Đan Vũ song tu, Vương cấp cường giả.
Có chút thú vị.
“Bản chưởng giáo rất hiếu kì, vì sao khi đó ngươi lại lạc? Chỉ còn lại có một sợi tàn hồn vậy?” Hứa Mặc cảm thấy hứng thú nên hỏi.
Tu vi Vương cấp, đây chính là cường giả tuyệt thế đứng trên đỉnh võ giả Kim Tự Tháp.
Sao dễ như vậy mà vẫn lạc?
Nghe nói như thế xong, Liễu Nhược Tiên khẽ giật mình, nàng không ngờ Hứa Mặc biết hỏi thăm vấn đề này của nàng.
Trong con ngươi của nàng hiện lên một sự hồi ức, còn có một chút tức giận.
Một lúc lâu sau, nàng yếu ớt thở dài một hơi, chậm rãi nói ra:
“Vài ngàn năm trước, ta là một luyện đan sư tiếng tăm lừng lẫy, ngoại giới gọi ta là Đan Tiên Tử.”
“Tu vi của ta đã đạt đến cấp bậc Vương Giả.”
“Là Đan Vũ song tu chân chính.”
“Tại thời kỳ đỉnh phong, ta thu một nữ đệ tử, truyền thuật luyện đan cho nữ đệ tử này.”
“Không ngờ tên nữ đệ tử này vì cướp đi toàn bộ truyền thừa của ta mà không tiếc đánh lén và hãm hại ta.”
“Thời khắc nguy nan, ta tự bạo, giữ lại một tia tàn hồn, tiến vào trạng thái ngủ say.”
Khi đang nói chuyện, trong hai con ngươi Liễu Nhược Tiên toát ra sát ý lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nàng móc tim móc phổi, dốc túi tương thụ cho đệ tử.
Không ngờ tên đệ tử này lại tính toán đâm sau lưng nàng.
Lúc đầu nàng dự định phụ trợ Tiêu Phong từng bước trưởng thành, chờ đến khi thực lực Tiêu Phong cường đại, tái tạo nhục thân cho nàng, khôi phục lại thực lực đỉnh phong.
Như vậy, nàng có thể trả thù rồi.
Để tiện nhân kia chết không có chỗ chôn!
“Quả nhiên, lại là loại cẩu huyết sáo lộ này.” Hứa Mặc không bất ngờ chút nào.
. . .
“Ngươi nguyện trở thành Huyền Thiên Tông trưởng lão sao?” Hứa Mặc nói ngay vào điểm chính.
Mặc dù Liễu Nhược Tiên chỉ còn lại một sợi tàn hồn, nhưng dù sao khi còn sống là Vương cấp cường giả, lại càng tinh thông thuật luyện đan.
Để Liễu Nhược Tiên trở thành Huyền Thiên Tông trưởng lão thì nhất định là máu kiếm.
“Trở thành trưởng lão?” Liễu Nhược Tiên lộ ra vẻ suy tư.
“Được.”
Một lát sau, nàng đồng ý.
Với lịch duyệt của nàng cũng nhìn không thấu Huyền Thiên Tông, có thể thấy được bên trong Huyền Thiên Tông thâm hậu cỡ nào.
Nàng gia nhập Huyền Thiên Tông và trở thành trưởng lão, cũng có thể mau chóng khôi phục lại tu vi đỉnh phong.
Đối mặt với sự lôi kéo của Hứa Mặc, tất nhiên nàng sẽ không từ chối.
Lúc này, Hứa Mặc tại cột trưởng lão bên trong hệ thống, chợt thấy được danh tự của Liễu Nhược Tiên.
“Ngươi hẳn là may mắn lắm mới đưa ra một lựa chọn sáng suốt như thế.” Hứa Mặc lạnh nhạt nói.
“Đây là Dưỡng Hồn Ngọc Bội và Thánh Linh Thảo.”
“Ngươi chỉ cần đeo Dưỡng Hồn Ngọc Bội lên là có thể tự động chữa trị hồn thể, diệu dụng vô tận, ngươi cũng không cần suốt ngày đợi ở trong giới chỉ tối tăm không ánh mặt trời nữa.”
“Còn có gốc Thánh Linh Thảo này, có thể làm cho hồn thể ngươi trở nên ngưng thực thêm, tăng tốc tiến độ tái tạo nhục thân của ngươi.”
Hứa Mặc vung tay lên, Thánh Linh Thảo và Dưỡng Hồn Ngọc Bội chợt phiêu phù ở giữa không trung, tản ra khí tức vừa huyền chi vừa huyền khí.
“Cái gì?”
“Đây là pháp bảo Tiên cấp Dưỡng Hồn Ngọc Bội sao?”
“Còn có Thánh Linh Thảo trong truyền thuyết nữa?”
Liễu Nhược Tiên sợ ngây người, nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, trong tay Hứa Mặc lại nắm giữ pháp bảo trân quý như thế!
Hồi lâu sau, sự kinh ngạc trên khuôn mặt của nàng mới tan đi.
Trong ánh mắt khi nàng nhìn về phía Hứa Mặc, sự kính sợ đang ngày càng tăng lên.
Thực tế cho thấy chưởng giáo chắc chắn là đại năng chuyển thế!
Nếu không sao có thể tiện tay ban thưởng trọng bảo Cổ Hoàng Viêm trên Thiên Hỏa Bảng, pháp bảo Tiên cấp Dưỡng Hồn Ngọc Bội, Thánh Linh Thảo?
“Trong tông môn có một ngọn núi, tên là Thần Đan Phong.”
“Bên trong Thần Đan Phong có Linh Thảo Viên, Luyện Đan Các, pháp bảo Tiên cấp hạ đẳng Thanh Phong đan lô.”
“Sau này ngươi ở bên trong Thần Đan Phong, chưởng quản luyện đan cho Huyền Thiên Tông ta.”
“Đồng thời, ngươi cũng có tư cách tuyển nhận đệ tử thân truyền, bản tọa sẽ không can dự.”
Hứa Mặc chậm rãi nói.
Nghe thấy chưởng giáo nói xong, Liễu Nhược Tiên hơi sững sờ.
Thần Đan Phong, quả thực là chế tạo riêng cho nàng.
“Đa tạ chưởng giáo đại nhân.” Giọng điệu Liễu Nhược Tiên chân thành cung kính, nàng đối với Huyền Thiên Tông cũng dâng lên một lòng cảm mến.
Hứa Mặc nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Liễu Nhược Tiên, hắn nhẹ gật đầu, cảm thấy rất hài lòng.
Sau đó thân hình hắn lóe lên, quay trở về chủ phong.
. . . .
Cùng lúc đó.
Tiêu Phong đi tới một ngọn núi cho đệ tử tu luyện.
Hắn thấy được một thân ảnh bình thường không có gì lạ.
Toàn thân thân ảnh này không có chút linh lực ba động nào, đang luyện tập quyền pháp.
Quyền pháp phổ thông đến cực độ, không có bất kỳ uy lực gì, cũng không gây nên nửa điểm dị tượng.
Tựa như lão nhân đang tập dưỡng sinh, rèn luyện thân thể.
Khi Tiêu Phong chăm chú quan sát bộ quyền pháp này, hắn mới phát hiện ra chỗ thần kỳ của bộ quyền pháp này.
Nhưng cụ thể là chỗ nào thần kỳ, hắn không nói ra.
Huyền chi, kỳ diệu đến cực điểm.
Vù vù vù.
Tiêu Phong có thể thấy rõ giữa miệng mũi thân ảnh này phun ra bạch khí như rồng, tựa như một đầu Hồng Hoang ma ngưu đang khôi phục thể nội.
“Đây chính là Đại sư huynh à?”
“Đại sư huynh nhìn thì bình thường không có gì lạ, kì thực lại có được đại nghị lực.”
“Bộ quyền pháp này… Mặc dù ta không nhìn ra môn đạo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bộ quyền pháp này cực kì bất phàm.”
Tiêu Phong âm thầm nói.
“Đại sư huynh!”
“Ngươi là?”
“Ta là tạp dịch đệ tử mới được chưởng giáo đại nhân tuyển nhận, làm phiền ngươi đưa ta làm quen tông môn chút được không?”
“Được.”
. . .
Một bên khác.
Thần Đan Phong, tu luyện thất của trưởng lão.
Liễu Nhược Tiên ngồi xếp bằng.
Ở trước mặt nàng, hai bảo vật mang hơi thở huyền diệu đang trôi lơ lửng.
Cái này tất nhiên là Thánh Linh Thảo và Dưỡng Hồn Ngọc Bội.
“Chưởng giáo đại nhân thần thông phi phàm, nội tình thâm hậu.”
“Phất tay liền ban thưởng cho bảo vật này.”
“Xem ra sau này, ta nên tận tâm phụ tá chưởng giáo đại nhân mới phải.”
Liễu Nhược Tiên nghĩ thầm.
Nàng nuốt Thánh Linh Thảo, một năng lượng mạnh mẽ bộc phát trong cơ thể nàng..
Quanh thân nàng toả ra ánh sáng trắng.
Không dám có chút chủ quan, nàng vội vàng bắt đầu luyện hóa Thánh Linh Thảo.
Theo thời gian trôi qua, hồn thể nàng càng ngày càng ngưng thực.
. . .