“Tranh tài kết thúc!”
Trọng tài vung tay lên, tuyên bố Từ Tiểu Thụ thu được trận thắng đầu tiên, sau đó ông ta nhìn thấy gia hỏa này vội vã chạy ra lôi đài, tựa hồ còn nhanh hơn cả Địch Hinh Nhi một chút.
Trọng tài kinh ngạc hỏi: “Ngươi đi làm gì?”
“Hử?”
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc quay đầu: “Nghỉ ngơi, không phải cho tuyển thủ thời gian nửa nén hương khôi phục trạng thái sao?”
Hắn lần đầu tiên tham gia thi đấu không sai, nhưng nhìn hai năm, quy tắc rõ đến từng chi tiết.
Trọng tài bó tay rồi, trong cuộc đời làm trọng tài của ông ta, chưa từng nhìn thấy tuyển thủ nào như thế.
Ai không phải thoải mái ngồi trên lôi đài khôi phục, hoặc là vung tay lên, trực tiếp bắt đầu trận chiến tiếp theo, ngươi ngược lại tốt, còn muốn chạy ra ngoài?
Vất vả lắm mới nhìn thấy tiểu tử này thi đấu bình thường, thế nhưng vừa kết thúc liền lộ ra nguyên hình.
“Ngươi ra ngoài làm gì, nơi này không khôi phục được?” Trọng tài hỏi.
“Đi tè a!”
“Cái chỗ chết tiệt này bị kết giới bao phủ, trừ không khí và ngươi ra, cái gì cũng không có, ta đương nhiên muốn đi ra ngoài.”
Từ Tiểu Thụ một mặt đương nhiên, đã trọng tài lên tiếng, hắn cũng không thể không quan tâm: “Cùng đi?”
Trọng tài: “…”
Ta mẹ nó không phải có ý này!
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Khóe miệng Tiếu Thất Tu ở trên hư không cũng nhếch lên, ông ta rất để ý Từ Tiểu Thụ.
Nói đúng hơn, gia hỏa này vẫn còn nằm trong danh sách trọng điểm chú ý, không chỉ bởi vì nhục thân Tiên Thiên, mà quan trọng hơn là ông ta nhìn thấy kiếm pháp của Từ Tiểu Thụ.
Người khác có lẽ sẽ bị cử chỉ ngôn từ không đứng đắn hấp dẫn, nhưng Tiếu Thất Tu đứng ở ngoài cuộc, có thể nhìn ra hai kiếm này của Từ Tiểu Thụ tuyệt không đơn giản.
“Hắn tu luyện qua Bạch Vân Kiếm Pháp ?”
“Là bởi vì nguyên nhân này, cho nên ngày đó hắn nói, là thật?”
Hôm đó sau khi rời khỏi tiểu viện của Từ Tiểu Thụ, ông ta cùng Kiều trưởng lão cũng không có tìm được đệ tử kiếm tu kia.
Mới vừa lĩnh ngộ Hậu Thiên kiếm ý, kiếm tu kia không thể hoàn mỹ thu liễm khí tức, nhưng hết lần này tới lần khác bọn không không tìm thấy.
Chẳng lẽ Từ Tiểu Thụ thật là tên kiếm tu kia?
Tiếu Thất Tu cảm thấy suy nghĩ của mình có chút hoang đường, khí tức người khác không cách nào thu liễm, chẳng lẽ Từ Tiểu Thụ hắn lại có thể man thiên quá hải ở trước mặt hai người bọn họ?
Tuyệt đối không thể!
Ánh mắt nhìn sang lôi đài khác, quả nhiên, hai cái tiểu gia hỏa kia gần như đồng thời đánh bay đối thủ ra khỏi lôi đài.
Tiếu Thất Tu lấy ra một trang giấy, bên cạnh nhớ vừa nói: “Mạc Mạt, Triêu Thanh Đằng, tam thắng liên tiếp.”
Từ Tiểu Thụ vừa ra kết giới, liền nghe được câu nói này, trong lòng líu lưỡi.
Đây cũng nhanh quá đi, đánh như thế nào?
Bất quá quả thật chỉ có hai người này mới có tốc độ nhanh như thế.
Đệ nhất và đệ nhị Phong Vân Bảng lần trước, hai tên Tiên Thiên.
Rất nhanh hắn liền bỏ qua vấn đề này, ánh mắt nhìn lên khán đài, muốn tìm Tô Thiển Thiển cùng bằng hữu của nàng ngày đó đến xem hắn thi đấu.
Ây, không tìm được.
Bởi vì người đến xem hắn nhiều lắm, đều đang nhiệt tình ngoắc ngoắc hắn.
“Từ Tiểu Thụ, cố lên!”
“Từ Tiểu Thụ, nơi này! Ta ở chỗ này!”
“Kiếm gỗ, chính là thanh kiếm gỗ này, xin hãy đập ta!”
“Từ Tiểu Thụ, ta yêu ngươi! A a a, hắn ta kìa, a ta chết đây!”
Từ Tiểu Thụ từ bỏ tìm kiếm, dù sao cũng không phải đại sự gì, hắn vui tươi hớn hở phất tay cảm ơn, điểm bị động liên tục ập đến.
“Nhận cổ vũ, điểm bị động, + 89.”
“Nhận khen ngợi, điểm bị động, + 94.”
“Nhận thổ lộ, điểm bị động, + 66.”
Thổ lộ?
Từ Tiểu Thụ giật mình một cái, họa phong lẫn vào thứ đồ gì?
Hắn cảm thấy đám người kia còn điên cuồng hơn lúc mở màn, cũng không biết làm sao, hình như còn loáng thoáng nghe thấy kiếm gỗ?
Từ Tiểu Thụ rút thanh kiếm gỗ ra, kiếm chỉ thính phòng.
“Muốn thứ này?”
Ngữ khí hỏi thăm nhàn nhạt, phối hợp với khuôn mặt không tục, cộng thêm thân thể được Cường Trán cải tạo, Từ Tiểu Thụ một lời nói ra, nữ đệ tử trên khán đài nổ tung.
“Nhận thổ lộ, điểm bị động, + 99.”
“Nhận thổ lộ, điểm bị động, + 164.”
“Nhận thổ lộ, điểm bị động, + 323.”
“Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 2.”
Ngọa tào!
Điên cuồng như thế?
Từ Tiểu Thụ bịt lấy lỗ tai, kém chút bị dọa đến lui vào trong kết giới.
Ổn định, ta có thể thắng.
Nhất định phải kháng trụ điểm bị động tiến công, ta nhất định có thể.
“Từ Tiểu Thụ, đã đến giờ!”
Âm thanh của trọng tài rốt cuộc giải cứu hắn, Từ Tiểu Thụ mãnh liệt chui vào trong kết giới, không gian khôi phục yên tĩnh.
Màn sáng lấp lóe, dừng lại, trọng tài hô lên đối thủ kế tiếp của hắn:
“Lưu Chấn!”
Bên trên Xuất Vân Thai, Lưu Chấn đang bịt lấy lỗ tai mộng bức, này…
Chu Tá từ bên cạnh đi tới, y đã liên tục nhận thua hai trận, lúc này nhìn thấy một màn này, lập tức vui vẻ.
“Lưu sư huynh cố lên, tháo hết phụ trọng đi, thuận tiện thay Văn lão đại giáo huấn hắn một chút, gia hỏa này xong đời, lại dám đùa giỡn Địch sư tỷ.”
Lưu Chấn trầm mặc đi lên lôi đài, Từ Tiểu Thụ cười hắc hắc nói: “Là ngươi à?”
“Không phải oan gia không gặp gỡ, tốt, ngươi là Quyền Sư đúng không?”
“Ta rất thích đánh với Quyền Sư…”
Hắn vừa nói, vừa nhìn Lưu Chấn một mực giữ im lặng, trong lòng lập tức lộp bộp, đừng nói gia hỏa này cũng muốn nhận thua?
“Chưa chiến đã sợ, đối địch đại kị. Không đánh mà chạy…”
Mặt Lưu Chấn tối sầm, mở miệng đánh gãy: “Ta không muốn nhận thua.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
“Là nam nhân! Thống khoái!”
Lưu Chấn: “…”
Gã luôn cảm thấy tên Từ Tiểu Thụ này ngụy trang khắp người, đang tận lực lừa gạt mọi người, mà sự thật nhiều lần chứng minh, tất cả mọi người đều bị hắn lừa.
Từ sau khi xuất quan, hắn cũng không phải ngũ cảnh, những lời khoác lác hắn nói kia, toàn bộ đều là thật.
Nếu không, tiểu tử này sao có thể trong thời gian ngắn như vậy, nhảy lên lục cảnh đỉnh phong?
Còn có nhục thân Tiên Thiên, người khác nhìn không ra, nhưng không giấu được Lưu Chấn gã.
Còn có kiếm pháp vừa rồi…
Còn có…
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc nhìn cột tin tức:
“Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1.”
“Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1.”
“Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1.”
“…”
Tin tức liên tiếp không ngừng đổi mới, khiến hắn trực tiếp mộng.
Tình huống gì thế này?
Trọng tài?
Lưu Chấn?
Không có khả năng…
Chẳng lẽ bên trong kết giới này, còn có người thứ tư?
Con ngươi Từ Tiểu Thụ co rụt lại, ban ngày ban mặt, càn khôn sáng sủa, không sợ!
“Trọng tài, ta hoài nghi trong kết giới có thứ không sạch sẽ lẫn vào, ngươi mau tìm xem!” Từ Tiểu Thụ hét lớn.
Trọng tài che trán, xong, gia hỏa này lại tới, mới yên tĩnh bao lâu?
Từ Tiểu Thụ đã sắp khóc lên, cột tin tức không người đổi mới, thế nhưng hắn không cách nào bại lộ chuyện này ra được.
“Thật, ngươi phải tin tưởng ta!”
“Trong đây, tuyệt đối có người thứ tư… không, có lẽ không phải người!” Từ Tiểu Thụ nhào tới.
Sắc mặt trọng tài đen thui, “Mời tuyển thủ về chỗ, đừng ôm đùi ta, mời trở về điều tức!”
“Mời! Về! Chỗ!”
Lưu Chấn thở dài một hơi.
Giả, còn giả?!
Ngươi thật sự cho rằng ta giống như đám phàm phu tục tử kia, không nhìn ra ngươi ngụy trang?
Gã lắc lắc tay, ánh mắt nhìn vào bao cát màu đen trên cánh tay, gia hỏa này, thật là sâu không lường được, xem ra, mình nhất định phải bại lộ một ít át chủ bài.
Bành bành!
Trên tay, trên chân, trên bụng, bao cát màu đen toàn bộ giải khai, nện ở trên lôi đài, khiến cho mặt đất đều lõm xuống.
Khí tức tu vi Lưu Chấn không ngừng tăng lên, thất cảnh, bát cảnh, cửu cảnh…
Thập cảnh!
Luyện Linh đỉnh phong!
Trọng tài cùng Từ Tiểu Thụ đồng thời ghé mắt, hai người đều choáng váng, gia hỏa này, giả heo ăn thịt hổ?
Lưu Chấn nhìn chấn kinh trong mắt Từ Tiểu Thụ, lạnh lùng cười.
“Từ Tiểu Thụ, đừng giả bộ nữa, ta sẽ dùng hết toàn lực đánh bại ngươi!”
“Ngụy trang của ngươi, với ta mà nói… vô dụng!”
Tình huống như thế nào?
Gia hỏa này đang nói cái gì?
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?