Cốc…cốc…cốc…
– Mẹ vào được không Nic ? – Mẹ của Khôi vừa gõ cửa vừa nói.
– Mẹ vào đi ạ. – Khôi lễ phép trả lời.
Mẹ Khôi bước vào trong phòng. Một mảng u tối bao trùm cả căn phòng. Màu chủ đạo của căn phòng là màu đen thêm vào mấy họa tiết màu tím càng làm cho căn phòng trở nên ảm đạm hơn. Nếu ở ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ tưởng căn phòng không có người ở. Nhưng họ đâu biết rằng bên trong căn phòng, mọi thứ ngăn nắp đến nỗi không một ai dám đụng vào vì sợ sẽ làm lệch vị trí của nó.
Khôi ngồi xoay lưng lại với bà Liên (mẹ Khôi) và nhìn lên chiếc kệ gần đó, nơi có để hình ảnh một cô gái với nụ cười trong sáng, tinh nghịch. Cô gái đó có mái tóc màu đen tuyền và đôi mắt cùng màu làm nên nét hồn nhiên trên khuôn mặt đó. Cô mặc một chiếc váy màu trắng tinh khôi càng làm cho người khác cảm nhận được rằng cô là một cô gái hiền lành, yếu đuối và nhỏ bé, cần có người bảo vệ.
Cô gái thực sự rất là đẹp. Đẹp đến nỗi khiến người nhìn cứ ngỡ là tiên nữ giáng trần.
– Nic, Sao con không bật điện. – Bà Liên lên tiếng khi thấy cậu cứ mải mê ngẩn nhìn cô gái đó mà không nói gì. Vừa nói bà vừa đi lại chổ có công tác để bật điện. Khôi thấy mẹ định bật điện lên thì lên tiếng ngăn cản.
– Đừng…. – Khôi quay lại và nói, gần như là hét lên.
– Con khóc sao ? – Mẹ cậu quay lại nhìn cậu và thấy trong bóng tối có một thứ nước trong suốt như pha lê đang đọng trên khóe mi của cậu.
Khôi không nói gì. Chỉ lẳng lặng quay lưng và ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Cậu lại ngồi nhìn cô gái trong hình. Bà Liên thấy vậy thì đi đến bên cạnh cậu, đặt tay lên vai cậu vỗ vỗ và nói:
– Còn lại nhớ con bé phải không ? – Bà Liên ân cần hỏi cậu.
– Yun… chết thật rồi phải không mẹ. – Khôi cười nhạt nhẽo. Ánh mắt cậu xa xăm khiến người khác phải đau lòng.
Bà Liên thấy thái độ của cậu như vậy thì rất là buồn. Bà Liên khẽ bước đến bên cậu, ôm cậu vào lòng. Bà cũng đau lắm chứ. Bà cũng như cậu thôi. Đã 9 năm rồi mà cậu vẫn chưa quên được con bé thì cũng đã chứng minh được tình cảm của Khôi dành cho Yun sâu đậm như thế nào. Bà đã cố gắng lắm mới giúp cậu mạnh mẽ được như ngày hôm nay. Không thể để cậu cứ mãi u buồn làm hư hỏng cuộc đời được.
– Nic, con đừng như vậy nữa. – Bà Liên vừa khóc vừa nói.
– Con không sao. Mẹ ra ngoài đi. – Khôi lấy lại cái giọng lạnh lùng vốn có của cậu
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
nói.
– Ừ, con ngủ sớm đi. Mai đi học. – Bà Liên nhẹ giọng dặn dò cậu. Bà mong cậu hết buồn, mau quên con bé để bắt đầu cuộc sống mới.
Bà Liên bước ra ngoài với một nổi buồn vô tận. Còn cậu, cậu vẫn như vậy. Cứ lẳng lặng ngắm nhìn tấm ảnh của cô gái tên Yun đó. Một lát sau, cậu đứng dậy, nhìn tấm ảnh cô gái đó một cách luyến tiếc rồi khẽ nói:
– Yun, em ngủ ngon. Anh… mệt rồi. – Cậu nói xong đến hôn lên tấm ảnh đó rồi đi ngủ.
““““““7 giờ sáng“““““““
Reng…Reng…Reng…
Tiếng chuông báo thức vang lên. Một bàn tay quơ quơ giữa không trung như đang tìm cái thứ phát ra tiếng kêu chết tiệt đó. Cứ với mãi mà không thấy cái thứ đó đâu. Theo suy đoán logic thì cái thứ âm thanh đó đã có người cầm lấy. Bực mình vì không dẹp được cái thứ đó,Trúc tức giận hét lên.
– Bực quá. Đứa nào phá giấc ngủ của bà. – Trúc hét lên với volume to nhất. Vừa hét vừa lấy hai tay dụi dụi mắt để xem cái tên nào là kẻ phá đám.
– Là tôi. – Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Ôi là thiên sứ sao. Đẹp quá, mái tóc màu xanh lá làm toát lên vẻ đẹp của thiên nhiên, đôi mắt màu nha cuốn hút. Trong giây lát, Trúc tưởng tượng bạch mã hoàng tử đến đón cô đi. Trúc mơ mơ màng màng mà nghĩ.
Ơ… Nhưng mà không đúng. Hoàng tử sao lại mặc đồng phục trường Moon. Vô lý… Đúng, quá vô lý. Phải mở mắt ra xem tên này là ai mới được.
Nói là làm, Trúc mở mắt ra. Và…
– AHHHHHHHHHHHHHH – Một loạt âm thanh trong trẻo vang lên với tần xuất còn to hơn lúc nãy. Trúc há hốc nhìn cái tên con trai đang đứng bịt tai lại. Sau một hồi làm quen với cái loa đang há hốc trên giường kia Nguyên Nguyên lấy lại phong cách rồi nói:
– Cô im đi. Con gái con lứa gì mà…. Đúng là không có ý tứ gì hết. Tôi không ngờ cô lại là em của Khôi đó. Khác nhau một trời một vực. – Nguyên Nguyên nhăn mặt nói.
– Thì kệ tôi. Có chắc là liên quan đến anh. Hứ… – Trúc lườm Nguyên một cái cháy mặt. Như nhớ lại vấn đề, Trúc nói tiếp. – Mà anh lên phòng tôi làm gì ? Anh có ý đồ gì hả ?
– Tôi không bị điên mà có ý đồ với cô. Vì RÃNH VIỆC quá nên tôi mới đồng ý với anh cô mà lên đây kêu cô dậy đi học. – Nguyên Nguyên cố tình nhấn mạnh từ”RÃNH VIỆC” rồi liếc Trúc một cái làm Trúc thấy hơi lạnh lạnh.
– Anh ra ngoài đi. Tôi thay đồ rồi xuống sau. – Trúc thấy hơi ngượng nên lấy lý do để đuổi Nguyên Nguyên ra ngoài.
Nguyên Nguyên không nói gì, lẵng lặng bước đi. Phong cách ngạo nghễ, hai tay đút vào túi quần bước đi tạo nên vẻ nổi bật khiến Trúc hơi đơ. Cố gắng lấy lại tinh thần, Trúc bước vào nhà vệ sinh.
*********5 phút sau*******
Trúc bước xuống với vẻ đẹp thiên thần khiến Nguyên hơi đơ. (Mệt hai ông bà này thiệt, cứ thay nhau đơ là sao… Haizz tác giả pó tay).
“Hình như người này với người lúc nãy không phải cùng một người.”Đó là suy nghĩ của chàng Nguyên đó.
– Thôi, hai đứa vào ăn cơm đi. Nguyên Nguyên nữa. – Bà Liên nói khi thấy Trúc với Nguyên cứ đơ người nhìn nhau.
Trong bữa ăn mọi người nói chuyện vui vẻ. Riêng có hai con người cứ lén lút nhìn người kia rồi lại đỏ mặt quay đi. Bữa ăn cứ thế mà kết thúc. Ăn xong cả ba đứa lên xe rồi đi học. Vừa ra tới cổng thì gặp Trân đi vào nên Bốn đứa quyết định cùng nhau đến nhà hắn để đón hắn và nó đi học, còn Nhi thì đến sau.
Sau khi có mặt đầy đủ tại nhà hắn thì hắn bước xuống. Bước lại phía Khôi hỏi.
– Thằng Yic ? – Hắn hỏi giọng lạnh khi không thấy Long.
– Đúng rồi, từ nảy đến giờ không để ý. – Nguyên Nguyên nhìn một lượt rồi trả lời.
– Nó không sao đâu. – Khôi nói cho mọi người yên tâm.
– Sao mày biết nó không sao ? – Hắn vẫn giữ nguyên giọng hỏi lại như khẳng định Long đã có chuyện. Linh cảm của hắn cho hắn biết như vậy.
– Nó gọi cho tao thông báo là hôm nay nghỉ học mà tao quên nói lại. – Khôi vừa nói vừa đứng lên. – Đi học thôi, muộn rồi. Vậy là bọn hắn cùng bọn nó đi tới Moon.
Cũng như mọi ngày, tất cả các học sinh trong trường cả nữ lẫn nam đều tập trung trước cổng trường để chờ đợi sự xuất hiện của những người thừa kế giàu có nhất. Những tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên. Bọn nó và bọn hắn bước vào trước những ánh mắt của mọi người. Nhưng hôm nay, lại thiếu đi một hoàng tử.
– Anh Gia Long đâu rồi, tại sao không đi với mấy prince ? – Nữ sinh 1 nói với nữ sinh 2.
– Ừ, tình yêu của tôi biến mất đâu rồi ? – Nữ sinh 2 buồn bã trả lời.
– Anh Khôi, em yêu anh. – Nữ sinh 3.
– Hot boy lạnh lùng Hoàng Phi. Ai nớp zuuuuuuu. – Nữ sinh 4 hét lên.
– Kanna yêu quý, làm bạn gái anh đi. – Boy 1 nói khi thấy Nhi đi qua.
– Sao em cứ như thiên thần vậy Kanna. – Boy 2 hùa theo.
– Con Gia Uyên đó sao cứ đi chung với mấy prince và princess của học viện Moon nhỉ ? – Boy 3 nói.
Bla…bla…bla…
Bọn hắn và bọn nó bước vào lớp trước mọi ánh nhìn của mọi người. Mọi người thấy vậy thì cũng giải tán vì nhân vật chính đã đi và cũng đã đến giờ vào lớp.
– Alô.
-….
– OK, 5h.
Vừa bước vào lớp Khôi đã nhận được một cú điện thoại lạ. Cậu nghe máy xong rồi gọi Nguyên ra ngoài nói chuyện.
– Chuyện gì vậy mày ? – Nguyên Nguyên hỏi khi Khôi lôi cậu xồng xộc ra ngoài.
– Thằng Yic mất tích. – Khôi dựa lưng vào tường, đút hai tay vào túi quần điềm tĩnh trả lời.
– Ờ…. Hả, cái gì. Yic mất tích. Tại sao ? Ai ? – Nguyên Nguyên gầm như là hét lên.
– Nhỏ nhỏ thôi không thằng Moon mà nghe thấy thì… – Khôi bỏ lửng câu nói.
– Vậy giờ phải làm sao ? – Nguyên Nguyên lo lắng hỏi.
– Tan học, 5 giờ tại bang Win. – Khôi nói xong rồi đi vào lớp. Nguyên Nguyên cũng đi theo sau.
– Chuyện gì vậy ? – Hắn dán mắt vào cuốn sách hỏi.
– Không có gì. – Khôi ngồi xuống.
Hắn không hỏi gì nữa. Lấy laptop ra ngồi bấm bấm gì đó. Xong, hắn khẽ nhếch môi bí hiểm.
Tan học, bọn nó và bọn hắn cùng nhau ra về. Hôm nay Nhi có việc nên hắn phải chở nó. Còn 4 người còn lại thì ai về nhà nấy.
Trên xe hắn. Nó lâu lâu lại liếc nhìn hắn. Quả thật hắn rất đẹp, đẹp đến mức như một thiên thần. Nó không phủ định điều đó. Hắn thấy nó nhìn hắn thì khẽ cười nhạt trong tích tắc và cái nụ cười đó đã lọt vào mắt nó. Nó cảm thấy người nóng ran, tim đập lỗi một nhịp.
– Cảm giác này là sao ? – Nó khẽ nói. Câu nói đó đã lọt vào tai hắn.
Về đến nhà, hắn chào nội hắn rồi bước thẳng lên phòng. Bà nội thấy biểu hiện của hắn hơi lạ thì gọi nó lại hỏi:
– Thằng Moon sao vậy, Sun ? – Nội hắn hỏi.
– Dạ, con không biết. – Nó trả lời.
– Thôi con đưa nước lên cho Moon uống đi. – Nội hắn cười nói.
Nó gật đầu rồi đi vào bếp lấy nước sau đó đưa lên cho hắn.
Cốc…cốc…cốc…
Nó gõ cửa phòng hắn. Hắn bước ra mở cửa. Hai ánh mắt bất chợt gặp nhau. Trong giây lát, hắn hơi đơ nhưng cũng lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có.
– Chuyện gì ? – Hắn kéo nó về thực tại.
– Tôi đem nước lên cho cậu. – Nó nói.
Hắn nhìn xuống, thấy ly cà phê đen. Hắn đưa lên gàn mắt để kiểm chứng độ an toàn. Nó thấy biểu hiện của hắn thì hiểu ra vấn đề.
– Là do dì Năm làm. – Nó giải thích.
Hắn nghe vậy thì cầm ly cà phê rồi đi vào phòng để nó lại với cục tức.
– Người gì đâu mà khó ưa. – Nó bực tức nói rồi đi về phòng.
Còn về phần Nguyên Nguyên và Khôi thì sau khi về nhà, hai người chuẩn bị vũ khí rồi thẳng tiến đến bang Win.
– Rốt cuộc là có chuyện gì ? – Nguyên Nguyên thắc mắc.
– Gia Long bị bọn bang Win bắt cóc. – Khôi giải thích.
– Khi nào ? – Nguyên Nguyên vừa chạy xe vừa hỏi.
– Hôm đi bar. Chạy nhanh lên. – Khôi vừa nói vừa bấm máy tính.
Hai chàng nhà ta phóng như bay trên đường cho đến khi trước mắt Khôi và Nguyên hiện ra một căn nhà hoang. Hai chàng bước xuống, đi đến giữa bãi đất trống trước căn nhà cùng lúc đó, một đám người mặc đồ đen bao vây hai chàng….