Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky10884591_706184696164284_2037381617_n
“Nó đến tột cùng là thứ gì?”
Mục Nhiên khiếp sợ nhìn về phía Mộ Lê Thần, nói năng không lưu loát: “Kia…… Cái kia….. Cái quái vật gì vậy?”
Hắn quả thực không thể tin thứ mà mình nhìn thấy, nếu không phải xác định kỹ năng đồng thị của mình không bao giờ có sai lầm, hắn nhất định sẽ nghĩ mình hoa mắt.
Biểu tình Mộ Lê Thần cũng ngưng trọng, loại quái vật này tồn tại, ngoại trừ nơi này, ở địa phương khác còn cái nào nữa không?
Ân Phùng nhìn Mộ Lê Thần cùng Mục Nhiên thì thì thầm thầm, thập phần khó hiểu: “Hai người đang nói gì vậy?”
Loại cảm giác bị bài trừ bên ngoài thật không tốt chút nào.
Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn hắn, lắc lắc đầu, không giải thích, chỉ nói: “Bảo tồn thể lực, nghỉ ngơi cho tốt.”
Ân Phùng nhìn về phía Mục Nhiên, thấy hắn cũng mang bộ biểu tình vô cùng ngưng trọng, trong lòng liền biết khẳng định là có chuyện lớn gì đó, nhưng lại không hỏi.
Mục Nhiên mở miệng: “Lão đại, hay là chúng ta rời khỏi đây?” Hắn cảm giác rất bất an.
Mộ Lê Thần nói: “Vẫn là xem trước rồi hãy nói.”
Nếu đã gặp được quái vật này, tránh đi là việc làm ngu xuẩn, hắn thực muốn xem xem thực lực của nó như thế nào, là tân biến chủng mạt thế hay là……
Mà dựng phụ bởi vì đứa nhỏ trong bụng, muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi mới rời đi nên đám người Mộ Lê Thần liền ở lại trong siêu thị.
Bởi vì lúc đầu gặp mặt Mộ Lê Thần thủ đoạn cay nghiệt, hoàn toàn không xem mạng người là cái gì, nên đám người kia cũng tận lực tránh thật xa bọn hắn.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Bọn họ không đi trêu chọc mình, Mộ Lê Thần cũng không đi để ý tới bọn họ.
Mỗi ngày hắn làm tổ ở một chỗ, thời thời khắc khắc giám thị dựng phụ kia.
Thẳng đến khi Mộ Lê Thần ở trong siêu thị nửa tháng. Vào giữa trưa một ngày nào đó, khi dựng phụ kia đang cùng chồng của mình đi lĩnh vật tư, đột nhiên ôm lấy bụng mình hô: “A — đau quá –”
Nam nhân cho rằng vợ sắp sinh, không riêng gì hắn, những người khác cũng cho rằng như vậy.
“Chị dâu sắp sinh?”
“Mau đem chăn ra để người nằm xuống!”
“Đừng lo lắng, mau kêu người đi tìm lão Lưu, ông ấy là bác sĩ.”
…
Nhưng mà đúng lúc này, dựng phụ kia đột nhiên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả người ngã xuống đất, bụng ngày càng dựng cao bắt đầu xuất huyết ra bên ngoài.
Trên bụng cô ta bị phá ra một cái lỗ lớn, thấy một đôi móng vuốt nhỏ nhỏ sắc nhọn từ bên trong vươn ra, móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng rạch thêm một đường, đem cái lỗ trên bụng mở rộng ra.
Sau đó một cái đầu tam giác chui ra ngoài…… Cái đầu này không khác gì những đứa trẻ khác, chỉ là bất đồng ở kích cỡ ngũ quan.
Miệng nó rộng đến dị thường, thậm chí khóe miệng kéo dài lên tận mang tai, môi mỏng đen đúa.
Da nó xám xanh, phi thường mỏng, thoạt nhìn tựa hồ chỉ cần dùng một ngón tay nhẹ nhàng động cũng có thể khiến da nó rách ra.
Từng mạch máu đen nổi cộm lên dưới lớp da mỏng, cực kỳ khiến cho người ta sợ hãi, thậm chí còn có thể nhìn thấy từng đoàn máu đen lưu động trong huyết mạch.
“A — quái vật –”
Mọi người nhìn quái vật nhô đầu ra từ trong bụng nữ nhân, sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Mà một dị năng giả dám tới gần nữ nhân đó chính chồng của cô ta, hắn tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần trước một màn chính mắt nhìn thấy vợ mình bị con quái vật giết chết, quên cả công kích.
Vốn tưởng rằng con quái vật sẽ tiếp tục chui ra khỏi bụng nữ nhân, không ngờ rằng, nó thế nhưng mở lớn cái miệng rộng, lộ ra răng nanh sắc bén, bắt đầu cắn nuốt thân thể nữ nhân.
Thật giống như động vật khoảnh khắc phá xác mà ra cũng ăn luôn vỏ trứng.
Nam nhân phục hồi tinh thần nhìn thi thể người mà mình yêu nhất bị chính quái vật cũng là con bọn họ cắn nuốt, nước mắt hắn chảy xuống, cầm lên một ống tuýp xông về phía quái vật: “Khốn kiếp— tao giết chết mày!!–”
Hắn là Lực lượng dị năng giả cấp ba, trong nhóm người ở siêu thị xem như là cường giả, bằng không sẽ không thể bảo hộ vợ mình mang thai.
Chỉ là ống tuýp trong tay hắn hướng tới quái vật kia đánh xuống, quái vật đó đột nhiên nhảy ra.
Thoát khỏi thi thể nữ nhân, bộ dạng con quái vật lúc này mới lộ ra hoàn toàn trước mặt mọi người.
Nó gọi là người cũng không phải người, nói là tang thi cũng không phải tang thi.
Nó tuy rằng có ngũ quan giống nhân loại, nhưng lại có sáu cái móng vuốt sắc nhọn, trừ bả vai và mông đều mọc đối xứng thì trên người nó còn mọc thêm một cái bụng.
Móng vuốt cũng không giống nhân loại, tuy có cổ tay, khuỷu tay, nhưng ngón tay thì biến thành lưỡi dao sắc nhọn như móng vuốt.
Con quái vật rớt xuống đất liền dùng tứ chi di chuyển, hai chi trước giống nhân loại dùng để cầm và chống đỡ.
Da trên người nó đều là màu xám xanh, mỏng đến mức có thể thấy mạch máu, trên người lại nổi lên vô số thi ban, nhưng lại không có chút mùi hôi thối.
Nam nhân cầm ống tuýp đánh xuống, chỉ đánh trúng thi thể vợ hắn, đem bụng thi thể nữ nhân vốn đang bị ăn đánh thành hai đoạn.
Nam nhân thấy như vậy, sửng sốt trong chốc lát.
Trong nháy mắt khi hắn ngây người, con quái vật đã bổ nhào vào người nam nhân.
Tốc độ nó nhanh đến mức ngay cả tàn ảnh đều nhìn không thấy, cơ hồ có thể so sánh với dị năng giả tốc độ cấp bốn.
Vừa bổ nhào vào trên người nam nhân, quái vật liền há khuông miệng đỏ lòm, lộ ra răng nanh sắc bén, cắn ở trên người nam nhân.
Còn không đợi nam nhân giãy dụa đem nó vứt xuống đất, đứa nhỏ vừa sinh ra giống như quái vật liền nhanh chóng chui vào trong thân thể nam nhân.
Một dị năng giả lực lượng cấp ba vài giây trước vẫn còn sinh long hoạt hổ nay bị ăn chỉ còn lại một tấm da.
Con quái vật lại từ đầu nam nhân chui ra, sau đó nhanh chóng đánh về phía đám người đang chạy trốn.
Tốc độ nó lúc này so với khi đánh Lực lượng dị năng giả kia càng nhanh hơn.
Nhìn một màn kinh tâm động phách như vậy, Mục Nhiên nhịn xuống ý định muốn nôn mửa một trận, đem ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Mộ Lê Thần: “Lão đại, chúng ta có cần giết quái vật này không?”
Lão đại nếu lại không ra tay, đám người này nhất định sẽ chết sạch. Xét theo tốc độ tiến hóa của quái vật, chỉ sợ một lát nữa hắn cũng đánh không lại nó.
Mộ Lê Thần không để ý đến Mục Nhiên, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm quái vật kia đang đuổi theo đám người mà cắn nuốt, mày nhíu chặt.
Hắn thật không biết quái vật này là cái loại gì.
Lúc nhìn thấy làn da xám xanh cùng đám thi ban trên người nó, hắn còn cho rằng nó là tang thi, nhưng hắn lại phát hiện, uy áp của tang thi hoàng đối với nó không có một chút tác dụng.
Nếu đã không thể khống chế, vậy phải lập tức trừ bỏ!
Trong mắt Mộ Lê Thần xẹt qua một tia sát khí, sau đó giải phóng tinh thần lực bao phủ con quái vật đó.
Nó tựa hồ cảm giác được nguy hiểm, hoảng sợ kêu ‘chi chi’ hai tiếng, sau đó chạy xuống dưới lầu.
Nhưng mà còn chưa xuống đến cầu thang, Mộ Lê Thần đã dùng một bức tường lửa ngăn cản nó, quái vật đột nhiên ngừng lại, vận tốc vốn đang cực đại liền giảm xuống cực tiểu, hoàn toàn không thấy có điểm gì khó kiểm soát.
Mộ Lê Thần thấy nó có thể tự thân điều chỉnh lực lượng được như thế, trong lòng càng thêm kiêng kị, sau đó phát ra từng đao từng đao phong nhận.
So với phong nhận, tường lửa tựa hồ khiến con quái vật kiêng kị, nó không chút do dự quay đầu xông về phía phong nhận, giống muốn lợi dụng phong nhận phá cửa sổ lầu hai để chạy trốn.
Mộ Lê Thần thả ra phong nhận là vì muốn ngăn cản nó chạy trốn rồi bắt sống, cho nên số lượng nhiều nhưng lực sát thương không lớn.
Đối với Mộ Lê Thần mà nói, lực sát thương của phong nhận ‘không lớn’ này cũng là cường độ của Phong hệ dị năng giả cấp ba.
Nhưng kỳ lạ là, khi từng đao phong nhận cấp ba cắt đến người quái vật, lại vang lên tiếng kim loại va chạm ‘leng keng’ mấy tiếng.
Chỉ thấy để lại trên làn da mỏng xám xanh của con quái vật xuất hiện vài vết trầy màu bạc.
Không đến vài giây, vết trầy màu bạc biến mất không còn dấu vết.
Hai tròng mắt Mộ Lê Thần liền biến thành màu đen thâm trầm, khả năng phòng ngự cùng chữa lành của nó cũng thực lợi hại như vậy……
Hắn làm gian thương trả giá với nó, Phong hệ dị năng cấp ba không gây ra được thương tổn cho nó, vậy thì cấp bốn? Cấp năm?
Mộ Lê Thần thẳng đến phát ra phong nhận cấp năm mới khiến trên người quái vật vạch ra một vết thương thật nhỏ, chảy ra máu đen đậm sệt.
Khi đám máu đen kia chảy ra khỏi cơ thể nó, Mộ Lê Thần biến sắc, quát to với Mục Nhiên và Ân Phùng: “Mau lui ra sau, đừng thở!”
Hai người không biết phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn lập tức làm theo Mộ Lê Thần, ngừng thở thối lui đến góc tường.
Mộ Lê Thần vội vàng phóng ra một bức màn nước bảo hộ hai người bọn họ ở bên trong, còn đem Tiểu Hắc vẫn ôm trong lòng ném vào luôn, nói: “Ngàn vạn lần đừng tiếp xúc với không khí nơi này.”
Mục Nhiên tiếp được Tiểu Hắc, cùng Ân Phùng hai mặt nhìn nhau, không hiểu tình huống gì đang xảy ra.
Mà không bao lâu sau, bọn họ liền hiểu.
Đám người không rời đi trốn ở góc phòng lập tức thi biến.
Biến thành một con tang thi chỉ biết cắn nuốt.
Hơn nữa đám tang thi này đáng sợ ở chỗ, chúng nó thậm chí còn cắn nuốt luôn cả đồng bọn của mình, giống như bị cuồng hóa vậy, không còn một chút lý trí.
Mộ Lê Thần tạm thời không để ý đến vài con tang thi cuồng bạo kia, hắn hướng con quái vật phóng ra một đoàn phong nhận lớn, làm cho nó không thể không lui về bức tường lửa phía trước.
Phía trước là phong nhận cấp năm, phía sau là tường lửa cấp bốn, quái vật thấy thế nhưng nhất thời không biết nên làm sao cho phải, đứng ở nơi đó không động đậy.
Nó bất động, Mộ Lê Thần cũng không định nhân cơ hội giết nó, chỉ đem nó vây ở chỗ đó.
Sau đó Mộ Lê Thần mới cúi đầu gầm lên với đám tang thi đang tự giết lẫn nhau, động tác chúng tạm dừng một chút, nhưng không đợi Mộ Lê Thần thả lỏng, lại tiếp cắn xé nhau lần nữa.
Không bị hắn khống chế?
Mộ Lê Thần sắc mặt đại biến, ánh mắt hắn băng lãnh nhìn về phía con quái vật đang bị vây nhốt.
Mà nó ngược lại không kinh hoảng, còn xoay đầu về phía hắn nhếch miệng, lộ ra răng nanh sắc bén, biểu tình cực kỳ châm chọc.
Biểu tình nhân tính hóa như thế…… Mộ Lê Thần hoài nghi, nó vô cùng có khả năng có trí tuệ, hơn nữa trí tuệ không thấp.
Đối với con quái vật này, Mộ Lê Thần cảm thấy rất tò mò, máu của nó có thể lây truyền tang thi virus trong phạm vi lớn, hơn nữa sau khi ăn thịt tựa hồ không cần tiêu hóa, thực lực tăng trưởng cực kỳ nhanh chóng, thậm chí còn có trí tuệ không thấp……
Nó đến tột cùng là thứ gì?