Nàng thực sự có thể mãi mãi ở bên hắn sao…
Lưu Song hạ quyết tâm, cảm thấy nhẹ nhõm khoan khoái hơn.
Nàng ăn mặc đẹp, nhưng không tìm thấy Yến Triều Sinh. Hỏi Quỷ tu ở chính điện, Quỷ tu nói: “Thuộc hạ không biết hành tung của Yêu quân.”
Ôm lấy quyết tâm một hai phải có câu trả lời, nàng quay đầu chạy về phía Hương Trạch điện, dù sao đã xông vào một lần rồi, phu quân cũng không ném nàng vào thủy lao, lá gan nàng càng to hơn.
Phía sau có bốn con Tê giác Yêu cường tráng, nhóm Tê giác Yêu không đuổi theo nàng, chỉ không xa không gần mà đi theo, để nàng chạy ra khỏi khu rừng xương.
Nàng muốn đi vào, nhưng dường như chạm phải một bức tường, bị bắn ra.
Một con Tê giác Yêu giữ được cổ áo, tiếp được nàng, thở phì phò nói: “Nương nương cẩn thận.” Yêu tộc sau khi hóa hình đều giữ được nét đặc sắc của huyết mạch, nhóm Tê giác Yêu mỗi kẻ đều có thân hình giống những ngọn núi nhỏ.
Một trong hai cái sừng đỡ lấy nàng.
Lưu Song xoa xoa cái trán, nhìn tầng kết giới trước mắt. Đêm qua không có, sáng nay đột nhiên lại xuất hiện.
Nàng đảo mắt nhìn bốn tên thuộc hạ, chỉ vào kết giới, ý bảo bọn chúng mở ra.
Tê giác Yêu nói: “Nương nương thứ tội, thuộc hạ bất lực, thứ nhất là cấm địa không dám tự tiện xông vào, thứ hai là kết giới này thuộc hạ không mở được.”
Nàng cắn môi: “Tìm Túc Luân đại nhân tới đây.”
Lưu Song hạ quyết tâm, không tiếp tục trốn tránh nữa, bọn họ không thể, Túc Luân là tâm phúc của Yến Triều Sinh, sẽ có thể.
Trong chốc lát, Túc Luân phe phẩy cây quạt tới, hắn ta chắp tay, cười vấn an: “Nương nương.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Túc Luân đại nhân, ngươi có thể giúp ta mở kết giới này không?”
Túc Luân nhìn kết giới bên ngoài khu rừng xương, kéo dài ngữ điệu: “A, nương nương thật khiến cho thuộc hạ khó xử, kết giới của Yêu quân Bệ hạ, chút tu vi này của thuộc hạ sao có thể mở được?”
“Ngươi thông minh như vậy, chắc chắn có cách, nếu xảy ra chuyện, phu quân trách tội, ta nhất định sẽ không liên lụy tới Túc Luân đại nhân, tự mình gánh chịu.”
“Nương nương nói đùa, thuộc hạ không phải sợ bị liên lụy.” Túc Luân vuốt cằm, ánh mắt lóe lóe, “Nương nương tự ý xông vào cấm địa, làm muốn làm cái gì?”
Lưu Song mím chặt môi, không nói lời nào. Đây là chuyện của nàng và Yến Triều Sinh, không tiện nói cho Túc Luân nghe.
“Nương nương muốn biết bên trong có ai sao?” Túc Luân nhướn mày, “Kỳ thật không cần phải phiền toái như vậy, cũng không cần xông vào chọc Yêu quân không vui, nương nương muốn biết, có thể trực tiếp hỏi ta.”
“Ngươi biết?”
“Dĩ nhiên.”
Lưu Song nói: “Vậy Túc Luân đại nhân có thể nói cho ta không?”
“Nương nương đã ra lệnh, không dám chối từ. Nương nương cũng biết, khi Yêu quân còn chưa trở thành quân chủ, lúc nhỏ sống rất gian khổ, mọi người luôn nâng cao dẫm thấp, người có ơn với Yêu quân hiếm có khó tìm. Người mà lần này Yêu quân mang về, là đời sau của một vị ân nhân của ngài ấy, hậu đại của ân nhân đó không được tốt, Yêu quân không phải là người lạnh lùng quạnh quẽ, dĩ nhiên không thể mặc kệ hậu nhân của người đó. Người nọ thân phận đặc thù, bị Tiên giới đuổi giết, ở bên ngoài có nhiều bất tiện, cho nên Yêu quân mới đưa người này an trí ở Hương Trạch điện, hạ lệnh quan tâm vài phần, nhóm Quỷ tu phải nói năng thận trong. Hiện giờ người này thần hồn bị hao tổn, vô cùng yếu ớt, đang ở bên trong dưỡng thương.”
Lưu Song nghe được thì sửng sốt.
“Nương nương không tin sao?” Túc Luân cười tủm tỉm, từ bên hông lấy ra một hạt châu năm màu, “Thuộc hạ có đá kiểm tra nói dối, nó có thể chứng minh, thuộc hạ không hề nói dối.”
Sau khi nói xong, đá kiểm tra nói dối biến thành màu xanh lục.
Nếu là màu đỏ, tức là đang nói dối, nếu là màu xanh lục tươi sáng, chứng mình những câu này là thật.
Ra là như vậy. Lưu Song bị ánh mắt vui đùa của Túc Luân nhìn đến xấu hổ, biết mình e rằng lại hiểu lầm Yến Triều Sinh.
Cũng không thể trách nàng được… Dù sao mọi người đều không dám nghị luận đến quá khứ của Yêu quân đại nhân, đây là lần đầu tiên nàng nghe người ta đàm luận thẳng thắn, biết được hắn từng có một vị ân nhân ơn nặng như núi.
Sau khi biết rõ ràng, Lưu Song xấu hổ đển không chỗ dung thân. Trách không được hôm qua phu quân lại tức giận như vậy, ra là do nàng tùy hứng suýt nữa thì hại hậu duệ của vị ân nhân kia.
Túc Luân chớp chớp mắt với nàng: “Hiện giờ nương nương có còn tức giận nữa không, còn muốn thuộc hạ nghĩ cách giúp người mở kết giới nữa không?”
Lưu Song nhanh chóng lắc đầu, nàng không thể hại người ta được.
Túc Luân cười khẽ một tiếng: “Vậy nương nương trở về nghỉ ngơi đi, sinh thần của Yêu quân đại nhân sắp tới rồi, đến lúc đó nương nương vui vui vẻ vẻ ở bên cạnh ngài ấy, có được không?”
Lưu Song cong môi, đôi mắt biến thành vầng trăng non, tươi cười: “Túc Luân đại nhân, đa tạ ngươi.”
Túc Luân đóng quạt lại, khom lưng: “Cung tiễn nương nương.”
Nhớ đến vải lụa tơ tằm của mình đến này chỉ mới thành hình, mà sinh thần của Yến Triều Sinh năm ngày nữa là tới, Lưu Song có chút ảo não, từ biệt Túc Luân, trở về tẩm điện.
Túc Luân nhìn nàng đi xa, quạt xếp ở trong lòng bàn tay gõ gõ.
Quỷ linh sau lưng hắn ta sâu kín nói: “Tài ăn nói của Túc Luân đại nhân thật đúng là lợi hại, nói năng truyền cảm như vậy, thật sự đã khiến nương nương an tâm.”
“Không dám nhận, mà ngươi đừng oan uổng ta, lời ta nói đều là thật, từng chữ đều không phải giả.” Quạt xếp của Túc Luân chạm nhẹ vào tầng kết giới trước mặt, không biết trước khi hậu viện cháy, Yêu quân Bệ hạ có thể nghĩ thông suốt lại không.
Một tiểu khả ái luôn luôn đơn thuần như vậy, ngay cả hắn ta cũng không đành lòng.
*
Sau khi biết được chân tướng từ miệng Túc Luân, Lưu Song liền tỉ tỉ chuẩn bị lễ vật sinh thần cho Yến Triều Sinh.
Nàng ngồi trên bàn đu dây, chỉ bạc trong tay vừa mới xuyên qua đai lưng, trong không trung một tiếng nổ vang, ngay sau đó màn trời đỏ như máu giống như bị xé toạc ra, kéo ra một đường vòng cung.
Bàn đu dây của nàng đột nhiên lay động, hất nàng xuống đất.
Trường Hoan cả kinh, ngay cả việc đi tới cũng quên mất, nháy mắt tỉnh lại, đỡ nàng dậy: “Nương nương, người không bị thương ở đâu chứ?”
Lưu Song lắc đầu: “Ta không sao, đây là… Có chuyện gì vậy, Quỷ vực cũng có sét đánh sao?”
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, từng dấu vết màu đỏ tím xuất hiện, bầu trời Quỷ vực như muốn nổ tung. Nàng ở Quỷ vực đã vài chục năm, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Trường Hoan nhíu mày nói: “Có người đang tấn công Quỷ vực.”
Tấn công Quỷ vực? Lưu Song giật mình.
Yến Triều Sinh vốn tùy hứng vô độ, trước này đều là người khác sợ hắn, ở trước mặt hắn đều kẹp chặt cái đuôi làm người, sợ ngày nào đó Yêu quân nhớ tới, sẽ phát binh tấn công.
Hiện giờ lại có người có lá gan đánh tới cửa, còn biến bầu trời Quỷ vực thành ra như vậy.
“Nương nương đừng lo, có Yêu quân ở đây, tên nhãi ranh kia dĩ nhiên không dám lỗ mãng nữa đâu.”
“Chúng ta đi xem.” Lưu Song có chút lo lắng cho hắn, nàng buôn đồ vật trong tay ra, một mạch đi đến đại môn Quỷ vực, núi Kình Thương. Nơi này rung động càng lợi hại hơn, khiến người ta có cảm giác đại môn Quỷ vực sắp bị đánh sập. Nàng vừa chuyển mắt, đã nhìn thấy Yến Triều Sinh một thân chiến bào bạc.
Hắn vẻ mặt lạnh băng, dẫn theo phía sau đại tướng Quỷ giới Phục Hành cùng vài tướng lĩnh, cùng nhau ra ngoài. Thấy nàng, hắn khẽ nhíu mày.
Lại ầm vang một tiếng, nàng suýt nữa ngã, Yến Triều Sinh ôm lấy vòng eo nàng, giúp nàng đứng vững, lời ít mà ý nhiều ra lệnh: “Trở về đi.”
“Phu quân, có phải là người trước đây làm chàng bị thương phải không, chàng có thể gặp nguy hiểm đó.”
Yến Triều Sinh bật cười, mang theo vẻ cuồng vọng mấy trăm năm: “Bằng hắn? Ta chỉ bị hắn đâm một kiếm vào bả vai, còn hắn lại bị ta đạp cho vỡ tám khúc xương.”
“Vậy có cách nào dẫm nát năm khúc xương của hắn mà không cần bị thương không?”
Hắn nhướn mày, cười rộ lên.
“Có, đi ra ngoài đánh cho hắn khóc.”
Lưu Song hiếm khi thấy hắn như vậy, tràn đầy chiến ý, trường kích* màu bạc trong tay hắn cũng rực rỡ lung linh, phát ra âm thanh vù vù, ở nơi chạm vào bàn tay hắn, một ngọn lửa màu đen u ám bốc lên.
*Kích: là một loại vũ khí lạnh của người Trung Quốc. Kích trông bề ngoài tương tự như hay (các loại giáo) ở nhiều bộ phận, với một/hai lưỡi nhỏ hình trăng lưỡi liềm gắn vào phần đầu và một núm tua bằng lông ngựa màu đỏ đính vào chỗ mà phần đầu của vũ khí này nối liền với phần cán.
Nhóm Quỷ tu ở Quỷ vực đều vô cùng bình tĩnh, không lộ ra chút sợ hãi nào, giống như có quân chủ của bọn họ ở đây, bất luận kẻ nào tới khiêu khích đều tìm đến cái chết.
Phu quân của nàng hiếu chiến từ trong xương tủy, xem ra lời đồn thật đúng là không giả. Chẳng qua hắn trường thân ngọc lập, trong tay một cây bạc kích, không hề giống kẻ mang huyết mạch Yêu xà âm độc trong lời đồn.
Dừng ở trong mắt nàng, vô cùng đẹp. Nàng cong lên đôi mắt: “Phu quân hãy cẩn thận.”
Sợ rước thêm phiền toái cho hắn, nàng trở về tẩm điện nơi Quỷ vực đang rung lắc dữ dội. Bên eo trống rỗng bỗng có thêm một bàn tay, ngay sau đó, nàng bị một người nhấc lên.
Lưu Song bị dọa nhảy dựng lên, kinh ngạc nhìn xuống: “Phu quân?”
Hắn nói: “Ta không thiếu chút sức lực này, để ta đưa nàng về trước.”
Yến Triều Sinh đặt nàng trên bàn đu dây, thấy nàng trừng lớn đôi mắt, không thể tin được, nhưng lại ngoan ngoãn vô cùng.
Hắn ha ha cười: “Chờ ta, phu quân đi nhổ vài miếng vảy của tên kia, lấy về đưa cho nàng chơi.”
Thân ảnh hắn hóa thành đạo lưu quang màu đen, giây lát biến mất trước mắt nàng.
Lưu Song sờ sờ ngực, giống như một con nai con đang nhảy. Nàng nhớ đến những thư tịch viết về các nhân vật đã phê phán Yến Triều Sinh yêu thích sát phạt, quá mức tàn bạo.
Nhưng có lẽ vì hôm nay bị trận động đất này làm cho váng đầu, lần đầu tiên nàng cảm thấy, yêu thích sát phạt, tàn bạo gì đó… có vẻ cũng không có gì không tốt.
Rõ ràng vô cùng lợi hại.
Sau khi Yến Triều Sinh ra ngoài, Quỷ vực một lần nữa trở lại bình thường. Lưu Song triệu Trường Hoan tới: “Ngươi có biết người tấn công Quỷ vực là ai không?”
Trường Hoan do dự một lát, nói: “Hồi nương nương, là Thiên quân Phong Phục Mệnh.”
“Phong Phục Mệnh…” Cái tên này Lưu Song cũng không xa lạ, thụ gia gia luôn thích nhắc tới vị quân vương Thiên giới này, lúc đó hắn ta vẫn chưa phải là Thiên quân, mà là Thái tử, thụ gia gia nói hắn ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, phong lưu phóng khoáng. Trách không được phu quân nói sẽ nhổ hết vảy của hắn ta, mang về cho nàng chơi. Phong Phục Mệnh mang huyết mạch ứng long Thượng Cổ, chân thân có lẽ là rồng.
Vài thập niên qua, hầu hết Yến Triều Sinh là khai chiến với hắn ta.
Vị Thiên quân này sinh ra vinh hiển, căn cốt bất phàm, Yến Triều Sinh dùng gần trăm năm mới có ký kết hiệp ước hòa bình với hắn ta, nhưng chỉ trong chớp mắt, vì sao Thiên quân lại tấn công Quỷ vực?
“Nương nương đừng lo lắng, Phong Phục Mệnh không phải là đối thủ của Yêu quân.”
Lưu Song gật gật đầu, nhìn về phía Hương Trạch điện, là bởi vì vị hậu duệ ân nhân này, Thiên quân mới tuyên chiến với Quỷ vực sao? Phu quân không làm sai, bọn họ không phải là người vong ân phụ nghĩa, nhất định phải bảo vệ tốt vị khách nhân này.
Một trận chiến giữa Tiên Yêu thường kéo dài rất lâu, một tia chớp kinh tâm động phách ngẫu nhiên xẹt qua màn trời, đối với bọn họ mà nói chỉ là giây lát, nhưng với thói quen tính giờ ở nhân gian với Lưu Song mà nói, chớp mắt liền qua năm ngày.
Sinh thần của Yên quân là vào ngày mai, Trường Hoàng buông màn: “Nương nương ngủ một giấc được không? Sau khi Yên quân nghênh chiến, đã năm ngày người chưa chợp mắt rồi.”
“Ta không sao.” Đợi ở Quỷ vực, dù không làm gì, linh lực của nàng cũng sẽ chậm rãi hao mòn.
Nàng muốn chờ Yến Triều Sinh, phu quân đã từng nói, sẽ mang vảy về cho nàng. Nếu nàng ngủ, nếu như hắn bị thương, nàng cũng không biết.
Cuối cùng, Trường Hoan cao hứng nói: “Nương nương, nghe nói Yêu quân đã đẩy lùi được Thiên binh, xích diều đang bay về Quỷ vực.”
Cơn buồn ngủ của Lưu Song hoàn toàn biến mất, đai lưng trong tay nàng đã hoàn thành, lần này sẽ không giống như trước nữa. Trước kia phu quân luôn chinh chiến ở bên ngoài, lễ vật đều là vì nàng lo lắng cho an nguy của hắn, luôn bỏ thêm bên trong một tấm bùa bình an.
Lần này là tình ý miên man tương phùng.
Phù chú màu vàng từng cái từng cái nhẹ bay vào trong đai lưng. Tu vi của nàng vốn không cao, chỉ một cái đai thôi cơ hồ đã hao hết linh lực còn lại trong cơ thể nàng.
Lưu Song nâng tay lên, cảm giác làn da không còn trắng nõn phát sáng bằng ngày xưa nữa, giống một tiểu Tiên thảo uể oải vì mất nước. Nhưng Lưu Song không khổ sở, chỉ cảm thấy vui vẻ, Yến Triều Sinh khi nhân được phần lễ vật này, sẽ có thể hiểu được tâm ý của nàng.
Giống như Trường Hoan nói, sau này bọn họ sẽ có thể thanh thản ổn định sinh một tiểu Điện hạ. Yêu quân đại nhân có con nối dõi, khẳng định vừa tuấn tiếu lại cường đại.
Nàng xoa xoa gương mặt, dốc lòng đặt đai lưng vào trong hộp gấm, ôm hộp gấm đến núi Kình Thương nghênh đón Yến Triều Sinh.
Trước núi Kình Thương, quạ Quỷ kêu một tiếng, khoảnh khắc chuông ngân lên một tiếng dài, Quỷ môn mở rộng ra.
Lưu Song ngẩng đầu, vô số sứ giả Yêu giới dũng mãnh bước vào bên trong Quỷ môn.
Thì ra không biết trời đã sáng từ lúc nào, hôm nay chính là sinh thần của Yến Triều Sinh. Dưới đám mây đen, hắn trường kích ngân giáp, ngồi trên thân xích diều, khóe miệng mang theo nụ cười lười nhác, ngạo mạn và coi thường chúng sinh.
“Chúc mừng Yêu quân đại thắng trở về!”
Trăm Quỷ vạn Yêu cùng đồng thanh, đồng thời quỳ lạy.
Váy lụa màu tím của Lưu Song bị gió thổi qua, góc váy được trang trí bằng những bông hoa vừa chớm nở, tử sa rũ xuống.
Nàng đứng trước son môn, giống như một hạt bụi, hòa vào dòng nước lũ mãnh liệt. Yêu cùng Quỷ tu đều tôn sùng sức mạnh, rất nhiều người trong số đó mang huyết mạch của Yêu tộc thời Thượng Cổ, tu vi cường đại, thà vỡ đầu chảy máu cũng không cúi đầu trước kẻ khác.
Nhưng tất cả trước mặt người nọ, đều cúi đầu quỳ lạy, tình nguyện làm thần.
Hắn từ xích diều bước xuống.
Lưu Song ôm hộp gấm, nàng thật có thể cùng một người cường đại vô song như vậy, bên nhau cả đời sao?
Nàng cúi đầu nhìn mình sau khi sử dụng linh lực, ngón tay liền tái nhợt đến gần như trong suốt, mỗi ngày theo hắn ở Quỷ vực, kỳ thật tuổi thọ đều âm thầm hao tổn. Nếu một ngày nào đó mất đi sự quan tâm của Yến Triều Sinh, nàng sẽ giống như lời thụ gia gia nói, sẽ bị nuốt chửng ở Quỷ vực đến xương cốt cũng không còn.
Lưu Song nhẹ nhàng mỉm cười, nàng không hề cảm thấy không đáng giá, cũng không cảm thấy hụt hẫng. Nàng không thể mang theo quân vương hai giới trở về sống ở hồ Thương Lam, vậy thì sẽ ở bên cạnh hắn, hết năm này qua năm khác.
– —————HẾT CHƯƠNG 4—————-