“Rõ, phu nhân!”
Hai người này đáp lại, cười hung hãn đi về phía Diệp Phong: “Tiểu tử, đây là nhà họ Tiêu, không phải nơi mày có thể hành động ngông cuồng!”
Dứt lời, hai người liền hung hăng đấm vào mặt Diệp Phong.
Vẻ mặt Diệp Phong bình tĩnh, nhẹ nhàng giơ tay phải lên.
Bụp!
Một tiếng nổ giòn vang lên, theo sau là tiếng hét của hai người kia.
Họ ngã thẳng xuống đất, miệng ói ra máu, dáng vẻ trông vô cùng thảm hại.
“Mày…”
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hà trợn to hai mắt, kinh hãi.
Tiêu Vũ và Tiêu Cường đều là người luyện võ, cảnh giới của họ đều đã đột phá đến Ám Kình, là những võ giả hạng C trong nhà họ Tiêu, thực lực vô cùng đáng sợ!
Nhưng cao thủ như vậy ở trước mặt Diệp Phong giống như gà chó, không hề có sức phản kháng, bị Diệp Phong dùng một chưởng đánh bay, bị trọng thương, mất đi sức chiến đấu.
“Sao có thể như vậy?” Tiêu Thiên càng choáng váng hơn, đầu ong ong.
Diệp Phong thờ ơ nhìn hai người một cái, trầm giọng nói: “Không tự lượng sức mình.”
Tiêu Y Nhân cũng vô cùng sững sờ.
Bà nội luôn nói vị hôn phu Diệp Phong nhất định là anh hùng cái thế, không ngờ hắn lại lợi hại như vậy, một chiêu đánh bại hai cao thủ cấp C!
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Trong mắt Tống Diễm hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Gọi võ giả cấp B đến đây, tôi không tin một tên nhóc tầm thường lại có thể gây sóng gió cho nhà họ Tiêu!”
Vừa dứt lời, bốn người đàn ông trung niên từ ngoài cửa xông vào, so với hai người vừa rồi thì bốn người đàn ông này trông bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bốn người nhìn về phía Diệp Phong: “Mày là ai mà dám đả thương thiếu gia nhà Tiêu?”
Diệp Phong lãnh đạm nói: “Nhiều lời như vậy làm gì, nếu không sợ chết thì cứ xông lên đi.”
“Còn dám kiêu ngạo như vậy!”
“Xông lên!”
Bốn người nhìn nhau, sau đó đồng thời lao về phía Diệp Phong.
“A!”
Đáng tiếc, chưa đến một giây, một tiếng hét đã vang lên!
Khoảnh khắc bốn người đến gần Diệp Phong, thân thể bay ra ngoài như diều đứt dây, rơi xuống đất, mất hết khả năng chiến đấu.
Tiêu Hà và Tống Diễm đều kinh hãi: “Ngay cả võ giả cấp B cũng không phải là đối thủ của hắn sao?”
Tiêu Hà chỉ vào Diệp Phong, run rẩy nói: “Rốt cuộc mày là ai, sao lại đến nhà họ Tiêu?”
Tống Diễm nói: “Lão gia, đừng nhiều lời với hắn, mau đi gọi võ giả cấp A!”
“Được!”
Tiêu Hà gật đầu, nhà họ Tiêu có hai cao thủ cấp A, một người đã đi ra ngoài, một người đang ở bên cạnh bảo vệ lão phu nhân.
Ông ta đang định gọi người thì Tiêu Y Nhân đột nhiên đứng dậy nói: “Đừng đi, anh ấy là vị hôn phu của con!”
“Cái gì? Vị hôn phu của con?” Tống Diễm vô cùng kinh ngạc.
“Diệp Phong, sao anh lại tới đây?” Tiêu Y Nhân đứng dậy, đi về phía Diệp Phong.
Nghe vậy, Tiêu Hà sửng sốt, bất giác nhớ tới lời dặn dò của mẹ mình.
Tiêu Y Nhân từ nhỏ đã đính hôn với người khác, cô ta luôn có một vị hôn phu. Mà vị hôn phu này tên là Diệp Phong!
Chẳng lẽ chính là thanh niên trước mặt sao?
Tống Diễm kinh ngạc nói: “Lão gia, hắn là Diệp Phong sao? Sớm không đến muộn không đến. Tại sao lại đến vào lúc này?”
“Anh cũng không biết!” Tiêu Hà lắc đầu.
Tống Diễm nhắc nhở: “Người của bang Long Hổ sắp tới rồi, tuyệt đối đừng làm lỡ dở chuyện quan trọng!”
Tiêu Hà gật đầu: “Ừm, anh hiểu rồi.”
Diệp Phong liếc nhìn Tiêu Y Nhân trước mặt rồi nói: “Tới tìm cô, nhân tiện bàn chuyện hôn ước của chúng ta.”