*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê ma ma đợi hai người ăn cháo xong, cố ý đưa khăn tay cho Thẩm Dao trước, Thẩm Dao vô thức muốn lau tay, liếc thấy Tạ Khâm ngồi không, mà Lê ma ma cũng không có ý nhúc nhích, nàng đành phải đưa khăn ướt qua cho Tạ Khâm, vì để giảm bớt cục diện lúng túng mà tiện thể hỏi:
“Kính trà cần chuẩn bị quà gặp mặt, ngài có chuẩn bị cho ta không?”
Tạ Khâm lau lòng bàn tay, nhạt giọng nói: “Nàng không cần phải lo lắng, tất cả đã có Lê ma ma.”
Lê ma ma âm thầm cười khổ, quà gặp mặt vốn dĩ do bên nhà gái chuẩn bị lại đều được giao cho bà ấy, Lê ma ma cũng không oán trách, chỉ là cảm thấy gia quá cưng chiều phu nhân, nhưng mà như vậy cũng tốt, chứng tỏ hai phu thê không xa lạ nhau.
Không dễ gì mới yêu thích một cô nương, có lẽ ở trên giường chàng không nắm bắt chừng mực, xuống giường cũng vẫn cưng chiều quan tâm.
Lê ma ma lộ ra ý cười, cố gắng chiếm hảo cảm thay Tạ Khâm, uốn gối nói: “Phu nhân yên tâm, Hầu gia đã dặn dò lão nô chuẩn bị trước rồi, chuyện của phu nhân, Hầu gia luôn để trong lòng đấy.”
Vừa nói ra lời này thì càng lúng túng hơn.
Tạ Khâm uống trà im lặng không nói gì nữa, Thẩm Dao thì khô khan nặn ra nụ cười.
Từ chuyện sính lễ của hồi môn này là có thể nhìn ra được, Tạ Khâm làm việc tỉ mỉ chu đáo, Thẩm Dao nghe chàng nói vậy, dứt khoát bỏ qua mặc kệ.
Tạ Khâm mang theo nàng đi ra khỏi Cố Ngâm Đường, bước về phía Diên Linh Đường của lão thái thái.
Tạ gia là đại tộc số một của Kinh thành, trong họ có bốn chi, chi chính cộng thêm chi thứ tổng cộng có mười mấy chi, đều ở góc Tây Bắc của phường Đại Thời Ung, cứ thế chiếm đi một phần tư đất của phường.
Trong tộc có một con đường thẳng, nhánh chính của Tạ phủ ở phía Bắc đường thẳng, bình thường cũng gọi là Bắc phủ, các chi bên còn lại thì đều ở Nam phủ, Cố Ngâm Đường mà Tạ Khâm ở vừa vặn lại ở hướng Tây Nam của Bắc phủ, đi từ Cố Ngâm Đường đến Diên Linh Đường phải tốn trọn nửa khắc.
Trên đường, Tạ Khâm giới thiệu đại khái tình hình Tạ gia với Thẩm Dao.
Tạ lão thái gia vốn là anh em kết nghĩa của Hoàng đế, mười năm trước qua đời để lại lão thái quân chủ trì gia nghiệp, Tạ Khâm là người con mà lão thái quân sinh ra khi bà khoảng bốn mươi tuổi, bình thường được xem tâm can bảo bối, lúc lão thái quân sinh Tạ Khâm thì cũng đã có được mấy đứa cháu nội, việc này vào lúc đó đã khiến bà xấu hổ một thời gian.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Ngoại trừ hai người chị đã xuất giá, trên Tạ Khâm có ba anh trai, năm nay Tạ đại lão gia bốn mươi tám tuổi, nhị lão gia bốn mươi sáu, tam lão gia bốn mươi hai, dưới ba vị lão gia là con cháu thành đàn, đợi lát nữa người đầy phòng líu ra líu ríu, bối phận hỗn loạn lắm.
Tạ Khâm nói: “Chuyện trong nhà nàng không quan tâm đến là được, gặp chuyện cũng đừng sợ, các nàng ấy không dám đắc tội nàng đâu.”
Thẩm Dao mặt ủ mày chau đi theo sau chàng, ngơ ngác không nói lời nào.
Tạ Khâm dừng chân lại hỏi: “Sao vậy?”
Nét mặt Thẩm Dao sa sút: “Tạ đại nhân, Tạ gia sâu rễ tốt cây, là nhà quyền quý đương thời, ngài cưới ta, quả thật là đã quá kích động rồi.”
Nghe lời Tạ Khâm nói, nàng càng cảm thấy căn cơ Tạ gia vững chắc, lão thái gia là ân nhân cứu mạng của Hoàng đế, đại lão gia kế thừa tước vị Quốc công của lão thái gia, trên người Tạ Khâm còn có tước vị Hầu, một nhà hai tước vị, có lẽ cũng không tìm ra được nhà thứ hai trong triều.
Chàng nên cưới một cô nương nhà quyền quý môn đăng hộ đối, thay chàng lo liệu gia nghiệp, kéo dài dòng dõi, hoàn toàn không cần phải hao tổn hôn nhân vào nàng.
Tạ Khâm thấy nàng có chiều hướng bỏ chạy giữa đường, chắp tay nói: “Nàng đừng nghĩ ta tốt đến như vậy, ta cưới nàng cũng không hoàn toàn vì giúp nàng đâu.”
Thẩm Dao hơi kinh ngạc: “Là sao?”
Tạ Khâm nói: “Mẫu thân ta lớn tuổi, hôn sự của ta là nỗi lo của bà, trong lòng ta không thích cô nương nào, cho nên cũng muốn xin nàng giải vây cho ta.”
Thẩm Dao đã hiểu: “Ngài nói như vậy làm ta thấy áp lực hơn.”
Tạ Khâm khó hiểu: “Vì sao?”
“Ta đây không phải đang lừa gạt bà cụ sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Dao phát sầu, khuôn mặt non mịn nhăn nhúm lại, dáng vẻ đáng yêu một cách kỳ lạ.
Tạ Khâm nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, chàng không tiếp lời, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt đã nhạt đến mức gần như không thấy đâu nữa.
Hương hoa chim hót quanh quẩn bên tai, Thẩm Dao mang tâm trạng phức tạp đi theo sau Tạ Khâm bước vào Diên Linh Đường.
Diên Linh Đường tọa lạc ở chính giữa hậu viện của Tạ phủ, viện sâu bốn bề, trước có nhà sau có hiên, cây cối xanh tươi tốt, vô cùng xa hoa, bước vào từ tiền sảnh, đầu tiên là nhìn thấy một bức bình phong cao một trượng có hoa văn phỉ thúy, chim phỉ thúy tung bay xanh biếc linh động tươi đẹp, đi vào dọc theo hành lang vòng quanh là một phòng ngang.
Ngày mùa hè, các cô cậu bé đều tụ tập ở đây chơi đùa, sau đó nữa chính là phòng chính năm gian, phòng chính lớn bằng Cố Ngâm Đường, xung quanh có ba gian phòng nhỏ, hai bên phía sau điểm xuyết mấy gian phòng phụ, rường cột chạm trổ, đan xen nhau tinh tế.
Xung quanh trong viện đều thấy trồng cây xanh, cảnh trí tao nhã, toàn bộ chính viện được mở ra rộng lớn, nguy nga lộng lẫy.
Phía sau chính viện còn có mấy gian chái nhà, nếu như có cô nương nào được sủng thì sẽ sắp xếp ở đây, biểu lộ là nuôi lớn dưới gối lão thái thái, truyền đi thì cũng có được chút mặt mũi.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động, một người dẫn đầu vén màn nghênh đón, dáng người nàng ấy rất cao, khuôn mặt nhỏ dài, mặc một chiếc bối tử màu xanh nhạt vừa người, vấn búi tóc Tùng Hoa Kế [1] gọn gàng, phong thái không tầm thường, cười mỉm uốn gối hành lễ với hai người:
“Lục thúc và lục thẩm tới rồi, lão tổ tông cứ nhắc đến mãi, phái cháu dâu tới đón.”
[1] Tùng Hoa Kế (松花髻)
Sau đó không để lại dấu vết mà quan sát Thẩm Dao, nghe đồn lục thẩm này nghiêng nước nghiêng thành, trêu chọc cho Thái tử và tam Hoàng tử ra tay đánh nhau, vừa nhìn thấy thì quả nhiên danh bất hư truyền, nàng ấy âm thầm đánh giá, cười lên như gió xuân, sẽ không làm người ta khó chịu, lại tự mình vén rèm lên chờ hai người đi vào.
Tạ Khâm chỉ thản nhiên gật đầu với nàng ấy rồi đi lướt qua để vào phòng.
Lê ma ma lo lắng Thẩm Dao không nhận ra, liền vội vàng uốn gối hành lễ: “Thỉnh an nhị nãi nãi.”
Thẩm Dao biết được vị trước mặt này là vợ của nhị gia, Chu thị, nàng mỉm cười tỏ ý rồi bước qua cánh cửa theo Tạ Khâm.
Lướt qua vách ngăn chạm trổ phía sau tiền đường, bên trong là phòng giữa rộng lớn.
Quả thật là hoa đỏ liễu xanh muôn hồng nghìn tía, nguyên một phòng đầy người, tựa như bức tranh màu sắc sặc sỡ bày ra trước mắt nàng vậy.
Nàng biết Tạ gia đông người, nhưng cũng không ngờ tới nhiều như vậy, nếu nhất định phải hình dung thì giống như khu vườn trăm hoa đua nở, nhóm đàn ông có lẽ giống như cây cối anh tuấn, có người nghiêm túc trang trọng, có người oai hùng hừng hực, có người lặng lẽ che miệng cười hì hì, tô điểm vào đó, nhóm phụ nữ thì rực rỡ yêu kiều, giống như mẫu đơn trang trọng, hoặc hải đường xinh đẹp, thược dược kiều mị, mỗi người một vẻ đẹp riêng, tựa như cánh hoa tầng tầng lớp lớp, tươi sáng rực rỡ.
Nếu nói đến người gây chú ý nhất thì chính là lão thái thái với mái tóc bạc trắng ngồi chính giữa, quả nhiên bà ấy tỏ rõ vẻ tươi cười, cực kỳ trông mong, bà mặc một bộ bối tử vải gấm lụa hoa văn phúc lộc song toàn, dáng vẻ cực kỳ phúc hậu, nhìn thấy mà vui mừng.
Khi Thẩm Dao đang nhìn mọi người, sao mọi người lại không đánh giá họ chứ.
Tạ Khâm mặc một bộ hỷ phục đỏ thẫm, dáng người cao lớn chậm rãi bước đến, mặt mũi chàng tuấn tú, có lẽ là vì đối mặt với người mẹ hiền già nua nên vẻ lạnh lùng phai nhạt đôi chút, ở trong mắt lão thái thái chính là tân hôn vui vẻ, lại nhìn cô vợ nhỏ thấp hơn chàng một đoạn ở bên cạnh, ánh nắng buổi sáng bị cửa sổ lăng hoa [2] cắt rời thành từng mảnh chiếu lên khuôn mặt nàng, khuôn mặt nàng như ngọc ấm rực rỡ, trắng trẻo xinh đẹp.
[2] Cửa sổ lăng hoa
Thật sự là một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Lão thái thái không ngậm miệng được.
Trước khi cầu hôn Tạ Khâm đã nói với bà, Thẩm Dao từng cứu mạng chàng, một câu nói đó đã đủ để chống đỡ tất cả thế yếu về mặt thân phận của Thẩm Dao.
Lão thái thái chưa từng thỏa mãn thế này.
Mọi người thấy lão thái thái như thế thì cũng nở nụ cười, cho dù là thật lòng hay giả ý, chung quy trên mặt đều trông vô cùng thân thiết.
“Khâm Nhi, mau mau dắt thê tử con qua đây, để mẫu thân nhìn cho kỹ nào.”
Lão thái thái vừa mở miệng, trong phòng trở nên náo nhiệt ngay, Chu thị lên tiếng khen trước, những người khác rải rác đồng ý.
Hai người dập đầu kính trà cho lão thái thái.
Người đích thân dâng trà lại là Chu thị, có thể thấy được Chu thị có chút sức nặng trước mặt lão thái thái.
Tạ Khâm dập đầu trước, Thẩm Dao nhận lấy trà Chu thị đưa, gọi một tiếng “Mẫu thân” theo Tạ Khâm.
Thẩm Dao kêu một tiếng mẫu thân này mà trong lòng vô cùng mất tự nhiên, thứ nhất, lão thái thái còn lớn tuổi hơn bà nội của nàng, thứ hai, xưng hô thế này đối với nàng mà nói chung quy cũng cực kỳ lạ lẫm.
Lão thái quân không e dè, mặt mũi tràn đầy yêu thương đưa cho nàng một chiếc hộp gỗ tử đàn chắc nịch: “Con ngoan, mẹ chỉ ngóng trông con và Khâm Nhi hòa thuận vui vẻ, sớm sinh quý tử.”
Sự chờ đợi này… sợ là sẽ uổng công rồi, khóe mắt Thẩm Dao liếc qua Tạ Khâm, thấy chàng quỳ thẳng tắp, khuôn mặt tĩnh lặng như không nghe thấy, nàng dứt khoát nói một cách thoải mái: “Con dâu xin nghe dạy bảo.”
Hộp gấm ở trong tay nặng trĩu, Thẩm Dao chuyển cho Lê ma ma, Lê ma ma lại giao cho Bích Vân ở phía sau.
Thẩm Dao chú ý tới, ánh mắt của không ít người trong phòng rơi trên chiếc hộp đó, chắc là có gì đó kỳ lạ, Thẩm Dao cũng không thèm để ý đến, cho dù lão thái thái cho cái gì thì quay về đóng kín cất đi là được.
Sau đó là kính trà cho ba anh trai và chị dâu.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Thẩm Dao hay không, ba vị lão gia hình như có chút câu nệ trước mặt Tạ Khâm, thậm chí là không dám bày tỏ sự kiêu ngạo của người làm huynh trưởng, trong lòng Thẩm Dao nghĩ, khuôn mặt này của Tạ Khâm mà được vẽ làm bùa dán cửa thì có phải có thể xua đuổi tà ác điềm xấu hay không. Về phần ba chị dâu, ai ai cũng yên tĩnh, tạm thời không nhìn ra được gì.
Tiếp sau đó thì dễ dàng hơn, hai người ngồi bên cạnh lão thái thái, đến lượt vãn bối hành lễ với bọn họ.
Nét mặt Tạ Khâm lạnh lùng giống như đang bàn việc trong triều, Thẩm Dao thì mang dáng vẻ giải quyết việc chung, quá nhiều người, không biết rõ bối phận, nàng cũng không nhận ra được.
Thôi, chung quy cũng không phải Tạ lục phu nhân đường đường chính chính, Thẩm Dao cũng không thèm để ý.
Chính vì tâm thái có cũng được không có cũng không sao này, Thẩm Dao đã để lại ấn tượng đoan trang đến nỗi thậm chí mơ hồ có chút kiêu ngạo trong mắt mọi người.
Dưới sự chỉ bảo tận tâm của lão thái thái, người của Tạ gia biểu hiện ra vô cùng thân thiết hòa hợp, không nghĩ tới tiểu cô nương mồ côi lớn lên trên núi này lại không để Tạ gia vào mắt.
Tuy có bất mãn nhưng không ai dám thể hiện ra.
Duy chỉ có lão thái thái rất hài lòng, trước kia bà cụ lo lắng Thẩm Dao chưa từng thấy việc đời, bị chiến trận của Tạ gia dọa sợ, không ngờ Thẩm Dao không quan tâm hơn thua, đây mới là phong thái mà phu nhân Thủ phụ nên có.
Sau khi kính trà xong, lão thái quân đuổi Tạ Khâm đi: “Đi làm việc của con đi, để hai mẹ con chúng ta nói chuyện.” Bà cầm tay Thẩm Dao: “Ta giữ thê tử của con ở lại đây ăn cơm, gần tối con hẵng đến đón.”
Tạ Khâm quả thật vẫn còn tồn vài công việc phải làm, chàng đứng dậy hành lễ với mẫu thân, chợt nhìn thoáng qua Thẩm Dao, Thẩm Dao cho chàng một ánh mắt yên tâm, lúc này Tạ Khâm mới rời đi, trong phủ cũng không có ai dám bắt nạt Thẩm Dao, nàng không hề ngại ngùng mà vững vàng chống đỡ được, có thể thấy được cô nương này có tính tình cứng cỏi, đảm đương được, Tạ Khâm yên lòng bước ra cửa.
Chàng vừa đi, đại lão gia bị gò bó một canh giờ thật sự không nhịn được nữa, lắc tay áo cáo từ rời đi, đại phu nhân liếc thấy dáng vẻ nôn nóng của hắn thì lạnh lùng cong môi.
Lão thái thái có vài việc muốn hỏi Thẩm Dao, dứt khoát đuổi hết tất cả vãn bối đến phòng khách phía trước chơi, bà mang theo Thẩm Dao và ba người con dâu lớn tuổi đi vào phòng trong.
Phòng phụ phía Đông nhỏ hơn rất nhiều, nhìn cách bài trí là biết được bình thường lão thái thái sinh hoạt ở đây. Bà một mực kéo Thẩm Dao không buông, Thẩm Dao cũng không tiện rút tay, chỉ có thể ngồi trên giường La Hán sát bên lão thái thái, ba người chị em dâu còn lại thì chia nhau ngồi ở hai bên.
Lão thái thái cười tủm tỉm hỏi Thẩm Dao:
“Tối hôm qua tiểu tử kia không làm con bị thương chứ.”
Bà không cố ý hạ thấp âm lượng, có thể thấy được là không có ý định tránh các chị em dâu.
Thẩm Dao bị lời nói này làm cho đỏ mặt tía tai.
Sao lại hỏi chuyện như thế này chứ?
Nhị phu nhân ngồi ở đầu bên phải mím môi cười khẽ: “Mẫu thân, người cứ lo vớ vẩn mãi, lục đệ là loại người không biết nặng nhẹ sao?”
Tam phu nhân vội vàng phụ họa: “Lục đệ muội chỉ là ngại ngùng thôi.”
Khuôn mặt Thẩm Dao đỏ hồng, giống như một loại quả đầy đặn, kiều diễm ướt át.
Lão thái thái như nhìn thấy bảo bối quý hiếm, cười ra tiếng.
Không biết đại phu nhân đang nghĩ gì mà lông mày nhíu lại, tay cầm chén trà xuất thần, lão thái thái nhìn nàng ta một cái, ý cười giảm đi đôi chút, bà lại nói với Thẩm Dao:
“Nó ấy mà, tính cách hơi lạnh lùng nhưng con người lại tốt, người bên ngoài đồn nó giống như Diêm Vương ấy, con tuyệt đối đừng tin. Nó để ý con lắm đấy.”
Chuyện chuẩn bị của hồi môn cũng không giấu giếm được lão thái thái.
Thẩm Dao hiểu rõ bà lo lắng điều gì, vội vàng đáp giòn giã: “Chuyện phu quân làm vì con, con hiểu hết.”
Lão thái thái càng vui vẻ, người làm mẹ không thể nhìn người khác nói con trai mình không tốt, không nói đến người ngoài, ngay cả anh em con cháu trong phủ ngoài mặt thì kính trọng Tạ Khâm, trong lòng lại e sợ, lão thái thái không muốn thấy con trai một mình cô đơn, không dễ gì mới đợi được chàng cưới thê tử, đương nhiên hy vọng Thẩm Dao là người biết lạnh biết nóng.
Lão thái thái lại nói: “Con cái thì không vội, phu thê hai đứa đóng cửa lại sống thoải mái trước đã, con cái cứ thuận theo tự nhiên, đại tẩu con vào cửa ba tháng mới mang thai, nhị tẩu con trễ hơn một chút, nửa năm mới mang thai Hạo Nhi, về phần tam tẩu con…” Bà không nhớ được mà nhìn tam phu nhân.
Tam lão gia là con thứ, đương nhiên lão thái thái không để ý lắm.
Tam phu nhân lập tức tha thiết tiếp lời: “Lão tổ tông, sợ là con hưởng phúc của người đó, vào cửa chưa được bao lâu là mang thai rồi.”
Câu nào cũng dính đến con cái, ai nấy đều thấy được sự nôn nóng của lão thái thái, trong lòng tam phu nhân như gương sáng, chọn lời lão thái thái thích nghe.
Lão thái thái rất bình tĩnh: “Không sao, không sao, chúng ta không vội.”
Thẩm Dao: “…”
Nhanh như vậy đã giục sinh con à?
Thím Lưu ở nhà bên cạnh, hôm nay ngóng trông con trai cưới thê tử, ngày mai ngóng trông con dâu sinh cháu trai, sinh được đứa thứ nhất thì mong đứa thứ hai, quả nhiên trên đời này mấy người mẹ chồng hoàn toàn giống nhau.
Phép khích tướng này của lão thái thái làm Thẩm Dao dở khóc dở cười: “Con dâu đã hiểu.” Thầm nghĩ khế ước hai năm là hơi lâu, nửa năm là được rồi, cũng tiện bỏ của chạy lấy người.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Khâm: Nàng muốn chạy đi đâu? Không có cửa đâu.