Diệp Mặc lúc này đã vô cùng mỏi mệt nên không để ý Vân Băng đã tỉnh dậy, thuận tay với lấy chiếc chăn che lên người cho cô, hắn nói:
– Hôm nay xem như cô được lợi rồi nhé. Vốn dĩ với thái độ của cô với tôi thì tôi sẽ không đời nào cứu cô như vậy đâu. Ai ya, ai bảo mình là người tốt cơ chứ?!^^
Nói xong Diệp Mặc bước ra ngoài, khép cửa phòng lại rồi lôi xềnh xệch hai tên vẫn đang bất tỉnh nhân sự kia, đường đường chính chính ra khỏi cổng.
Lột sạch quần áo rồi cho hai tên khốn một bài học xong, Diệp Mặc quẳng chúng ra phía sau chiếc xe BMW, nổ máy rời khỏi khu nhà của Vân Băng. Chiếc xe đi tới quảng trường Thế Kỉ, dừng bánh ở chỗ đông người nhất. Trước khi rời khỏi, Diệp Mặc không quên mở cửa sổ xe ra.
Diệp Mặc vừa ra khỏi nhà đã mất cả một ngày. Ninh Khinh Tuyết ngồi đợi ở viện vô cùng sốt ruột. Vốn định hôm nay sẽ đi lấy giấy đăng kí kết hôn, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng Diệp Mặc đâu. Có khi hắn lại quên mất chuyện đã nhận lời với cô rồi cũng nên.
Buổi sáng khi chạm mặt với Ninh Khinh Tuyết, Hứa Vi cảm thấy có chút bối rối và ngượng ngùng. Ninh Khinh Tuyết xinh đẹp như thế, chẳng biết Diệp Mặc làm thế nào mà quen biết được với cô. Một cô gái cao sang, giàu có lại xinh đẹp như thế mà lại chịu ở cùng với người nghèo như Diệp Mặc, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Dù sao Diệp Mặc cũng không đến nỗi nào, nhưng cô Ninh Khinh Tuyết kia thì quả thực là quá ưu tú, quá xuất sắc rồi.
Trong lúc ấy, Ninh Khinh Tuyết cũng có suy nghĩ tương tự như Hứa Vi. Trong lòng cô thầm thắc mắc vì sao Hứa Vi lại muốn ở chung với Diệp Mặc, mà hình như tên Diệp Mặc này còn có bệnh không tiện nói ra. Vậy là hai cô gái cứ thế tưởng rằng suy nghĩ trong lòng mình là đúng.
Hứa Vi thì đã đi làm, đợi mãi mà chẳng thấy Diệp Mặc quay về, một mình Ninh Khinh Tuyết ở trong căn viện xa lạ này cảm thấy không tự do thoái mái chút nào.
Trong viện của Diệp Mặc có trồng mấy cây hoa, vốn tưởng là do Hứa Vi trồng, giờ để ý kĩ lại mới thấy hóa ra là ở bên phòng của Diệp Mặc. nguồn TruyenFull.vn
Ngắm kĩ lại, Ninh Khinh Tuyết phát hiện trong số đó có một loại cỏ lá bạc rất lạ, dường như được người trồng rất đỗi cưng chiều, bên cạnh không trồng thêm bất cứ một loại cây nào khác, một mình nó được chiếm lĩnh hết cả một khoảng đất rộng.
Đi mấy vòng xung quanh viện xong, Ninh Khinh Tuyết quay trở về phòng của Diệp Mặc. Căn phòng bài trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường lớn và một cái bàn. Thứ duy nhất khiến người ta không khỏi tò mò là một chiếc hòm nho nhỏ, bên trong hòm có cất giấu thứ gì thì chẳng ai biết. Dù sao Ninh Khinh Tuyết cũng không muốn tự tiện mở đồ của người khác ra xem. Ngoài ra trong phòng còn có một chiếc vại hình như là để nấu thuốc gì đó. Chiếc vại cũng khá kì lạ, nhưng cô cũng không muốn tìm hiểu kĩ làm gì.
Cô bỗng nhiên có cảm giác như lời của Mộ Mai nói về Diệp Mặc không hề trùng khớp với nhau, mà lại cũng giống giống nhau. Điều này làm cô cứ đắn đo mãi.
Cô không biết Diệp Mặc làm thế nào mà quen biết với Tô Tĩnh Văn, mà suy nghĩ của Tô Tĩnh Văn về hắn cũng không tệ. Ninh Khinh Tuyết chợt nghĩ tới lần đầu tiên trông thấy Diệp Mặc là lúc hắn đang cùng khiêu vũ với Tô Tĩnh Văn. Hai người nhảy với nhau rất ăn ý, và còn cả lúc hắn tặng đồ cho Tô Tĩnh Văn nữa, cô nàng trông có vẻ rất bối rối.
Bây giờ tận mắt thấy Diệp Mặc và cô hàng xóm kia ở cùng với nhau, Khinh Tuyết cảm thấy không có gì kì lạ. Nghĩ lại việc Diệp Mặc không chút do dự lấy tấm thẻ 500 nghìn của mình, quả nhiên là giống như Lý Mộ Mai nói.
Bây giờ cô chỉ biết ngồi đợi. Đợi khi Diệp Mặc trở về sẽ đi đăng kí kết hôn cùng hắn, sau đó nhờ Lý Mộ Mai chụp thêm mấy tấm ảnh cô sống chung với Diệp Mặc rồi tung những tấm ảnh đó ra ngoài, coi như làm bằng chứng hai người đã kết hôn. Đã làm đến như vậy rồi mà vẫn chưa cắt đuôi được đám Tống gia cứ nhằng nhẵng bám theo kia thì cô cũng chẳng biết phải giải quyết thế nào nữa.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Khi Diệp Mặc trở về khu viện nhà hắn thì cả Hứa Vi và Ninh Khinh Tuyết đều đã say giấc nồng. Thấy đèn của hai phòng đã tắt, hắn bèn quyết định không vào trong mà ra phía sau viện luyện công.
Ninh Khinh Tuyết nghe thấy có tiếng động ngoài cửa thì biết ngay là Diệp Mặc đã trở về. Lát sau, bên phòng của Hứa Vi cũng có tiếng động.
Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh. Sáng sớm thức dậy Diệp Mặc lại tập thêm vài quyền, đánh răng rửa mặt xong xuôi thì Hứa Vi mới dậy. Chào hỏi mấy câu với Diệp Mặc, cô tỏ ra có phần gượng gạo nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, sửa soạn một lúc rồi đi làm.
Sớm đã tỉnh dậy, Ninh Khinh Tuyết nghe thấy tiếng Diệp Mặc và Hứa Vi trong viện thì thò đầu ra xem. Đợi Hứa Vi đi rồi cô mới dám ra ngoài.
Diệp Mặc đang chăm sóc mấy cây hoa, quả nhiên mấy cây này là do hắn trồng. Nam nhi mà lại thích mấy cây hoa như vậy, chẳng lẽ đầu óc tên này có vấn đề?
– Ồ, dậy rồi à?
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn, nói một câu rồi lại tiếp tục công việc:
– Sao sắc mặt cô khó coi thế? Tối qua không ăn cơm à?
Diệp Mặc chỉ là thấy không khí giữa hai người có phần buồn tẻ thì chủ động nói mấy câu cho vui. Chẳng ngờ Ninh Khinh Tuyết lại lắc đầu nói:
– Tối qua không ăn gì, nhưng tôi không đói.
Cả ngày không ăn gì ư?
Diệp Mặc có phần kinh ngạc, chẳng biết nói gì nữa. Nếu là hắn một ngày không ăn cơm cũng chẳng sao, nhưng Ninh Khinh Tuyết thì không ổn, cô ta đâu phải người luyện võ, thảo nào mà mặt mũi khó coi đến vậy.
– Cô đi rửa mặt đi, lát nữa tôi đưa cô đi ăn.
Nói rồi Diệp Mặc lại tiếp tục công việc chăm sóc cây hoa như thể đó là bảo bối của hắn vậy.
Ninh Khinh Tuyết sửa soạn xong, Diệp Mặc dẫn cô tới một quán nhỏ gần nhà ăn cháo và màn thầu.
Diệp Mặc buổi sáng đã ăn hai bát cháo, năm cái màn thầu. Mặc dù cả ngày qua đã chẳng có gì vào bụng, nhưng khó khăn lắm Ninh Khinh Tuyết mới nuốt trôi nửa cái màn thầu với nửa bát cháo.
– Vì sao cô cứ khăng khăng đòi kết hôn với tôi? Cô biết….
Diệp Mặc còn chưa nói hết đã bị Ninh Khinh Tuyết ngắt lời.
– Anh không cần hỏi nhiều, biết đây là vụ giao dịch giữa hai chúng ta là được rồi.
Chẳng biết vì sao sau khi bị Diệp Mặc nhận tấm thẻ ngân hàng kia, lại biết hắn đang ở cùng với Hứa Vi thì tâm trạng của cô hết sức tồi tệ. Cô nghi ngờ những gì trông thấy ở buổi tiệc sinh nhật của Tô Tĩnh Văn chỉ là được dàn dựng nên mà thôi.
Nếu lần trước khi gặp Diệp Mặc mà hắn hỏi câu này thì nhất định cô sẽ không chút do dự mà trả lời luôn, cô chỉ là muốn dứt bỏ cái đuôi nhà họ Tống mà thôi. Còn bây giờ, cô chẳng muốn nói gì cho tên Diệp Mặc này cả. Cô trả tiền, Diệp Mặc chấp hành nhiệm vụ, đây đơn thuần chỉ là một vụ giao dịch có qua có lại mà thôi. Giao dịch kết thúc, cô là cô, hắn là hắn, hai người chẳng còn bất kì liên quan gì đến nhau nữa.
Cảm giác được giọng điệu của Ninh Khinh Tuyết đã thay đổi, Diệp Mặc cười khẩy một tiếng. Hắn trước nay không bao giờ chấp con gái, mà kết hôn rồi thì đã sao? Điều này chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả.
Việc đăng ký kết hôn thì đơn giản, chỉ cần có chứng minh thư, sau đó hai người đi chụp một bức ảnh là xong. Diệp Mặc thầm than kiếp trước mình kết hôn phức tạp, còn bây giờ mọi việc đã dễ dàng hơn rất nhiều rồi. Việc ly hôn lại càng đơn giản hơn nữa, đơn giản đến nỗi không cần cả hai phải có mặt cũng có thể ly hôn được.
Diệp Mặc cũng chẳng hơi đâu mà suy nghĩ nhiều, hắn vừa đi nhận giấy đăng ký kết hôn với Ninh Khinh Tuyết thì Lý Mộ Mai đã tới.
Cô ta tới giúp Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết chụp mấy tấm ảnh về cuộc sống gia đình của hai người.