách khi đốt củi, từng đốm một cứ thế thiêu rụi vào cõi lòng anh.
Trình Hoài Cẩn đưa mắt nhìn phía trước, lát sau, anh vẫn ấn nhận máy.
“Có chuyện gì không?” Giọng anh rất bình thản, như thể trận cãi vã vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nhưng giọng nói trong điện thoại thì đã không còn vẻ tức tối như vừa nãy nữa, chỉ nhỏ nhẹ bảo: “Anh hai, em không nên nổi đóa với anh.”
Giang Nghiên Nguyệt gọi liên tiếp mười mấy cuộc mới được anh nhận máy, lúc này cô ta nào dám làm càn nữa.
“… Vừa nãy là tại em bị Giang Triết chọc tức, rồi lại thấy anh hơi lơ đễnh không tập trung nên em mới buột miệng lỡ lời.”
Giang Nghiên Nguyệt biết mình đã hơi hấp tấp nóng vội.
Nguyên nhân Trình Hoài Cẩn đồng ý kết hôn với cô ta là gì, trong lòng cô ta rõ hơn ai hết. Trình Hoài Cẩn không thích cô ta, cô ta cũng chẳng ngốc. Nhưng cô ta cũng có đủ lòng tin sẽ khiến Trình Hoài Cẩn yêu mình.
Bởi vì cô ta quá hiểu người đàn ông này.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Chỉ cần là kết hôn rồi, bất luận ra sao, anh đều sẽ không có bất cứ tơ tưởng nào với một ai khác.
Tảng băng có cứng rắn đến đâu, cô ta cũng có quỹ thời gian cả đời này để khiến anh tan chảy.
Bây giờ Trình Hoài Cẩn có nói năng khó nghe chói tai hơn nữa thì cũng chẳng hề gì, chỉ cần kết hôn rồi, cô ta sẽ chẳng sợ gì hết.
“Anh hai,” Giang Nghiên Nguyệt lại dịu giọng xuống, “Anh đã về đến nhà chưa?”
“Về rồi.” Trình Hoài Cẩn thờ ơ trả lời.
“Anh hai, anh đừng giận em được không? Về sau em sẽ không cãi cọ với anh như vậy nữa đâu.”
Trình Hoài Cẩn khẽ mím môi: “Anh không giận em, những chuyện đã hứa anh cũng sẽ thực hiện, em không cần phải nghĩ quá nhiều.”
Giang Nghiên Nguyệt khẽ khàng đáp lại một tiếng, hai người không ai nhắc đến cuộc đối thoại cuối cùng kia nữa. Một lúc sau, cô ta lại hỏi: “Anh hai, vậy ngày mai anh có rảnh không? Lần trước em có đặt một bộ quần áo, vừa hay ngày mai có thể đến lấy.”
“Xin lỗi, ngày mai anh có việc rồi.”
“Không sao đâu,” Giang Nghiên Nguyệt lập tức tỏ vẻ hiểu chuyện, “Vậy để lần sau rảnh rồi mình cùng đi nhé.”
“Ừm, còn chuyện gì nữa không?”
“Không ạ.”
“Được.” Trình Hoài Cẩn nói xong cúp điện thoại luôn.
Nhẹ nhàng cất điện thoại đi.
Ánh mắt anh tựa như vẫn đang nhìn chăm chú vào chỗ đậu xe trống trải phía trước. Trong khoang xe yên tĩnh cũng mang tới cảm giác kín bưng như rơi vào khoảng chân không, không có sự quấy nhiễu của âm thanh, cũng chẳng có dòng chảy của thời gian.
Lẽ ra anh nên mở cửa xe, sau đó đi lên lầu.
Lẽ ra anh nên quay về phòng ngủ, và rồi sửa soạn hành lý để ngày mai trở về Bắc Xuyên mới phải.
Chứ không phải cứ ngồi bất động trong xe như bị đóng băng thế này.
Màng nhĩ dần trở nên mờ đục.
Trong gara mờ tối, xung quanh tựa như đã biến thành một bãi biển ngầm nhân tạo.
Làn nước biển vô hình từ từ ngấm qua lớp cửa kính, rồi hoàn toàn bủa vây lấy anh.
Không cần hít thở, cũng chẳng cần nghĩ suy.
Dòng suy nghĩ cứ thế vụt qua mắt anh hoàn toàn theo bản năng.
“Gì đấy, kiếm được bộn tiền rồi à?”
“Món tiền khủng thế này, anh đây không dám nhận đâu.”
Cô đã đi làm gì rồi? Sao lại phải kiếm tiền?
Giang Triết không giúp đỡ cô ư?
Hiện giờ cô đang làm gì? Đang sống ở đâu?
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn nhìn phía trước gần như trống rỗng vô hồn, từng ngón tay siết chặt trên bánh vô lăng.
Chiếc xe ngậm đầy “nước biển” từ từ chìm xuống đáy biển, cũng đem theo cả lý trí của anh dần dần tróc rời.
Một khoảng lặng vô tận.
Trình Hoài Cẩn đột nhiên khởi động lại xe.
“Nước biển” trào ra dữ dội từ thân xe, anh đạp nhẹ chân ga, cứ thế lái xe ra khỏi gara lần nữa.
–
Giang Triết nghe thấy tiếng chuông cửa nhà là khi anh ấy vừa mới kết thúc cuộc điện thoại với Giang Nghiên Nguyệt xong.
Chẳng biết Giang Nghiên Nguyệt tự nhiên lên cơn động kinh ở đâu, thế mà lại lảm nhảm đến lắm lời xong lại còn xin lỗi anh ấy nữa. Giang Triết khinh nhất là phải giữ vẻ hòa thuận với cô ta, cho dù chỉ là hoà thuận ngoài mặt, anh ấy cũng chẳng buồn vờ vịt làm gì cho mệt thân.
Mới cúp điện thoại chưa được bao lâu, lại nghe thấy tiếng chuông cửa. Anh ấy sợ đến mức huyệt thái dương giật đung lên, cứ tưởng là Giang Nghiên Nguyệt đã “đuổi giết” đến tận cửa.
Ấy thế mà không ngờ lại là Trình Hoài Cẩn.
Giang Triết đưa mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới, lời nói có đôi phần mang ý trêu chọc: “Sao anh hai đột nhiên lại ghé chỗ em thế này, chuyện trò với Giang Nghiên Nguyệt không vui ư?”
Nào ngờ Trình Hoài Cẩn chỉ lạnh lùng liếc anh ấy một cái: “Khỏi cần móc mỉa cạnh khoé.”
Giang Triết: “…”
Trình Hoài Cẩn đi vào nhà, hỏi anh ấy: “Buổi tối có kế hoạch gì không?”
Giang Triết cũng đi theo, đưa tay lấy điếu thuốc.
“Nếu anh ăn với em bữa cơm thì không có kế hoạch gì, còn nếu anh không có chuyện gì thì em lại có.”
Trình Hoài Cẩn nhìn anh ấy châm điếu thuốc.
Giang Triết dừng lại hỏi anh, “Anh muốn làm điếu không?”
“Không cần.”
Giang Triết cười cười, lại hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn ăn cơm với em thế?”
“Giờ anh muốn ăn bữa cơm với cậu mà cũng cần một lý do sao?”
Giang Triết ngây ra, rồi lại nhìn anh.
Đột nhiên, anh ấy như hiểu ra gì đó, hàng lông mày lặng lẽ nhướng lên.
Nói giọng nghe rõ là ngoan ngoãn: “Đương nhiên là không cần rồi, vậy tối nay ăn ở nhà đi, đã lâu rồi hai chúng ta không ăn với nhau bữa cơm.”
Trình Hoài Cẩn ừm một tiếng, sau đó đi ra ban công với Giang Triết.
Như là ngầm hiểu, hai người không ai nhắc tới Giang Nghiên Nguyệt một lời.
Ngoài ban công có hai cái ghế, hai người ai ngồi ghế nấy nhìn ra mặt sông dài vô tận ngoài cửa sổ. Từ trên cao nhìn xuống, tàu thuyền qua lại cũng chỉ giống như những chiếc lá nhỏ bé không hơn không kém.
“Công việc phía Bắc Xuyên sao giờ?” Giang Triết quay qua nhìn anh, “Có phải ba em bảo anh nghỉ quách đi, nghe ông ấy sắp xếp không?”
“Chừng nào chuyện của anh cả còn chưa được giải quyết, trước mắt chỉ có thể chạy qua chạy lại cả hai bên.” Trình Hoài Cẩn nhàn nhạt nói, “Nhưng anh không định chấp nhận lời đề nghị của ba cậu, nó không hợp với anh.”
Giang Triết cười nói: “Em biết ngay mà, thằng con trai này ông ấy coi như đã từ bỏ hẳn rồi, giờ lại có người đỉnh hơn em gấp trăm lần như thế, ông ấy kiểu gì cũng nghĩ đủ mọi cách để kéo anh qua làm người nối nghiệp cho xem.”
“Thế sau khi Trình Hoài Lĩnh ra ngoài thì sao?” Giang Triết lại hỏi.
“Trở về Bắc Xuyên.”
Giang Triết cau mày: “Giang Nghiên Nguyệt cũng theo anh về sao?”
“Cô ấy muốn làm việc ở đâu cũng được, nhưng anh không có dự định thay đổi công việc.”
“Bắc Xuyên không phải sân nhà của chị ta, Giang Nghiên Nguyệt không đời nào đi đâu. Thế đến lúc đó hai người ở riêng à?”
“Vậy anh cũng hết cách.”
Thấy thái độ cứng rắn một hai không chịu của Trình Hoài Cẩn, ấy thế mà Giang Triết lại cảm thấy hơi muốn xem trò hề của Giang Nghiên Nguyệt.
“Đã chốt ngày chưa?”
“Cái gì?”
“Đính hôn.”
“Cô ấy vẫn đang tìm người coi ngày.”
“Được đấy.” Giang Triết bình luận một câu không nóng không lạnh.
Trình Hoài Cẩn đưa mắt nhìn anh ấy một lúc, lát sau lại quay đi như kiểu không biết phải mở lời ra sao.
Mùi khói thuốc thoang thoảng lượn lờ len lỏi ra khỏi ô cửa sổ mở hờ.
Hai người không ai nói gì nữa.
Sáu giờ, dì giúp việc đã nấu xong bữa tối.
Giang Triết quay về phòng ngủ thay sang cái áo ngắn tay mới không ám mùi thuốc, sau đó đi vào phòng ăn với Trình Hoài Cẩn.
Hai bộ bát đũa đặt ngay ngắn ở hai bên bàn ăn.
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn lặng lẽ chần chừ trong giây lát rồi ngồi xuống.
“Đói rồi.” Giang Triết nghênh ngang ngồi phịch xuống cầm đũa ăn cơm luôn.
Nhưng Trình Hoài Cẩn thì vẫn không nhúc nhích.
Giang Triết dừng đũa nhìn anh.
“Anh hai, sao anh không ăn? Còn chờ gì nữa?”
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn khẽ động: “Không.” Nói rồi cũng cầm đũa lên.
Hai người chuyện trò với nhau câu được câu chăng, trông Trình Hoài Cẩn không có hứng nói chuyện gì mấy.
Giang Triết cũng kệ.
Lúc chuẩn bị ăn xong bữa, đột nhiên có tin nhắn WeChat gửi tới.
Giang Triết cười tít mắt mở ra, là một bức ảnh Tô Chỉ gửi đến.
Cô ngồi một góc trong quán trà sữa cầm tờ phiếu lương nho nhỏ. Trên đầu đội một chiếc mũ màu hồng có in tên quán trà sữa, đôi mắt cong cong ý cười tựa mảnh trăng non nhỏ xinh.
Tô Chỉ: Đồng nghiệp vừa chụp giúp em đó, chúc mừng em nhận tháng lương đầu tiên.
Giang Triết ngẩng đầu hỏi Trình Hoài Cẩn: “Anh hai, em gọi một cuộc điện thoại có phiền anh không?”
Trình Hoài Cẩn lắc đầu.
Giang Triết lập tức gọi cho Tô Chỉ. Có vẻ cô đang cầm điện thoại trong tay, gần như là ngay giây sau đã bắt máy.
“Ghê đấy.” Giang Triết không tiếc lời khen ngợi, “Có thể tự nuôi sống mình rồi!”
Trong điện thoại, giọng nói của Tô Chỉ nghe chiều rất hân hoan: “Hôm nay em vui quá trời luôn!”
“Nghe ra rồi,” Khoé miệng Giang Triết cũng không kìm được nhếch lên tận mang tai, “Về đến nhà chưa?”
“Vừa về.”
“Chú ý an toàn.”
“Em biết mà, anh Giang Triết!” Hệt như đang làm nũng, cô kéo dài giọng ra, nghe mà khiến lòng người ngứa ngáy.
Giang Triết gõ ngón tay lên bàn vài phát, lại hỏi: “Để tối nay anh đón em đi ăn nhé, coi như chúc mừng.”
“Thôi khỏi.” Tô Chỉ từ chối, “Hôm nay em tới nhà bạn ăn mừng rồi.”
“Nam hay nữ đấy?”
“Có cả, đông lắm luôn,” Bên phía Tô Chỉ hình như có người đang nói chuyện, “Lát nữa cúp máy em gửi ảnh cho.”
Giang Triết nhướng mày, “Được, thế để ngày mai anh đón em đi ăn cơm.”
“Vâng, vậy em cúp máy trước đây.”
“Được.”
Giang Triết cười tủm tỉm cúp điện thoại, ngẩng lên mới thấy Trình Hoài Cẩn vẫn đang lặng người ngồi đó.
Nhưng anh không lên tiếng hỏi điều gì cả, trông có vẻ như không hề quan tâm.
Một tiếng “tinh” khẽ vang lên.
Ảnh của Tô Chỉ đã gửi qua.
Một đám người cả nam lẫn nữ ngồi ăn lẩu trong gian phòng khách không rộng là mấy.
Dáng người cô nhỏ nhắn, ngồi bên cạnh một cậu con trai, nghiêng đầu tạo dáng say hi với ống kính.
Giang Triết khẽ cười thành tiếng, xoay điện thoại ra trước mặt Trình Hoài Cẩn như kiểu tiện tay.
“Nhìn cô nhóc này, có phải cảm thấy hoạt bát hơn trước kia nhiều không?”
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn lặng lẽ hạ xuống.
Trong ảnh, cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh đậm, vạt áo bỏ vào trong quần short jean. Mái tóc đen được búi đại thành củ tỏi. Cô ngồi trên ghế sofa, tay trái ôm đầu gối, tay phải duỗi ra làm động tác say hi về phía máy ảnh.
Khuôn mặt yêu kiều hơi nghiêng về bên trái.
Bên trái…
Ngồi ở đó là một cậu nam sinh mà Trình Hoài Cẩn không hề quen biết. Một bàn tay cậu ta nhẹ nhàng đặt lên ghế sofa sau lưng Tô Chỉ. Ánh mắt hơi nghiêng sang một bên, mỉm cười lặng nhìn cô.
Cũng giống như anh đã từng.
Phút chốc rét buốt thấu xương.
Tựa như rơi vào hầm băng vô tận.
Cơn gió lạnh cuồn cuộn xoay vần lập tức biến thành vô vàn lưỡi dao sắc bén, cứ thế rạch cứa lên người anh không thương tiếc.
Giang Triết đang định lấy lại điện thoại nói gì đó, chợt nhìn thấy Trình Hoài Cẩn đặt đũa xuống.
“Anh hai?” Anh ấy lên tiếng.
Thế mà Trình Hoài Cẩn lại đứng phắt dậy, lùi lại hai bước.
“Hôm nay anh vẫn còn việc phải làm, đi trước đây.”
Giang Triết ngớ người một lúc, lập tức nói: “Được, vậy…”
Nhưng Trình Hoài Cẩn không đợi anh ấy nói hết đã xoay người đi ra phòng khách.
Một đoạn hành lang yên tĩnh, anh tựa như đang bước đi trong làn sương mù không thấy được phía trước.
Bước chân có đôi phần lâng lâng, cũng khiến trái tim anh lại một lần nữa không tìm được điểm tựa.
Nỗi hoảng loạn vô cớ làm sao. Rõ ràng anh giống như đang hoảng loạn chạy trốn.
Cửa thang máy đóng vào rồi lại mở ra.
Trình Hoài Cẩn bước nhanh về phía xe.
Cửa xe đóng “rầm” một tiếng.
Bên tai không có thứ âm thanh dư thừa nào nữa. Chỉ còn lại tiếng con tim anh đang đập rộn ràng.
Anh dựa sát người lên ghế, đôi mắt nhắm chặt lại có đôi phần kiềm chế.
Tựa như lại rơi vào vùng biển bao la vô hình ấy một lần nữa.
Suy nghĩ và hơi thở đều bị tước đoạt, chỉ có bản năng là thứ còn sót lại.
Cô đã mua quần áo mới, đã kết bạn mới, đã có một cuộc sống mới.
Rồi cũng sẽ có một người mới đến yêu thương cô.
Cánh tay Trình Hoài Cẩn không tự chủ được siết chặt lại, nhưng một giây sau, anh chợt sờ thấy trong ngăn chứa đồ có vật gì đó mảnh mảnh, mềm mềm.
Trình Hoài Cẩn từ từ mở mắt ra.
Một sợi dây buộc tóc màu đen mỏng tang được anh nhẹ nhàng cầm trong tay.
Lòng anh rạo rực, run rẩy như bùng lên ngọn lửa.
Cô đã bỏ nó lại đây khi nào vậy?
Từ khi nào mà cô đã để nó lại đây thế?
Ngón tay Trình Hoài Cẩn nhẹ nhàng kéo căng dây buộc tóc trong vô thức.
Sợi dây buộc tóc bị vứt bỏ đã lâu kia, nay sớm đã mất đi sự đàn hồi ban đầu, khi những ngón tay kia không ngừng kéo căng ra, từng vết rạn màu trắng cũng theo đó xuất hiện.
Mà Trình Hoài Cẩn lại tựa như đang chìm trong cơn mê, anh không sao điều khiển được ngón tay của chính mình.
Vết rạn ngày càng hiện rõ.
Phút chốc, sợi dây buộc tóc khẽ đứt rời trên bàn tay anh.
Sau khi bật nảy lại chút sức sống cuối cùng, sợi dây buộc tóc màu đen ấy lại rơi vào hộc đựng đồ kia như thể không còn chút giá trị nào.
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn gần như nhìn xuống đến ngây ngẩn, ngọn lửa bùng lên vô cớ không cách nào chế ngự được kia, đột nhiên từ từ lắng xuống.
Vô nghĩa thôi.
Dây buộc tóc đã đứt.
Mọi thứ cũng đã kết thúc rồi.
Làn “nước biển” nhấn chìm khoang xe lặng lẽ rút qua khe cửa sổ.
Dòng suy tư của Trình Hoài Cẩn đã quay trở lại.
Ngước mắt lên lần nữa, đôi mắt nhìn về phía trước đã phủ đầy sương giá buốt lạnh.
Thế rồi anh vươn tay khởi động xe.
Chiếc xe màu đen hệt như một con cá voi khổng lồ, cứ vậy lặng lẽ lao ra khỏi gara, hoà vào màn đêm vô tận.
Anh không nên tới đây.
Mười sáu tháng sáu.
Hai người sớm đã đặt dấu chấm hết vào ngày hôm ấy rồi.