“Con rể là kiến trúc sư.”
“Tiệc cưới tổ chức ở đâu? Khi nào mời ăn cưới chúng ta phải lựa quần áo đẹp đi dự.”
Một lời như thức tỉnh người trong mộng, Mạch thái thái giật mình, tiệc cưới tổ chức ở đâu, thật sự chưa từng nghe con gái nói qua việc này.
Cô cười ha hả, trở lại trong nhà.
Nhìn thấy Thừa Hoan, bèn vội vàng kéo tay cô, “Các con định mời khách ở nơi nào?”
Thừa Hoan không khỏi bật cười, “Mẹ à, nhà ta sao lại có đủ 60 người quen và họ hàng được? Năm đó cha bị viêm phổi phải vào bệnh viện, trong chốc lát tình hình kinh tế của nhà ta trở nên căng thẳng, muốn nhờ một người quen hay bạn bè giúp đỡ cũng tìm không ra, nếu không phải ông chủ Trương phóng khoáng, mẹ con chúng ta, ba người, khó tránh được cảnh chịu đói.”
Mạch thái thái cãi lý: “Nhưng lúc này là mời khách đến ăn.”
“Mẹ, rượu thịt không làm nên bằng hữu”
Nhưng… Mạch thái thái hoàn toàn không chịu chấp nhận, “Vậy làm sao mọi người biết con kết hôn?”
Thừa Hoan đột nhiên cảm giác mệt muốn chết đi, “Mẹ, con cũng đâu quan tâm bọn họ biết hay không.”
“Đây là lời Tân Gia Lượng bảo con nói?”
“Không có đâu mẹ, con không bảo Tân Gia Lượng làm gì thì thôi, anh ấy dám.
“Tân gia muốn tiết kiệm khoản tiền mời khách này à?”
Thừa Hoan đưa mắt nhìn mẹ, chỉ thấy mẹ cô rất chân thật và khẩn trương, không khỏi cảm thấy có lỗi với mẹ.
Người phụ nữ trung niên đáng thương này, thế giới của mẹ chỉ lớn hơn căn nhà thuê này một chút, tất cả tâm ý chỉ muốn dành cho các con, bố đã khiến mẹ phải thất vọng nửa cuộc đời, niềm tự hào duy nhất của mẹ chỉ có các con.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thừa Hoan thuở nhỏ hoạt bát thông minh, đọc sách lại có thiên phú, cô vẫn luôn là ánh mặt trời trong thế giới khiêm tốn của mẹ.
Thừa Hoan ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Mẹ à, chúng ta có thể đăng tin thông báo cho người thân và bạn bè của gia đình.”
Mạch thái thái bật khóc, “Mẹ đã phải ân hận cả đời vì không có được một đám cưới tử tế, không ngờ số phận nghiệt ngã này lại tiếp tục đến với con gái của mẹ”.
Thừa Hoan cảm thấy như mẹ mang chuyện bé xé ra to, nói quá sự việc lên nghìn vạn lần, hoàn toàn phóng đại, không khỏi nhụt chí.
Mạch thái thái lớn tiếng nói: “Vậy để Mạch gia mời khách được rồi, không cần Tân gia góp phần.”
Lúc này Mạch Lai Thiêm mở cửa đi vào, “Chuyện gì? Khóc lóc rung trời, hàng xóm xung quanh đều đang hiếu kỳ kia kìa.”
Thừa Hoan làm bộ xòe hai tay ra.
Thừa Tảo từ sân phơi đi ra, thì ra cậu ta vẫn tránh ở nơi đó, chỉ là không lên tiếng, tất cả câu chuyện giữa mẹ và chị gái đều nghe vào tai.
“Chị nói kết hôn sẽ không mời khách.
Mạch Lai Thiêm vừa nghe, hốt hoảng một tiếng, “Hỏng bét, bố đã trót mời ông chủ Trương rồi.”
Thừa Hoan cứ cho rằng cứu binh tới, ai biết bố làm ra biểu hiện như vậy, khác nào như tạt thêm gáo nước lạnh.
Cô đành đi ra cửa để tận hưởng bầu không khí thoáng đãng hơn.
Hàng xóm lúc đầu tụ lại trước cửa nhà họ Mạch, nhìn Thừa Hoan đi ra, nhao nhao cười làm lành tránh né
Thừa Hoan chạy xuống dưới lầu ngồi ở trên ghế đá đờ người ra.
Có người đưa cho cô một ly kem, vừa nhìn, ra là Thừa Tảo.
Khiến cố cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tựa đầu lên vai em trai.
Thừa Tảo cười, “Kết hôn vốn không dễ dàng?”
“Em sớm muộn sẽ biết.”
“Xem qua kinh nghiệm của chị, ai còn dám kết hôn.
Thừa Hoan cười khổ.
Một lát sau cô nói: “Khi còn nhỏ xem phim Hollywood, chị đã mong muốn mình giống như nữ chính có thể chạy lên cầu thang xoắn ốc khi buồn, cho đến khi lên đến tầng trên, mở toang cánh cửa phòng ngủ sang trọng, và gieo mình xuống một chiếc giường thật lớn… Phận gái nhà nghèo, nếu có chuyện buồn khi tranh luận với gia đình chỉ đành tránh ra nơi công cộng này nghỉ ngơi”.
Thừa Tảo nói: “Em hiểu.”
Thừa Hoan cười, “Em hiểu thật sao?”
Thừa Trảo cũng cười.
Mẹ luôn làm khó dễ cô về hôn lễ, như đang cố gắng giành lấy đám cưới của con gái mình và trút lên đó những ủy khuất bất bình nhiều năm qua.
Cũng một phần là bởi vì sau lần đại sự này qua đi, vĩnh viễn không còn có cơ hội để làm giá, nếu làm như vậy đối với con trai, Thừa Tảo chắc chắn sẽ chuồn mất.
Thừa Hoan cúi đầu.
Thừa Tảo thăm dò nói; “Ngày mai còn phải đi làm mà!?”
Một lời nhắc nhở Thừa Hoan, cô chỉ đành đứng dậy đi về nhà.
Căn phòng nhỏ, giường nhỏ, một tủ sách cũ đã dùng hai mươi năm, nhỏ đến đâu cũng cần hồi báo, người Trung Quốc chú trọng hiếu nghĩa: Ân tình dù nhỏ cũng phải báo đáp.
Công ơn cha mẹ dưỡng dục, nặng tựa Thái Sơn, đương nhiên không phải chuyện đùa.
Thừa Hoan đáp: “Chúng ta không mời khách.”
“Con nói cái gì?”
“Chỉ có tuần trăng mật, bỏ đi lễ nghi rườm rà.” Thừa Hoan ngồi xuống, “Gia đình hai bên ăn một bữa cơm thôi.”
Mạch thái thái làm như không nghe thấy, “Họ hàng và bạn bè của nhà ta cộng lại… ít nhất… cũng phải năm mâm.”