Từ lúc thần trí Lâm Tuyền trở nên mơ hồ, Vương Thiệu cũng không còn quá để tâm đến việc nhốt kín cậu bên trong căn phòng đó nữa. Y bài trí toàn bộ căn nhà lại theo kiểu nội thất đơn giản nhất có thể, ghế bọc nệm, cạnh tủ cũng bọc nệm, thàm trải thảm thật dày rồi để cậu đi loanh quanh với y. Lâm Tuyền không thể dừng truyền thuốc được, tuy liều lượng đã giảm xuống mức thấp nhất, nhưng việc dừng lại đột ngột có thể khiến cơ thể cậu bị shock do cơn ghiền đến nhanh.
Thuốc loãng vẫn khiến cậu thoát lực phần nào, mơ màng phần nào. Y quan sát thấy có đôi khi cậu muốn đứng dậy, nhưng rồi lảo đảo và té ngã trên thảm êm, rồi lại đứng dậy để mà té ngã thêm một lần nữa. Đôi khi Lâm Tuyền mặc kệ ý định đứng dậy của mình, cứ thế mà khe khẽ bò ra cửa sổ nơi vườn sau nhà y. Rồi cứ thế nằm đó tắm nắng hệt như một chú mèo lười.
Cậu nói hay cười, hay làm nũng, đều không phải là với anh. Sau một vài lần thử ôm lấy khi Lâm Tuyền còn tỉnh, từng hành động chống cự yếu ớt của cậu lại như có sức mạnh vô hình để đẩy anh ra xa. Vương Thiệu hiểu rõ anh không thể quá ép buộc một người đang tự bế như thế, mỗi lần cậu ta cào cấu cắn xé để từ chối, anh đều thức thời mà tránh đi.
Lâm Tuyền lẳng lặng hành động theo ý mình, Vương Thiệu đành gác mọi công việc mà đi theo chăm non. Y cứ giữ một khoảng cách sau lưng cậu ta, rồi lại khe khẽ ngồi xuống gần bên khi Lâm Tuyền phơi nắng, đôi lúc lại chuẩn bị đồ ăn thức uống và nhẹ nhàng lau dùm khoé miệng cậu. Như được yên ổn một thời gian, Lâm Tuyền lại bỏ đi vẻ ương bướng, Vương Thiệu có đến gần cậu cũng không còn mất hứng mà bỏ đi nữa. Đối với cậu, Vương Thiệu lúc này chỉ đơn giản là một người sống chung nhà, còn chủ nhân mà cậu đợi chờ, lại là một người khác nữa.
Vương Thiệu nhìn cậu rồi suy nghĩ, phải chăng bó buộc cậu ta đến thế này mới là ý định của anh? Lâm Tuyền mất đi ý thức vẫn là Lâm Tuyền nhu thuận và tĩnh lặng. Chỉ là trong mắt cậu đã không còn bóng dáng của anh. Đến bây giờ, Vương Thiệu mới nhận ra rằng Lâm Tuyền sẽ không bao giờ giống như tiểu Vỹ, yêu mị và lãnh đạm, sẵn sàng quay lưng bỏ anh mà đi rồi biến mất. Lâm Tuyền, không biết vì sao, nhưng Vương Thiệu hiểu, nến anh đặt cậu vào một vị trí trong tim mình, cậu sẽ luôn tìm cách quay về với anh.
Cũng như lúc này, Lâm Tuyền vẫn trọn vai một “thú cưng” ngoan ngoãn với một chủ nhân vô dạng vô ảnh nào đó, còn anh, chỉ là một người chủ không tròn trách nhiệm, một người chủ không thể tin tưởng ai. Vương Thiệu nhẹ nhàng gạt một sợi tóc phủ trên gò má của cậu ra, rồi lại len lén vuốt vành tai ửng đỏ do nắng rọi. Anh lo lắng cậu sẽ bất chợt tỉnh giấc rồi lỡ mất cơ hội ở gần bên cậu mà đâu biết rằng nắng ấm đã khiến cậu ngủ thật say.
~~~
Kha Bối nhàm chán đợi Vương Thiệu, nhưng lần này hắn đã không còn phải đợi một mình, bên cạnh hắn còn có một cái đuôi phe phẩy ngoan ngoãn phục dịch để hắn giải khuây. Từ những việc nhỏ như pha trà rót nước đến những việc lớn như lừ mắt đe doạ bọn nhân viên dám để ý vợ, Hoành Kha luôn làm rất chu đáo. Nhưng Kha Bối thì ngược lại, việc mất đi sự chú ý từ những người xung quanh khiến hắn chán đến chết, đã vậy còn khuyến khích cho thói lười biếng của hắn trỗi dậy mạnh mẽ. Vì không phải dùng mị lực thu hút người ta, hắn gần như nằm ườn ra ghế dài, để mặc cho tên thê nô kia chăm chú chải lại mái tóc của mình.
Vương Thiệu đến, nhìn y có vẻ hốc hác, Kha Bối đoán rằng cậu bé kia hút đi của y không ít sinh khí, ngay lập tức cười nhạo y. Vương Thiệu không hề để ý hắn, tuỳ tiện hất đầu chào Hoành Kha, vào đề luôn: “Tôi muốn xin nghỉ.”
Hoành Kha chưa kịp nói gì, Kha Bối đã nhảy dựng lên, “Cái gì mà xin nghỉ? Nói nghỉ là nghỉ, cậu là đang đi chợ mua đồ hả?”. Hoành Kha ngay lập tức ôm chặt eo người yêu, đem y từ trên không đỡ ngay vào ***g ngực vững vàng của mình rồi vuốt ve cho hạ hoả. “Anh tính là nghỉ luôn hay?” y từ tốn hỏi Vương Thiệu.
“Tôi không biết… Nhưng thời gian này tạm thời tôi chưa có dự định gì.” Vương Thiệu vẫn thờ ơ như cũ. Trong lúc đó Kha Bối biết mình khó có thể thoát khỏi móng vuốt cứng rắn của tên thê nô nhà mình, bèn bực dọc liếc y: “Chưa có dự định? Cậu là quá vui vẻ với thú cưng của mình mà thôi.”
Hoành Kha nghe y nói thế, vòng tay lại siết thêm một chút, ôm gọn bé cưng của mình. Vương Thiệu ngược lại, có vẻ khó chịu cục cựa trên chiếc ghế bành đắt tiền trong văn phòng Hoành Kha “Cậu thấy tôi vui vẻ? Giao tình giữa hai chúng ta chỉ đến mức độ cậu nhìn thấy tôi lúc này có chỗ vui vẻ?”
Kha Bối nghe trong thanh âm của y có chút hằn học, cũng nguôi cơn giận dỗi vô lý của mình lại mà suy nghĩ. Vương Thiệu trước giờ âm trầm, chẳng qua là vì y lười mở miệng, chứ không phải y là loại người tự kỉ ám thị luôn luôn lạnh lùng. Từ khi hắn quen y đến nay, số lần y phát hoả chỉ đếm gọn trên một bàn tay, quả thật nghe ra có chút nghiêm trọng. “Vậy thì điều gì làm cậu phiền muộn đến mức muốn bỏ cả công việc yêu thích thế này? Không nói làm sao chúng tôi biết được.”
Vương Thiệu hừ mũi, nhìn hai người đối diện dính sát vào nhau, người ôm người dựa quả thật quá là ngứa mắt, còn hỏi y chuyện y luôn đau đầu, “Có vẻ như thú… em ấy… Em ấy trầm cảm rất nặng.”
“Với trình độ điều giáo của cậu mà để sủng vật gặp chuyện sao?” Kha Bối bắt đầu thẳng người, khẽ huých rơi hai cánh tay đang vòng quanh eo y ra. Hoành Kha tự nhiên bị từ chối, cảm thấy hơi hụt hẫng một chút “Anh có thể đưa cậu ấy đi khám. Tuy công ty tôi không gọi là bề thế nhưng chắc chắn sẽ sắp xếp cho cậu ấy một bác sĩ giỏi…”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Vương Thiệu đưa tay ngăn lời Hoành Kha, chán chường quay đi chỗ khác “Tôi nghĩ là, em ấy có thể tự khỏi thôi. Nhưng mà,..” y thở hắt một hơi “… tôi sẽ bị em ấy quên đi mất.”
Kha Bối theo thói quen kéo một dải tóc đen dài vân vê “Anh tôi …” Vương Thiệu vừa nghe đã nắm chặt tay “Tôi đã cố hết sức…”
Kha Bối mặc kệ y thanh minh, cắt lời y “Tôi đã bao giờ trách cậu đâu. Chỉ là cậu cứ chần chờ. Lúc đó nếu ngoan tâm ra tay mua đứt anh ấy thì Vỹ Vỹ đã chẳng phải chết. Giờ cũng vậy…” hắn quay lại nhìn thẳng vào mặt y, ánh mắt cương nghị sắc sảo “.. sợ hãi tương lai thì sống với hiện tại. Còn nếu lo lắng buồn phiền vậy thì cứ buông tay bắt lấy tương lai đi.”
Hoành Kha có chút không hiểu đoạn đối thoại giữa hai người này, công việc cùng cách sống của họ vốn dĩ xa lạ với y. Y đành giương mắt nhìn Vương Thiệu vẫn đang quay nhìn hướng khác lại đưa tay che mắt, còn vợ y cũng như đau đớn vì một vết thương vô hình.
~~~
Lâm Tuyền cứ nghĩ là cậu đang mơ, nhưng không có giấc mơ nào lại chân thực như thế này. Cậu có thể ngồi bên hiên nhà, nghe giọng nói của ba mẹ và em gái vui vẻ trò chuyện. Bọn họ chưa hề vứt bỏ cậu để chạy trốn, cậu chưa bao giờ bị bỏ rơi cả. Sau đó lại là Vương Thiệu, anh mỉnh cười xoa mặt cậu, lâu lắm rồi anh cũng không trừng phạt cậu nữa. Thân thể đã quen với đòn roi nay lại cảm thấy thiếu một thứ gì đó, cậu còn tự cảm thấy hổ thẹn khi nhớ đến lúc gần gũi anh.
Nhưng nếu là hiện thực thì cũng quá lộn xộn rồi, làm sao gia đình cậu lại có thể để cậu có chủ nhân, mà anh cũng sẽ không bao giờ ôn nhu như thế, còn một người đáng sợ luôn muốn giết cậu chết. Lâm Tuyền chưa từng nghĩ đến việc chết đi, cô độc và lạnh lẽo như thế, cậu rất sợ.
Trong lúc Lâm Tuyền còn mải mê đuổi bắt với suy nghĩ của mình thì Vương Thiệu dẫn hai người kia trở về. Anh thấy cậu đang ngồi bó gối nơi cửa mà nhìn vu vơ cảnh sắc phía bên ngoài, không hề có phản ứng khi cả Hoành Kha lẫn Kha Bối lại gần chào cậu, nhưng lại nhìn anh với ánh mắt đề phòng. Vương Thiệu cay đắng cắn môi quay vào trong pha một bình trà, để mặc bọn họ làm quen với nhau.
Kha Bối có vẻ hứng thú, nhìn vào cặp mắt trong veo của Lâm Tuyền, “Còn nhớ tôi không?” Lâm Tuyền không đáp, cũng không né tránh bàn tay hắn nâng nhẹ cằm cậu lên. Hoành Kha đi sau lại tỏ ra lạ lẫm với kiểu “thú cưng” thế này, cứ tròn mắt nhìn cậu mãi.
Giấu mình sau bộ quần áo ngủ ngộ nghĩnh rộng thùng thình nhưng Lâm Tuyền vẫn hơi để lộ cơ thể bị điều giáo bất thường của cậu, Kha Bối đã quen nên không để tâm, nhưng Hoành Kha thật sự bị cuốn hút. Da dẻ thiếu niên mịn màng, gương mặt thanh tú sáng sủa, mắt lại hơi ngây dại, quả thật có cái gì đó khơi gợi hứng thú muốn đùa bỡn trêu chọc của y. Loại tình thú này khác hẳn với Kha Bối sắc sảo mị hoặc, nhưng không hề kém đi sức hút. Đúng là thú chơi lạ lùng của nhà giàu, y nghĩ, rồi đưa tay ra kéo nhẹ tay Lâm Tuyền lên nắm một cái “Xin chào, tôi là khách của Vương Thiệu”
Khách của chủ nhân, Lâm Tuyền nhận ra được cái tên đó, là khách của chủ nhân, nói như thế là chủ nhân cũng sắp về. Cậu có vẻ chờ đợi, rồi lại tỏ ra có thiện cảm với hai người khách lạ này. Vương Thiêu bưng khay trà ra, nhìn thú cưng của mình giờ tỏ ra vui vẻ với người khác, không khỏi chua xót cười thành tiếng.
Kha Bối sợ y giận, đưa mắt ra hiệu, nhưng Vương Thiệu đón ý đã trả lời rất nhanh “Không sao. Tình trạng này không phải là lạ.” y tự rót cho mình một chung trà “em ấy chỉ bài xích tôi thôi.”