Đinh Bá Long đi lịch luyện, Bạch Võ Nam giờ nhàn nhức cả trứng.
Hắn mỗi ngày chỉ ăn rồi lại nằm. Cuộc sống cứ vậy trôi qua mãi hắn cũng thấy chán. Bởi thế hôm nay hắn quyết định xuống núi dạo chơi.
Xuyên qua đến nơi này cũng gần một năm. Chưa từng được chiêm ngưỡng phong cảnh nơi đây, Bạch Võ Nam cũng rất tò mò.
Sáng sớm, Đinh Bá Đạo muốn xuống núi canh cửa thời điểm, đi ngang qua Bạch Võ Nam, theo thói quen hắn chắp tay thi lễ
” Tông chủ ngày mới tốt “
Nguyên bản vị trí nơi ở của Đinh Bá Đạo là phía dưới gần cửa tông môn, nhưng bây giờ Văn Lang tông cũng mới chỉ có 3 người nên Bạch Võ Nam để hắn lên ở lại Tông Chủ Phong.
” Ừm, ngày nay không cần phải canh gác sơn môn, theo ta một chuyến xuống núi đi “
Bạch Võ Nam chắp tay sau đít, hướng phía dưới sơn môn tiến đến.
Đinh Bá Đạo nghi hoặc, bỗng nhiên tông chủ muốn xuống núi. Là có việc hay đơn thuần đi dạo chơi ?
Thắc mắc, nhưng hắn cũng không có hỏi ra. Bản thân chỉ cần theo lệnh của tông môn tiến hành là được. Nhiều lời làm gì.
Trên đường xuống núi, Đinh Bá Đạo rất nhiệt tình giới thiệu hoàn cảnh các thành thị xung quanh tông môn. Hắn xem ra có lẽ tông chủ du lịch quá lâu, cảnh vật sẽ thay đổi so với thời kì tượng cổ.
Bạch Võ Nam thì chỉ lặng im nghe hắn nói, lâu lâu gật đầu như biểu thị vẫn đang chú ý nghe.
Rất nhanh hai người đến thành Tương Dương.
Phố xá đông đúc, buôn bán xầm uất. Cảnh vật cũng không khác gì trong phim cổ trang kiếp trước hắn xem. Bạch Võ Nam âm thầm đánh giá.
Hắn cũng chỉ tùy tiện dạo chơi, không có mục đích cụ thể.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Đến đầu một con phố, Đinh Bá Đạo lại lên tiếng .
” Tông….Bạch công tử. Phía trước chính là Thiên Bảo Lâu, người muốn vào xem qua ? “
Trên đường xuống núi, Bạch Võ Nam yêu cầu gọi hắn là Bạch công tử. Tránh gọi tông chủ. Rắc rối.
” Ừ, được “
Thiên Bảo Lâu, nghe tên Bạch Võ Nam cũng biết chắc mấy cửa hàng chuyên buôn bán các mặt hàng thiết yếu cho võ giả. Kiếp trước tiểu thuyết nào cũng nhắc tới bọn này.
” Hai vị khách nhân, xin hỏi cần gì không ?”
Vừa bước vào cửa, một thị nữ trẻ tuổi liền bước ra chào hỏi.
Không để Bạch Võ Nam đáp lời, Đinh Bá Đạo nhẹ giọng nói
” Công tử nhà ta tùy tiện dạo chơi chút “
” Được, có gì cần phân phó xin hãy gọi “
Thái độ cung kính, niềm nở làm Bạch Võ Nam không thể không tán thưởng ” Chuyên nghiệp “
Đi dạo một vòng Thiên Bảo Lâu, Bạch Võ Nam không khỏi tặc lưỡi. Đúng là hoàn cạnh hạn chế trí tưởng tượng. Vào đây hắn cảm giác giống như kiếp trước đi vào cỡ lớn siêu thị.
Từ đan dược, võ kỹ, công pháp ….đến binh khí đủ các loại hình thù.
Thậm chí ngay cả linh sủng, thú nô cũng đều có.
Loại hình này kiếp trước nếu bán bị gô cổ lâu rồi. À quên làm gì có mà bán.
Đột nhiên một trần ồn ào truyền đến thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong cửa hàng.
Ngoài cửa một thiếu niên chạc 16 17 tuổi đang quỳ gối trước hai gã thủ vệ. Miệng không ngừng van xin.
” Cầu các ngài, hãy cứu mẫu ta “
Nói rồi thiếu niên kia xòe trong tay ra mấy đồng tiền cũ kĩ bẩn thỉu.
” Cút, nơi đây không phải chỗ từ thiện ” Một trong hai hộ vệ lạnh giọng đáp, kèm theo một chân đạp bay thiêu niên.
Thiếu niên thể hình gầy gò lăn lóc vài vòng trước cửa tiệm. Nhưng không chịu thua. Lần nữa đứng lên lại quỳ tới trước mặt.
” Ta van xin các ngài, mẫu thân ta sắp không qua khỏi rồi “
” Tiểu tử, dám tiếp tục bò tới nữa…..chết “
Một tia sát khí kèm theo lời nói của thủ vệ khiến thiếu niên kia thoáng chốc ngập ngừng. Sau đó như quyết tâm hắn lại tiếp tục
” Van cầu ngài, chỉ cần cứu sống mẫu thân ta, bắt ta làm gì cũng được “
Nói rồi thiếu niên không ngừng dập đầu. Tiếng nền gạch không ngừng vang lên, trán hắn lúc này bắt đầu rỉ máu.
Nhìn cảnh tượng không ít khách nhân lắc đầu ngao ngán.
Nạp Lan đế quốc nơi nắm đấm là đạo lý. Ngươi vừa không có tiền vừa không có quyền. Người ta chỉ coi như sâu kiến. Ai đi để ý cái chết của sâu kiến.
Như đã hết kiên nhẫn với kẻ trước mắt. Thủ vệ tế xuất trường thương, giọng điều mang theo sát khí
” Tiểu tử, đã ngươi muốn chết ta sẽ thành toàn người ” nói rồi trường thương trong tay đâm xuống
Thiếu niên ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi. Hắn chỉ là một người bình thường. Không có khả năng né tránh một kích này.
” Dừng tay “
Giọng nói Bạch Võ Nam vang lên, hắn vớ vội sợi dây chuyền trên kệ hàng bắn mạnh về hướng trường thương đang đâm xuống.
Cú va chạm làm mũi trường thương chếch sang một bên, đâm chượt sang bên cạnh người thiếu niên.
” Tiểu tử, ngươi muốn làm gì “
Thủ vệ ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Bạch Võ Nam.
” Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp phù đồ.
Ta Bạch Võ Nam cứu người này “
Bạch Võ Nam thần sắc lạnh nhạt, tiến về hướng người thiếu niên.
Sau cơn mưa trời lại sáng. A đm nhầm, sau đai nạn không chết. Người thiếu niên đại hỉ, vội vàng dập đầu về hướng Bạch Võ Nam.
” Đa tạ ân công, đa tạ ân công….”
Thủ vệ lúc này mới chú ý tới Bạch Võ Nam khi tới gần. Điệu bộ ung dung, dáng vẻ đạo mạo, quận áo sạch sẽ. Tu vi thâm sâu khó dò. Không phải loại hắn có thể đắc tội
” Chuyện của Thiên Bảo Lâu các ngươi dám quản “
Một bàn tử mập mạp trắng trẻo đi ra. Hắn là Phúc Kiến, quản sự của Thiên Bảo Lâu.
” Chính chúng ta muốn quản, ngươi làm được gì ” Bạch Võ Nam lời nói vẫn rất lạnh nhạt.
” Được, tiểu tử. Đủ cuồng.
Người đâu, đánh gãy chân, ném bọn hắn ra ngoài cửa cho ta “
Phúc Kiến không biết bọn hắn là ai. Nhưng Thiên Bảo lâu thế lực vô cùng lớn. Hắn có chỗ dựa nên không cần e ngại bất kì ai.
Lúc này khỏng 10 tên võ giả động, lao về hướng Bạch Võ Nam.
” Các ngươi dám “
Chỉ thấy Đinh Bá Đạo hét lên một tiếng, sau đó đưa tay ra bóp mạnh, không khí lập tức bị đè ép khiến cho những kẻ vừa lao lên lập tức nổ thành sương máu.
Một chiêu giải quyết hơn chục người nhiều người đứng coi không khỏi hít vào một hơi lạnh.
” Kẻ này là ai ? Dám giết người của Thiên Bảo lâu, lá gan cũng đủ lớn “
” Không biết, nhưng tu vi nom chừng cũng rất cao “
Không ít người tại đây cũng có thể giải quyết chục tên lâu la lúc nãy, nhưng làm nhẹ nhàng như Đinh Bá Đạo thì không ai tự tin có thể làm đến.