“Tiểu thư.” Hồng Tụ khóc nức nở: “Tiểu thư, chị vẫn nhớ đến em sao?”
Mộc Vãn vội lấy lại tinh thần, tuy rằng cô bé trước mắt này giống Trà Ngữ đến tám chín phần, nhưng cô ấy cũng không phải Trà Ngữ thật, Trà Ngữ còn đang ở thế giới kia đau lòng cho cô.
Có điều cứ coi như không phải Trà Ngữ, ở trong mắt Mộc Vãn, cô ấy là Trà Ngữ hóa thân thành, chẳng qua là thay đổi cách đến làm bạn với cô tiếp mà thôi.
“Hồng Tụ, xin lỗi.” Lời áy này này là cô nói thay thân thể đời trước, cô thật vô lý, ai đối tốt hay xấu với mình cũng không phân biệt được, bị người ta hại cũng không biết hung thủ là ai.
Hồng Tụ nhất thời hoảng sợ, quỳ xuống rập đầu lạy liên tục: “Hồng Tụ sao có thể nhận nổi lời xin lỗi này của tiểu thư, chị có thể tới đây thăm Hồng Tụ, Hồng Tụ đã có thể chết mà không thấy hối tiếc gì.”
Mộc Vãn nắm tay cô ấy, đã gầy khô nứt nẻ, sống trong ngục thì có chỗ nào tốt đẹp được, không bị ngược đãi đến chết đã thấy may mắn lắm rồi.
“Hồng Tụ, chị sẽ không để em phải chết, nhất định chị sẽ tìm cách cứu em.”
Thế nhưng Hồng Tụ nghe xong lập tức lắc đầu: “Không, tiểu thư, Hồng Tụ không thể ra ngoài, tính mạng thấp hèn này của Hồng Tụ có thể đổi lấy bình an cho tiểu thư đã rất đáng giá.”
“Chuyện không phải do em làm, em chết không phải phí mạng sao? Em không quan tâm đến cái mạng này, cứ để mình chết đi, lẽ nào nhìn hung thủ nhở nhơ ngoài kia em có thể nhắm mắt làm ngơ ư? Còn nữa cứ coi như là chịu cái chết, chị vẫn còn đây, người mà đám người đó muốn hại chính là chị.”
Hồng Tụ hết sức ngạc nhiên nhìn Mộc Vãn, không biết tại sao, mặc dù mới không gặp mấy tháng, cô luôn cảm thấy tiểu thư đứng trước mặt có gì đó khác lạ, ánh mắt không phục đầy kiên định, làm cháy lên niềm tin trong cô.
Tiểu thư ngày trước, ngoại trừ lúc nhẹ dạ cả tin nghe lời gièm pha rồi nổi nóng, chưa từng để cho người ta ánh mắt ỷ lại dựa dẫm.
“Tiểu thư.” Hồng Tụ thở dài, “Tội em cũng đã nhận, lật lại án đâu có dễ dàng như vậy, Hông Tụ không sợ chết oan, chỉ không muốn tiểu thư vướng phải phiền phức.”
Sao cô lại không biết, cứu cô từ trong nhà tù ra sẽ đắc tội với Đốc quân, chuyện này khó như lên trời, cô tình nguyện chịu cái chết, không muốn Mộc Vãn phải gặp phiền phức.
Sao Mộc Vãn lại không hiểu suy nghĩ của Hồng Tụ, chợt thấy trong lòng ấm áp, trong phủ đầy cạm bẫy khó tìm được ai trung thành với cô như vậy, nếu thực sự mất đi cô ấy, đó mới là sự mất mát lớn với cô.
“Em yên tâm đi, chị nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Mộc Vãn nắm chặt tay cô ấy, “Ngày ấy chị khá ngu ngốc, cũng quên mất chuyện xảy ra như thế nào, em suy nghĩ cẩn thận một chút, kể lại cho chị nghe, không bỏ qua chi tiết nhỏ nào cả.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Hồng Tụ gật đầu: “Em thật sự nhớ rất rõ.”
̴
Bà tư và bà năm một trước một sau bước chân vào Lăng gia, tiệc cưới bà tư chưa quá ba ngày đã lấy thêm bà năm.
Bà năm cũng không phải là tiểu thư khuê các, nhưng gia đình cũng trong sạch, tính cách dịu dàng biết điều, có người nói có một lần Đốc quân hành quân đi qua thị trấn chỗ bà ở, mặc thường phục đi dạo chơi, bị trộm mất tiền, lúc ông còn chưa biết gì, bà năm đã đuổi theo tên trộm lấy tiền trả cho ông, bà theo cha học võ có chút năng lực.
Đốc quân vừa gặp mà mà như đã quen, trở lại Liên thành nhớ mãi không quên, không lâu sau mang sính lễ lớn đi xa ngàn dặm đón bà năm vào cửa.
Ba tư lúc đó có phô trương thế nào cũng không long trọng bằng bà năm, có thể thấy được Đốc quân yêu chiều bà như thế nào.
Sau khi bà năm được gả vào Lăng phủ, bởi vì tính cách dịu dàng, ở cùng mọi người rất hòa hợp, Đốc quân lại càng yêu thích bà hơn, trước đây còn có thể thấy ông ở chỗ những người vợ khác, sau khi bà năm đến, chỉ cần về đến phủ là chạy đến đó.