Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Đây là lần đầu tiên mình được đánh giá như vậy.
Nguyễn Nhàn đột nhiên chưa kịp phản ứng. Khuôn mặt Đường Diệc Bộ cách anh rất gần, hắn hơi nhếch miệng lên, bên trong hô hấp còn mang theo chút vị khoai lang ngọt.
“Hơn nữa anh còn cẩn thận hơn con người bình thường rất nhiều.” Đường Diệc Bộ tiếp tục nói, “Điều này có nghĩa thiết lập cảm xúc của anh thiên về nhạy bén, là loại hình khá hiếm thấy, làm ơn hãy để cho tôi quan sát thật tốt. Nếu như có thể, cứ thoải mái thổ lộ ra hết với tôi cũng được-“
“…Rốt cuộc vì sao cậu lại muốn quan sát con người?” Trong một chớp mắt cảm động, cảm giác bất lực nhanh chóng kéo đến. Nguyễn Nhàn chậm rãi đẩy móng vuốt trên mặt mình ra, ấn lên trên trên bãi cỏ.
“Một đề tài bí mật không thể công khai.” Đường Diệc Bộ lại đầu gối qua bãi cỏ, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Nhàn.
“Được thôi. Chẳng qua nếu như bên kia cậu có chủ nhân hay là cấp trên gì đó, là người hợp tác của cậu, tôi cũng muốn được hưởng tin tức ở đó.” Nguyễn Nhàn cầm cốc nước lên uống.
MUL-01 từng phụ trách xử lý hành vi của tất cả trí tuệ nhân tạo, năng lực khống chế của nó rất mạnh. Cân nhắc đến khả năng chiến đấu dị thường và lập trường kì diệu của Đường Diệc Bộ, chuyện hắn thoát khỏi não chủ chắc chắn là có con người nhúng tay.
“Anh đang muốn nói đến việc hợp tác với con người? Không. Tôi đã nói rồi, tiếp xúc quá gần con người không phải ý kiến hay.” Đường Diệc Bộ nghiêm trang trả lời: “Tôi có thể tự do hành động là bởi vì loại hình não điện tử quá cũ, ngay từ đầu không bị tiếp nhập vào mạng lưới của MUL-01.”
“Như vậy… Tổ chức robot hình người?” Nguyễn Nhàn nuốt nước trong miệng xuống, giọng điệu trở nên không quá xác định.
“Robot hình người là một loại máy móc, cùng loại với robot cảnh khuyển, không có gì đặc biệt cả.” Đường Diệc Bộ lắc đầu, “Ngoại hình của con người bình thường chỉ để dùng phục vụ con người, robot hình người cơ bản đã bị ngừng sản xuất sau cuộc phản loạn thế kỷ 22 rồi. Nhưng tôi hiểu điều anh lo lắng, về sau tôi không bị não chủ hợp nhất đúng là có nguyên nhân… tôi bị vứt bỏ quá sớm.”
Nguyễn Nhàn nhíu mày lại.
“Người chế tạo ra tôi cho rằng tôi là một sản phẩm thất bại.”
Đường Diệc Bộ ngồi nghiêm chỉnh, nghe có vẻ uể oải khó hiểu: “Có lần tôi không thể hoàn thành bài tập đúng giờ, hắn cũng không trở lại nữa. Tôi vẫn luôn chờ đợi, cho rằng hắn vẫn sẽ tiếp tục hoàn thiện thiếu sót của tôi như thường ngày, kết quả cuối cùng chỉ chờ được chỉ lệnh tiêu hủy của hắn.”
“Nhưng cậu vẫn còn ở đây.” Nguyễn Nhàn nhướng mày.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Tôi không thể hiểu được quyết định của hắn, cũng đã thành công thu được phần số liệu đầu tiên. Tôi muốn hoàn thành bài tập đó, cho nên tự tiện trốn.” Đường Diệc Bộ nghiêm túc nói, vẻ mặt rất giống như đang gánh vác một sự mệnh liên quan đến sự tồn vong của thế giới vậy.
Nguyễn Nhàn không nhịn được mỉm cười, anh vô ý thức duỗi tay ra vuốt tóc Đường Diệc Bộ. Nhiệt độ cơ thể của đối phương quấn lên đầu ngón tay, gần đây anh thấy hơi thích loại cảm giác này.
“Vậy chúng ta còn rất giống nhau.”
Đường Diệc Bộ vô cùng chấn động, nhanh chóng bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe, chỉ thiếu mỗi nước đeo cho mình cái thẻ chuyên gia tâm lý.
“Tôi có hai người chế tạo. Một người ban đầu đã từ bỏ tôi, một người khác từng muốn chữa trị cho tôi, nhưng cuối cùng lại cho rằng tiêu hủy tôi mới là phương án thích hợp nhất.”
“Anh cũng trốn?”
“Tôi không muốn chạy trốn, chỉ là quá may mắn thôi.” Nguyễn Nhàn nhét cốc nước vào ba lô, giọng điệu rất bình tĩnh.”…Không nói cái này nữa, nếu đã không có tổ chức gì, cậu định dẫn tôi đi đâu?”
“Tôi còn chưa quyết định, chỉ cần có nơi nào có thể quan sát con người là được. Nhưng phải tránh khu vực MUL-01 giám sát nghiêm ngặt.” Đường Diệc Bộ phủi cỏ trên người đi. “Anh thì sao? Bây giờ xem ra anh là có khuynh hướng cứu giúp con người.”
“Chờ một lát, tôi liên hệ một người trước đã. Vừa vặn có thể cùng nói luôn.” Nguyễn Nhàn xắn ống tay áo lên để lổ vòng tay. Kết quả còn chưa xắn xong, vòng tay điện tử đã đột nhiên vang lên.
Anh cúi đầu xuống, không chút do dự kết nối màn hình.
“Là tôi.” Hình ảnh của Quan Hải Minh xuất hiện trên màn hình, sắc mặt hắn ta tái nhợt, hốc mắt hơi đỏ lên.
“Bác sĩ Quan.” Nguyễn Nhàn gật đầu.
“Nhìn anh có vẻ không bất ngờ lắm.” Quan Hải Minh suy yếu cười, “Trạch Bằng đã nói cho tôi biết rồi, anh có nhiệm vụ ở bên ngoài?…Ngoài tường?”
“Đúng vậy, tôi cho rằng cậu sẽ liên lạc với tôi sớm hơn.” Nguyễn Nhàn không phủ định, “Tôi nghĩ tôi có thể thanh toán tiền thuê 231.”
“Là sản phẩm bị đào thải, nó cũng xem công cụ mà khu tránh nạn phân phối cho anh, trên lý thuyết là thuộc về anh. Nhưng anh đoán không sai, đúng là tôi có việc muốn nhờ anh.”
“Cứ nói.”
“Anh không giống như người bên phía MUL-01, tôi muốn anh giúp tôi nghe ngóng một việc.” Quan Hải Minh hắng giọng. “Nếu như anh gặp được quân phản kháng ở ngoài tường, xin giúp tôi hỏi thăm tình hình gần đây của giáo sư Nguyễn. Nếu anh đã có thể phá giải hộ giáp tư nhân của giám sát trật tự thì chắc cũng sẽ có cách truyền tin về.”
“Tình hình gần đây của Nguyễn Nhàn?”
“Ừm, lúc trước bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên tôi mới ở lại chỗ này, còn thầy vẫn luôn ở bên ngoài giúp đỡ quân phản kháng. Mấy năm trước mỗi tháng hắn đều sẽ truyền tin tức về nói cho tôi tình huống bên ngoài… Nhưng 20 tháng trước hắn đột nhiên mất liên lạc, tôi có chút lo lắng. Đương nhiên, đây chỉ là thỉnh cầu của riêng tôi, không cần miễn cưỡng.”
“Hiểu rồi.” Nguyễn Nhàn gật đầu, lại nhìn Đường Diệc Bộ bên cạnh một chút: “Đúng lúc tôi cũng muốn đi tìm Nguyễn Nhàn. Đợi khi tìm được hắn, tôi sẽ nghĩ biện pháp liên hệ với cậu trước.”
“Cảm ơn.” Quan Hải Minh trong màn hình khẽ vuốt cằm, mà Đường Diệc Bộ vẫn không có biểu cảm gì.
“Tôi vốn cho rằng cậu muốn tin tức khác, bây giờ xem ra nó chỉ có thể làm quà.” Nguyễn Nhàn dùng đầu ngón tay nhanh chóng gõ lên màn hình, “Đây là thuật toán phá giải hộ giáp của Đinh thiếu tá, tôi sẽ gửi đến vòng tay của cậu, có lẽ cậu sẽ cần.”
Quan Hải Minh giật mình, vẻ mặt có chút phức tạp: “…Giám sát trật tự không thể bị tiêu diệt hoàn toàn. Não chủ có số liệu tính cách và DNA của bọn họ, bọn họ sẽ “trở về” từng lần một.”
“Tôi cho cậu một con dao, nhưng con dao này không nhất định phải dùng để đâm người.” Nguyễn Nhàn cụp mắt xuống: “…Tạm biệt, bác sĩ Quan, mong cậu giữ gìn sức khỏe.”
Đây là lần đầu tiên vẻ mặt của Quan Hải Minh mềm mại hẳn xuống: “Tôi biết rồi, trợ lý mới của tôi rất hiểu việc chăm sóc người khác.”
“Cho nên anh định đi tìm Nguyễn Nhàn.” Sau khi màn hình tắt, Đường Diệc Bộ tổng kết nói.
“Bởi vì tôi đồng ý với quan điểm của cậu.” Nguyễn Nhàn buông tay áo xuống, “Tôi cũng cho rằng mình không giống tác phẩm của Nguyễn Nhàn, cho nên tôi quyết định đi làm rõ chuyện này. Cậu có ý khác sao, Đường Diệc Bộ?”
“Không có ý kiến đặc biệt gì.” Đường Diệc Bộ trầm mặc một hồi, “Qua tường chết là biển phế tích, anh có thể tìm được một chút tin tức ở đó.”
“Vậy cứ quyết định như vậy.” Lớp cỏ dưới thân vô cùng mềm mại, mấy con ốc vít sống run rẩy chạy qua bãi cỏ. Nguyễn Nhàn hít một hơi gió đầy vị cỏ xanh. Sau một đêm dài dằng dặc, cơn buồn ngủ cuối cùng đã đuổi kịp anh: “Nếu như cậu không có ý định ngủ, tôi muốn ngủ trước một hồi.”
“Được, chờ đêm xuống tôi sẽ gọi anh.”
Nguyễn Nhàn vốn định nằm cuộn tròn trên mặt đất, nhưng anh còn chưa kịp xê dịch người đã bị cơn buồn ngủ nện ngất. Đường Diệc Bộ nghiêng đầu quan sát một lát mới duỗi hai tay ra thành thạo kéo anh lại.
Cảm giác này có chút quen thuộc, trong số liệu trí nhớ của hắn có cảnh tượng tương tự. Nhưng lúc đó hắn không thể phát ra tiếng, chỉ có thể xuyên qua camera quan sát bên ngoài, lại cho ra từng hàng chữ.
Đó cũng là một buổi sáng nắng vàng rực rỡ, người chế tạo hắn vẫn xuất hiện đúng giờ.
[Tôi tới thăm cậu, hôm nay thời tiết bên ngoài rất tốt.]
Tâm trạng của ngài rất tốt.
[Cậu thì sao, tâm trạng thế nào?]
Trạng thái phần cứng rất tốt, thời gian ngủ đông cũng đã xác định xong.
[…Haiz, tôi không phải hỏi cái này. Được rồi, đã hoàn thành bài tập ngày hôm qua chưa?]
Đã xem xong 1000 bộ phim, ngài muốn phân tích ở phương diện nào?
[Có cảm thấy hứng thú gì không?]
Không có cách nào trả lời.
[Ừm, thời gian xử lý phim có món ngon của cậu nhanh hơn phim bình thường 3 giây. Cảm thấy hứng thú với đồ ăn?]
Không thể hiểu được, muốn thu thập càng nhiều tin tức.
[Loại cảm giác này gọi là “hiếu kì”, nhớ kỹ đấy. Như vậy đi, bài tập hôm nay là “hiếu kì”, ngày mai phải giao báo cáo phân tích của cậu.]
Rõ.
[Tôi có chút mệt mỏi, nếu như cậu không có ý định ngủ đông, tôi sẽ ngủ một lát ở đây trước. Nơi này ấm áp hơn phòng tôi nhiều.]
Bởi vì đây là phòng máy. Bây giờ là thời gian làm việc, điều này không phù hợp quy định.
[…] Nhưng người kia đã ngừng xe lăn, tựa vào máy tản nhiệt ngủ thiếp đi.
Nhét hồi ức vào trong não, Đường Diệc Bộ vươn tay ra, đầu ngón tay phất qua vành tai của Nguyễn Nhàn, sờ lên bông tai tượng trưng cho trói buộc kia.
Sau đó hắn trầm tư một lát, điều chỉnh tư thế ngồi để đối phương có thể ngủ thoải mái trong lòng mình hơn – giống như người chế tạo ra hắn, cộng sự mới này cũng thích nghiêng đầu ngủ, như thế sau khi tỉnh lại sẽ khiến xương cổ đau nhức.
Cũng may lần này hắn có hai tay, Đường Diệc Bộ nghĩ thầm. Hai tay của con người vẫn dùng rất tốt.
Rất nhanh mặt trời đã lặn xuống bên kia tường chết. Lúc Nguyễn Nhàn mở mắt ra, đỉnh đầu đã lốm đốm đầy sao trời. Nhưng anh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại đã bị Đường Diệc Bộ ôm ngang lên – robot hình người kia dùng sức đạp chân, trực tiếp nhảy lên đầu tường chết cao ngất.
“Đi về phía trước chính là biển phế tích.” Hắn nói.
Nguyễn Nhàn nhìn cảnh tượng phía trước không chớp mắt, cuối cùng anh đã hiểu được câu “thế giới bên ngoài điên rồi” của Điền Hạc.
Phế tích biển cũng không phải là mặt chữ trên ý nghĩa một mảng lớn phế tích. Trên mặt đất gần như không có dấu vết phế tích nào, chỉ có bùn đất rạn nứt và hạt cát. Cỏ cây khô héo ngã trái ngã phải, thưa thớt khảm trong đất cát.
Vô số phế tích kiến trúc lơ lửng ở trên trời, ngưng tụ thành một hàng dài.
Nhiều căn phòng tan nát chen chúc thành một hình trụ, đường kính khoảng một ngàn mét trở lên. Nó đang bay cách mặt đất mấy cây số, không thấy đầu đuôi. Những khối vụn và xe ô tô bị ép xẹp lơ lửng ở bốn phía, dường như trọng lực đã mất đi tác dụng vốn có của nó.
Thứ được tạo ra từ toàn bộ kiến trúc đang thong thả tiến về một phương hướng nào đó, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng vang trầm thấp. Bên trong cửa sổ của vài kiến trúc còn lóe ra ánh sáng yếu ớt, ảm đạm giống mắt của thi thể.
Nguyễn Nhàn đứng trên đầu tường, lông tơ dựng đứng, không thể nói ra một câu nào.
“MUL-01 quản lý bên này tương đối rộng rãi, con người ở đây tự do hơn, cũng tuyệt vọng hơn.” Đường Diệc Bộ tiếp tục giải thích. “Tôi biết rõ lập trường của anh, nhưng nơi này không phải khu tránh nạn hòa bình, mọi thứ phải cẩn thận nhiều hơn – Trước đó không có anh, ngay cả tôi cũng không dám tới.”
“Cậu xác định?” Lần này Nguyễn Nhàn không tốn sức che giấu biểu cảm một lời khó nói hết của mình nữa.
“Tôi đã nói rồi, là mô hình kiểu cũ, trong cơ thể tôi tồn tại một số tổ chức của người.” Đường Diệc Bộ hừ một tiếng, “Có nghĩa là tôi hoàn toàn có thể bị bệnh khuẩn của con người lây nhiễm – uống nước bẩn sẽ tiêu chảy, vết thương bị đao rỉ đâm sẽ uốn ván. Hơn nữa tôi sẽ còn đói khát, tính nhẫn nại cũng không tốt. Năng lực tác chiến cao không có nghĩa là tất cả.”
“…”
“Bây giờ có anh ở đây, tôi không cần cân nhắc đến những điều đó nữa.” Đường Diệc Bộ thỏa mãn tổng kết, “Nơi này chắc chắn rất có giá trị quan sát.”
Vừa dứt lời, robot hình người kia đã đưa lưng về phía con rồng kiến trúc khổng lồ, dưỡi một cái tay ra với anh, năm ngón tay thon dài trắng trẻo hơi mở ra.
“Chúng ta đi thôi, Nguyễn tiên sinh.” Hắn vui vẻ mời.
Nguyễn Nhàn thở ra một hơi, bắt lấy cái tay kia.
“Được.”
Cùng một thời gian, trên không thành phố Sâm Lâm.
Đinh thiếu tá liếc nhìn thời gian, sau đó đứng lên khỏi ghế. Chỉ còn 15 phút sẽ đến thời gian “đổi mới số liệu”, máy móc giám sát hình nhện tạm thời tiến vào trạng thái ngủ đôn, chip phụ trợ trong cơ thể hắn ta cũng bắt đầu đóng lại, chuẩn bị nghênh đón vỡ nát và hủy diệt.
Trong 15 phút hoàn toàn bị lưu đày trong bóng đêm là thời gian chỉ thuộc về chính hắn ta. Bình thường hắn ta thích dùng khoảng thời gian này để ngắm bầu trời, nhưng nhìn lâu cũng có chút chán ngấy. Đinh thiếu tá cởi áo khoác ra, bên trong toàn bộ không gian tối om chỉ có hộ giáp còn đang lấp lóe.
Đang lấp lóe?
Hắn ta giơ cánh tay lên, liếc về phía khung nhập chỉ lệnh của hộ giáp.
[Tôi là Quan Hải Minh.] Một câu chậm rãi hiện lên phía trên. [Đinh thiếu tá, tôi muốn nói chuyện với anh.]
HẾT QUYỂN 1