Không gian trong xe ngựa của Tiêu Vận Tuyết đầm ấm, nến thơm toả ra mùi hương dễ chịu xộc vào cánh mũi.
“Thiên Huyền huynh, đến giờ mới có dịp giới thiệu tử tế. Tiểu nữ Tiêu Vận Tuyết, người của Tích Lâm thương hội ở Trung Đô.” Tiêu Vận Tuyết một thân váy trắng, hai tay nhấc cánh váy lên chào hỏi lịch sự.
“Hân hạnh, Tuyết tiểu thư.” Trương Dạ ngồi đối diện cô gật đầu.
Tiêu Vận Tuyết đánh mắt xuống tay Trương Dạ nhìn, bàng hoàng một hồi, cô không nghĩ nam nhân trước mắt vì họ mà hy sinh đến mức này.
“Mạo muội hỏi.. tay của Thiên huynh là do con quỷ kia gây ra?”
“Ừm, đúng. Giao chiến 300 hiệp, ta thắng, nó lấy tay ta theo cùng.” Trương Dạ nghĩ nghĩ nói, trình độ hiện tại đã đạt đến độ không chớp mắt.
Hình tượng của hắn trong mắt Tiêu Vận Tuyết được nâng lên cao rõ rệt, nhiều hơn là một phần áy náy.
“Đến Trung Đô.. ta sẽ chịu trách nhiệm cho huynh, ta sẽ mời đại sư chữa khỏi. Huynh đã có chỗ dừng chân chưa? Nếu không, tá lại Tiêu gia.. à không, Tích Lâm thương hội vài hôm nhé?” Tiêu Vận Tuyết nhìn xuống tay hắn, giọng nói chứa một tia áy náy đáp.
“Làm phiền tiểu thư rồi, tại hạ phải đến một nơi xa. Nhưng mà với tình hình hiện tại thì có vẻ hơi khó khăn.” Trương Dạ thở dài một hơi với vẻ sầu não, sau đó lại chợp thời hỏi.
“Không biết Tuyết tiểu thư có phiền kể cho ta về Trung Đô không?”
“Thiên huynh muốn biết gì?” Tiêu Vận Tuyết chớp mắt hỏi.
“Mọi thứ về Trung Đô, các phương thế lực và học viện.”
“Xem nào.. nói ra từ đầu thì Trung Đô là một mảnh đất ở trung tâm Nam Vực, tập trung nhiều thế lực đang tranh quyền, khí vận của Nam Vực cũng tề tụ ngay tại đó, nằm cạnh hai Cửu Đại Tuyệt Địa, Lôi Sa Chi Địa và Bách Thú Sơn Mạch. “
“Đứng đầu chắc chắn là thế lực của hoàng thất do hoàng đế đương thời Tần Vô Khương cai trị, thế lực nhị lưu đang lặng tiếng không phân với đời là Thông Thần học viện bởi Thiên Đình ở Trung Vực cai trị, Xích Tâm học viện dưới trướng hoàng thất, tam lưu thế lực lần lượt là ngũ đại gia tộc Tiêu, Diệp, Sở, Chúc, Hư đều có một chân trong học viện.”
“Nói đến, ta cũng là người trong Xích Tâm học viện. Học viện cũng là một dạng tông môn, nhưng dồi dào tài nguyên hơn, ưu điểm của nó vượt trội hơn tông môn ở chỗ, sẽ có giảng viên trực tiếp chỉ điểm cho huynh, không để huynh mắc kẹt bình cảnh quá lâu. Ừm.. còn có cơ hội để tu luyện trong mấy nơi dồi dào linh khí nữa.” Tiêu Vận Tuyết nghiêng đầu lộ cổ trắng, cô nói một hơi giảng giải toàn bộ cho Trương Dạ.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Trương Dạ nghe xong gật gù, nắm được phần nào kiến thức cần biết, chí ít sẽ không mù thông tin như nhà quê lên phố.
“Học viện, có khi phải đi thử một chuyến..” Trương Dạ nghĩ nghĩ, tán tu không phải một ý hay, kiến thức, tài nguyên, hắn đều thiếu thốn.
Đảo mắt đã trôi qua hơn 4 tiếng thời gian, xe ngựa cũng dừng lại trước hai cửa thành to lớn.
Tường thành dày đặc rộng lớn với hàng tá vệ binh bao quanh, có thể thấy an ninh nơi này cực kì vững chãi.
“Đứng lại, trình ra thân phận.” Thủ vệ thủ thành gác giáo chặn đường đoàn xe hỏi.
“Tại hạ Tiêu Huyền từ Tích Lâm thương hội, phụng sự Tuyết tiểu thư vừa từ bên dưới Nam Vực về.” Tiêu Huyền giơ ra lệnh bài chữ Tích khắc bên trên.
“Là ta.”
Tiêu Vận Tuyết lên tiếng để lời nói cấp dưới có phần đáng tin hơn. Cô nhìn ra được Trương Dạ đeo mặt nạ, mặc áo bào đen là để che giấu danh tính, nên cũng không hỏi nhiều.
Trương Dạ thấy Tiêu Vận Tuyết hiểu lòng người như vậy, gật đầu cảm ơn cô.
“Làm phiền chư vị rồi.” Thủ vệ không dám làm khó thế lực lớn, gật đầu nhanh chóng cho qua.
Xe ngựa đi vào thành, sự phồn thịnh của thành phố được thể hiện rõ qua từng hàng quán ven đường đang tổ chức các sự kiện đông nít người, cửa hàng nhỏ bày biện đồ hàng réo gọi khách.
“Trung Đô, ta cần gì từ nơi này nhỉ?” Trương Dạ nghĩ thầm, hắn không muốn phí thời gian ở nơi này quá lâu.
Ý kiến trong đầu nảy ra, khoé môi Trương Dạ cong lên một vòng tà mị.
“Tuyết tiểu thư, thương hội các người có biết mỏ linh thạch không?” Trương Dạ một bộ ngây thơ hỏi.
“Tất nhiên, ai mà không biết cho được chứ? Thế lực sở hữu 3 mỏ linh thạch trong tay đã là khối tài sản kết xù.” Tiêu Vận Tuyết nói.
Ánh mắt cô nhìn Trương Dạ cũng nổi lên một làn sóng kì dị, chả nhẽ huynh ấy biết mỏ linh thạch ở đâu sao?
“Vậy thì nếu ta cho các ngươi thông tin về một mỏ vẫn chưa có chủ thì sao đây?” Trương Dạ mỉm cười nói.
“Quan trọng là Tích Lâm thương hội cho ta được thứ gì.”
Tiêu Vận Tuyết nghe xong ngẫm một hồi, cô trầm mặc không đáp lời hắn.
Cỗ xe ngựa dừng trước một gian nhà lớn ba tầng với bảng chữ “Tích Lâm” bên ngoài. Các trụ cột vững chắc được xây bằng loại khoáng thạch màu đỏ tôn lên vẻ cao quý sang trọng của không gian nơi đây.
Tiêu Vận Tuyết và Trương Dạ bước xuống xe ngựa, đoàn người mặc trang phục người hầu đứng thành hai hàng cúi người đồng thanh hô.
“Mừng tiểu thư an toàn trở về!”
“Được rồi, miễn lễ.” Tiêu Vận Tuyết bước vào trong, gương mặt lạnh như tiền khoác tay nói.
“Ngươi, dắt vị ân nhân này của ta đến gian Tiềm Long đi. Phụ thân có hỏi thì bảo là do ta sắp đặt.” Cô gọi một nữ hầu lại, chỉ vào Trương Dạ phân phó.
“T-Tiềm Long!? Đ-được ạ.. mời ngài đi theo ta..” Nữ hầu nghe đến danh tự kia liền cả kinh, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà xoay người khom xuống cung kính với Trương Dạ.
“Sư huynh cứ nghỉ ngơi, ta báo cáo với phụ thân sẽ sang tìm huynh ngay.” Tiêu Vận Tuyết nở nụ cười dễ mến với hắn.
“Ừm được.” Trương Dạ nghe theo sắp xếp, đi sau nữ hầu đến một gian phòng lớn.
Gian phòng rộng rãi ước chừng 20m, đầy đủ tiện nghi, bàn ghế đoan trang không cầu kỳ, giường lớn mềm mại đủ cho hai người lăn lộn thoải mái.
“Ngài.. cứ ở đây, ta là Xuân Nhi.. ngài có việc cần gì thì cứ gọi ta. Tuy là lần đầu.. nhưng Xuân Nhi sẽ chiều ngài..” Xuân Nhi cúi đầu run run nói, cô nàng dường như rất sợ hãi khi ở một mình với Trương Dạ.
“Không cần, lui đi.” Trương Dạ phất tay đuổi cô, hắn cũng chẳng có tâm tư bắt nạt một nữ hầu vô danh, có vẻ như cô đã chứng kiến một số chuyện không hay với thân phận người hầu của mình.
Xuân Nhi cảm tạ ngước lên nhìn hắn, sắc mặt tán đảm thất kinh như gặp ma, cô thực hiện phép lịch sự rồi nhanh chóng chạy đi.
“Ta đáng sợ đến mức đó à?” Trương Dạ gãi má khó hiểu nhìn thân ảnh nhỏ nhắn chạy vọt mất tăm khỏi tầm mắt.
Ngã người xuống chăn ấm nệm êm, Trương Dạ thở nhẹ lim dim nhắm mắt rơi vào giấc ngủ sâu.
Đảo mắt qua ngày mới, Trương Dạ lúc này cũng đã tỉnh dậy, gương mặt tràn đầy thần sắc trái với vẻ u ám ban đầu.
“Mệt thật.”
Đẩy cửa bước ra bên ngoài định tìm chút gì đó bỏ bụng, Ích Cốc Đan cũng đã hết sạch.
Hậu Thiên tu vi vẫn cần phải ăn uống đàng hoàng, chỉ có khi lên Tiên Thiên mới phát sinh thay đổi mà dùng thiên địa linh khí như một món ăn bồi bổ tinh hoa cơ thể.
“Đại nhân, ngài tỉnh rồi?” Xuân Nhi quét dọn bên ngoài nhìn thấy hắn bước ra bèn hỏi.
“Tiểu thư nhắc ta đợi ngài ở Hương Tiêu Lâu.”
Trương Dạ nghe vậy thì nhìn Xuân Nhi nghi hoặc, bốn mắt nhìn nhau không nói lời nào.
“Ngươi ngốc à? Ta biết Hương Tiêu Lâu chỗ nào sao? Dẫn đường đi.” Trương Dạ thở dài phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
Xuân Nhi đỏ mặt phồng má đi ra đường lớn, dẫn hắn hướng về nơi toà nhà cao nhất thành phố, từ bên trên mái ngói có khi quan sát được cả hoàng thất.
Hương Tiêu Lâu phía ngoài dùng thư pháp để treo bảng hiệu, nhìn vào bảng hiệu phía trên, tâm thần Trương Dạ rung động hốt hoảng.
“Đại nhân? Đại nhân?”
Mùi hương thơm ngát xộc vào mũi hắn từ đâu, chợt tiếng của Xuân Nhi vang lên gọi hắn tỉnh lại.
“Mẹ nó, thư pháp cũng có thể thế này được!? Rốt cuộc là có bao nhiêu loại lực lượng..?”
Trương Dạ lắc đầu lấy lại tỉnh táo, bước vào bên trong toà nhà.
Lực lượng trên thế giới này có quá nhiều loại, cầm kỳ thư hoạ đều có, mấy thứ ngoài tầm hiểu biết là thứ khó nhằn nhất.
Lỡ đâu có một ngày đánh với đối thủ sử dụng lực lượng khác thường, Trương Dạ đều không có cách đề phòng hay khắc chế.
Trong Hương Tiêu Lâu có một quầy thanh toán lớn, 24 chiếc bàn ghế được đặt rải xung quanh, phía xa còn có một sân khấu, dường như đêm đến sẽ có vũ nữ bên trên.
“Khách quan, ngài có hẹn sao?” Một tên tiểu nhị mặt xảo trá đi đến xoa tay hỏi.
“Là khách của Tuyết tiểu thư.” Xuân Nhi tranh đáp.
Tiểu nhị khi thấy Xuân Nhi cũng xác nhận được thân phận của đối phương, gật đầu dẫn Trương Dạ đi lên tầng lầu cao nhất của lâu.
“Khách quan, quyền hạn của ta chỉ dừng lại ở đây.” Tiểu nhị khi dẫn hắn đến cửa phòng thì ngưng lại nói.
Tầng lầu này chỉ có duy nhất một gian phòng, thể hiện rõ ràng tầm quan trọng của nó, không phải ai cũng có thể ngồi đây được.
“Được rồi, làm phiền.” Trương Dạ dứt câu, đẩy cửa đi vào bên trong.
Thân phận của Tiêu Vận Tuyết, Tiêu gia tộc nhân sao?
Một bàn lớn với 4-5 người độ tuổi chạc 20-25 ngồi xung quanh đang cười nói với Tiêu Vận Tuyết.
Két..
Khi Trương Dạ bước vào, tiêu điểm chú ý cũng được đặt trên người hắn, vài ánh mắt săm soi dò xét một lượt cơ thể Trương Dạ nhưng không nhìn ra được bất cứ thứ gì.
“Thiên Huyền huynh, đến rồi, đây là người ta đã nói với các ngươi.” Tiêu Vận Tuyết mừng rỡ đứng dậy giới thiệu cho hắn, cô kéo chiếc ghế bên cạnh ra mời hắn ngồi.
Trương Dạ gật đầu, không khách khí đi đến bên cạnh Tiêu Vận Tuyết ngồi xuống.
Ánh mắt ghen ghét hướng về Trương Dạ làm hắn không khỏi khó chịu vì bị săm soi.
“Làm ơn, đừng vì cô gái này mà tranh chấp với ta..” Lòng hắn thầm cầu nguyện, có thể ít gây chuyện thì đừng nên gây. Nhưng Trương Dạ hắn cũng chẳng ngán bất kì ai.
“Vậy Tuyết tiểu thư hôm nay gọi tại hạ tới có chuyện gì không?” Trương Dạ hỏi.
“Ta muốn giới thiệu huynh với các đồng học ở đây, đều là người của Xích Tâm học viện..” Tiêu Vận Tuyết diện một thân váy trắng xé ngang đùi, cô như hồ ly tinh, từng chuyển động đều hấp dẫn ánh mắt của nam nhân khác.
“Ừm? Nếu thế ta xin nói thẳng để không mất thì giờ, ta không có ý định gia nhập học viện, cũng không muốn giao du với bất kì ai, cáo từ.” Trương Dạ nghe đến liền nhíu mày, hắn không có thời gian cho từng tên cóc kén này, vội đứng dậy đi đến trước cửa định rời khỏi.
“Tên khốn, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ăn nói với tiểu thư như thế?” Lúc này một thanh niên mái tóc đỏ rực, tức giận đập bàn quát Trương Dạ.
“Ta? Thiên Huyền của Kiếm Ma Tông, ngươi dám gây vào ta?” Trương Dạ quay đầu toả ra ma khí lườm đối phương gằn giọng.
Thực lực tên tóc đỏ và vài tên bên cạnh cũng chỉ ở Hậu Thiên thất-bát trọng, Trương Dạ không có ý định khiêm tốn với bọn công tử bột này.
“Được rồi, Mạc Tu sư huynh nên ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi Thiên Huyền sư huynh rồi.” Chỉ thấy đạo âm thanh dễ nghe của Tiêu Vận Tuyết vang lên, Mạc Tu tóc đỏ bỗng quỳ rạp xuống trước Trương Dạ.
“Mạc Tu biết tội, Mạc Tu sai rồi! Tiểu thư và công tử thứ lỗi!!” Mạc Tu mặt không biểu tình nói.
Tiêu Vận Tuyết bước lên bên cạnh Mạc Tu, bàn chân ngọc đạp lên đầu Mạc Tu để trán hắn trực tiếp dính xuống sàn, cô quay sang nhìn Trương Dạ mị nhãn như tơ nói.
“Thiên Huyền sư huynh, ta dạy cún không chu toàn rồi. Sư huynh không chê trách ta đâu nhỉ?”