Lâm tần vừa nhìn thấy đại cung nữ Hồng Ngọc bên cạnh Hiền phi xuất hiện ở Mặc Ngọc trai của
mình, trong lòng không hiểu sao nổi lên một cỗ bất an.
Hồng Ngọc
hành lễ qua loa với Lâm tần. Lâm tần thấy được thái độ Hồng Ngọc có lệ
như thế, mặc dù cảm thấy căm tức một cái cung nữ cũng dám như vậy hạ
nhục nàng, mặt ngoài cũng không dám hiện chút nào tức giận, trên mặt vẫn lộ ra mỉm cười, nắm tay thân thiết hỏi: “Hồng Ngọc cô nương tự mình lại đây, nhưng là nương nương có chuyện quan trọng muốn phân phó ta?”
Hồng Ngọc cũng lười khách sáo, trực tiếp thuật lại ý tứ của Hiền phi “Hiền
phi nương nương sai ta chuyển cáo Lâm tần nương nương, hiện tại Hoàng
thượng đã để Lưu tổng quản tra rõ việc này, nếu không nghĩ bị Lưu tổng
quản điều tra ra, vậy liền đem dấu vết lau cho sạch sẽ, trên đời này chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật. Người nên xử lý thì mau chóng xử lý xong.”
Lâm tần vừa nghe nói Hoàng thượng sai Lưu tổng quản tra việc này, nhất thời hoảng sợ, trên trán rịn một tầng mồ hôi. Lúc
trước Hiền phi bảo nàng phái người ở trên núi giả động tay động chân,
mượn việc này trừ bỏ Cố sung viện gần đây đang thịnh sủng, nàng cũng
từng do dự thử từ chối, nhưng nề hà thái độ Hiền phi kiên quyết, một khi mình không nghe theo Hiền phi phân phó, như vậy mình liền không thể lại dựa vào Hiền phi. Vậy cũng không khác gì không còn đất sống yên ổn
trong hậu cung này nữa, rơi vào đường cùng, đành phải chấp hành mệnh
lệnh của Hiền phi.
Lại không nghĩ tới Hoàng thượng sẽ lướt qua
Hoàng hậu phái người tra án, vừa nghĩ tới Hoàng thượng đối với phi tần
gây sóng gió ở trong cung có bao nhiêu lãnh khốc vô tình, nàng không dám tưởng tượng nếu sự việc bị bại lộ, mình sẽ có kết cục như thế nào.
Vì mạng sống, nàng tuyệt không thể để Lưu Đức Phúc tra được người phía sau màn là nàng. Lâm tần cố gắng bình tĩnh lại, nâng bàn tay trắng nõn chậm rãi lau khô mồ hôi trên trán, tiếp theo truyền quản sự công công Mặc
Ngọc trai. Trương công công khom thắt lưng tiến vào, Lâm tần gọi Trương
Khởi tiến lên thì thầm phân phó.
Trương Khởi nghe xong chủ tử
công đạo sau vẻ mặt bình tĩnh, hiển nhiên đã không phải lần đầu tiên
chấp hành nhiệm vụ như vậy, khom người nghiêm túc cam đoan nói “Dạ, chủ
tử yên tâm, nô tài chắc chắn làm tốt việc này.”
Lâm tần vẫn còn lo lắng nói: “Mang thêm hai người, tay chân lưu loát chút, trăm ngàn đừng lưu lại dấu vết.”
Lâm tần luôn mãi dặn dò, sau mới cho Trương Khởi lui ra, nhìn bóng dáng
Trương Khởi, trong lòng Lâm tần dâng lên dự cảm điềm xấu. Lập tức sai
người chuẩn bị hương án, quỳ trước mặt Phật tổ, hai tay cầm hương khói
thành tâm cầu nguyện” Phật tổ phù hộ Trương Khởi có thể thuận lợi làm
tốt việc này, giúp ta tránh được kiếp nạn này, ta nguyện ăn chay niệm
phật một tháng, mỗi ngày sao chép kinh Phật, cảm tạ Phật tổ phù hộ.” Nói xong dáng vóc tiều tụy khấu đầu ba cái.
Tĩnh Di hiên
“Chủ tử, theo mật báo, Trương công công Mặc Ngọc trai vừa mang theo ba tiểu
thái giám đi ra ngoài, thần sắc cảnh giác nhìn xung quanh.” Thị Họa nhẹ
giọng hồi bẩm nói.
Cố Vân Yên thả du ký trong tay xuống, ngồi
thẳng dậy, nói: “Nhìn chằm chằm bọn họ, một khi phát hiện có gì khác
thường, phải hành động ở trước khi bọn họ động thủ.”
Vài năm này
nàng tỉ mỉ tính toán, lại nhờ có Cố Trì làm ở Ngự Lâm quân, thả vào
trong cung không ít người, trừ bỏ Thừa Càn cung của Tiêu Dục, trên cơ
bản tất cả các cung còn lại đều có tai mắt của Cố Vân Yên, nay nên để
bọn họ phát huy tác dụng.
“Dạ, nô tỳ tức khắc đi liên hệ, nhắn mệnh lệnh của ngài.” Thị Họa quỳ gối nói.
Nhanh như vậy liền thiếu kiên nhẫn sao? Xem ra đối thủ dễ đối phó hơn so với
tưởng tượng của mình, vậy mỏi mắt mong chờ đi. Khóe miệng Cố Vân Yên khẽ cong, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, đứng dậy đi tiểu phòng thăm Thị
Thư bị thương.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Chờ Cố Vân Yên thăm Thị Thư trở về, Thị Họa cũng
từ bên ngoài mang về tin tức. “Hồi bẩm chủ tử, hai khắc trước đám người
Trương Khởi đến lãnh cung bí mật gặp một tiểu thái giám, tiểu thái giám
kia gọi Tiểu Bao Tử, trực ở Sướng Xuân vườn. Người của chúng ta trước
khi bọn họ động thủ giết người diệt khẩu đã cứu Tiểu Bao Tử, lúc này đã
giấu người ở địa phương an toàn, chờ chủ tử chỉ thị.” Thị Họa đem sự
tình tiến triển bẩm báo đâu vào đấy.
“Ân, làm không sai, bảo bọn
họ bảo vệ tốt Tiểu Bao Tử, sáng sớm ngày mai để Tiểu Bao Tử an toàn xuất hiện ở trước mặt Lưu tổng quản, lấy năng lực làm việc của Lưu tổng
quản, chủ mưu phía sau màn rất nhanh sẽ sa lưới, chúng ta chỉ cần ngồi
chờ tin tốt. Còn nữa, bảo người kia ẩn núp cẩn thận, đem hành tung thu
dọn sạch sẽ.”
“Dạ, nô tỳ nhớ rõ.”
“Kế tiếp, thu hồi tai mắt các cung lại, tránh đả thảo kinh xà.” Cố Vân Yên phất phất tay, Thị Họa thong dong lui ra.
Mặc Ngọc trai
Trương Khởi hoang mang rối loạn từ bên ngoài chạy vào, Lâm tần vừa thấy liền
biết đại sự không ổn, vẫn ôm tia hy vọng hỏi: “Như thế nào, người đã xử
lý sạch sẽ chưa?”
Trương Khởi run giọng nói: “Chủ tử, nô tài vừa định xuống tay, Tiểu Bao Tử đã bị kẻ khác cướp đi.”
Trên mặt Lâm tần lúc này tái nhợt không còn một tia huyết sắc, thân mình vô
lực ngã vào trên tháp mỹ nhân, khăn tử trong tay rớt xuống, giống như
tàn hoa bại liễu vậy, điêu tàn trên mặt đất.
Bật người dậy, Lâm
tần vội tới Cảnh Dương cung. Hồng Ngọc đi ra thông truyền để cho nàng đi vào. Tiến vào trong điện Lâm tần vội vàng quỳ xuống bẩm báo Hiền phi
“Nương nương, Tiểu Bao Tử rơi vào trong tay Lưu tổng quản, cầu ngài cứu
tần thiếp…… Nương nương ngài nhất định phải cứu tần thiếp……”
Tiếng khẩn cầu tràn đầy sợ hãi.
Hiền phi ném quạt trong tay
xuống, khuôn mặt giận dữ nhìn chằm chằm Lâm tần “Hôm qua không phải Bản
cung đã phân phó ngươi xử lý hết sao? Ngươi làm việc như thế nào, để Lưu Đức Phúc bắt được chứng cớ.”
Lâm tần phủ phục, than thở khóc lóc “Nương nương, tần thiếp đã phái Trương Khởi đi làm, nhưng là không biết sao người lại rơi vào trong tay Lưu tổng quản, Hoàng thượng rất nhanh
sẽ biết chuyện này là tần thiếp sai sử Tiểu Bao Tử làm…… Nương
nương! Xem ở tần thiếp luôn luôn trung thành và tận tâm, ngài cứu tần
thiếp một lần này đi!”
Hiền phi lạnh giọng nói “Cứu ngươi? Ngươi làm việc bất lợi, tự tìm đường chết, ngươi bảo bản cung lấy cái gì cứu ngươi?”
Lâm tần phút chốc ngẩng đầu lên, trên mặt nước mắt tung hoành, làm như
không thể tin được nhìn Hiền phi “Nương nương, lúc trước khi ngài sai
tần thiếp đi làm chuyện này, đã bảo mọi việc có ngài, nay, ngài sao có
thể không quản tần thiếp?”
Hiền phi thản nhiên cầm lấy quạt hương bồ vừa mới buông, đối với Lâm tần khóc kể phảng phất như không thấy.
Hồng ngọc tiến lên cười lạnh một tiếng “Lâm tần nương nương, ta khuyên
ngươi vẫn là đừng nghĩ kéo chủ tử nhà ta cùng xuống bùn, dù sao phụ thân ngươi vẫn còn tại trong tay Thượng thư đại nhân nhà ta, tùy tiện lấy
một cái tội danh liền có thể để cho một nhà già trẻ của ngươi đi đời.”
Hồng Ngọc là Hiền phi mang từ trong nhà tiến cung, cha mẹ cũng là người phủ
Thượng thư, cho nên liền xưng Thượng thư đại nhân nhà mình.
Nghe xong lời Hồng Ngọc nói, Lâm tần tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, trên mặt chỉ còn vắng lặng.