Cảm giác trứng rung như muốn bật cả nội tạng cậu ra, nhưng lúc đầu khi y nhét nó vào, cậu lại chẳng có chút cảm giác đặc biệt gì cả. Quần lót bó chặt làm Lâm Tuyền rất khó chịu, chỉ muốn xé bỏ nó thôi. Hay thật, đến bây giờ thì mình lại thích khoả thân hơn là mặc đồ mất rồi, Lâm Tuyền úp mặt vào tay nghĩ ngợi.
Cao Triết chẳng biết theo dõi cậu từ khi nào, phút chốc đã tiến lại cái góc nhỏ nơi cậu tránh né ánh nhìn tò mò của người khác mà ngồi xuống cạnh bên. “Chào cưng.” Hắn đánh bạo ôm lấy vai cậu rồi cảm nhận từng cơn run rẩy của thiếu niên.
Lâm Tuyền hơi giật mình vì cái tay vô kỉ luật đó, nhưng cậu không hất ra, chỉ lo giấu khuôn mặt của mình đi. Cảm giác sung sướng khi vật đó cạ vào điểm yếu của cậu khiến cho Lâm Tuyền không còn đủ khả năng điều khiển những bộ phận khác trong cơ thể nữa. Vật nhỏ phía trước đã căng cứng ứ đọng, mắt mũi cậu cũng lại nhoè đi rồi, nếu cậu còn lộ vẻ mặt đê mê của mình ra nữa thì khác chi đã lột trần chính con người mình cho toàn thế giới chê trách.
Cao Triết thấy cậu ta lơ mình đi cũng không tức giận, tay lại ôm chặt hơn, “Cưng đang không khoẻ sao?” Hỏi thêm một câu, lại đợi một lúc thật lâu mà vẫn chưa nhận được câu trả lời, Cao Triết hơi nóng nảy mà kéo tay cậu ta ra khỏi mặt. Đến khi thành công ép Lâm Tuyền ngã lăn ra ghế, Cao Triết mới sững người nhìn đôi mắt mông lung đẫm nước của Lâm Tuyền, da mặt ửng hồng, môi bị cậu tự cắn đến sưng đỏ, còn tóc mai bết lại trên làn da mát lạnh….
Hắn không kiềm chế được mình nữa, ngay lập tức cúi xuống cưỡng ép môi miệng cậu mở ra, luồn đầu lưỡi vào khám phá hết thảy bên trong mềm mại đó. Lâm Tuyền đang ở trong trạng thái mông lung của khoái cảm và đau đớn bởi cầm giữ cũng không còn phân biệt được đó là ai. Cậu cũng dần mở hé môi đón nhận sự tấn công dứt khoát của Cao Triết.
Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau một hồi lâu, Cao Triết như muốn thêm nữa, dứt khoát tách ra, lấy lại hơi thở, thì thầm bên tai Lâm Tuyền “Công ty của y không cho phép điều giáo viên tham gia vào cuộc đấu giá sủng vật đâu. Tôi sẽ có được em nhanh thôi…” Nói chưa dứt đã lại cúi xuống gặm cắn bờ ngực sưng đỏ kì lạ đó, trong đầu hắn chỉ nghĩ làm sao vân vê trực tiếp trên da thịt cậu chứ không phải gián tiếp qua lớp áo chết tiệt này. Sủng vật đúng là sủng vật, cho dù là con trai thì vẫn quyến rũ hơn đàn bà con gái rất nhiều.
~~~
Kha Bối cùng Vương Thiệu quay vào ngay khi Cao Triết đang nếm mật ngọt từ thiếu niên kia, hắn cười cười: “Xem ra “thú cưng lần này của cậu sẽ bán nhanh thôi nhỉ.”
Vương Thiệu lại như bị sét đánh ngay giữa sảnh tiệc tràn ngập hơi hướng xa hoa này, y cau mày lừ mắt với Kha Bối một cái, tay đấm đã nắm chặt đến mức nổi gân. Y nhắm mắt, hít thở sâu vài lần, mạch thái dương vẫn đập liên hồi, cơn tức như lò xo, càng nhấn xuống lại càng bật mạnh lên.
Đến khi y lại mở mắt ra để xử lý thì Kha Bối đã chạy đến đó trước, mạnh tay tách Cao Triết ra khỏi Lâm Tuyền rồi cứ tự nhiên mà làm quen với hắn “Cậu là Cao Triết? Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Qua đây với tôi, chúng ta cùng bàn luận…”
Tim Cao Triết vẫn còn đang đập một cách hăng hái, bị Kha Bối kéo ra hắn đã chẳng vui vẻ gì, lại nhìn đến vẻ mặt như sắp giết người của Vương Thiệu từ đằng xa, hắn lại thêm vài phần hậm hực.
Cơn bực bội nho nhỏ của Cao Triết chẳng là gì so với Vương Thiệu khi y tiến lại gần “thú cưng” của mình. Cậu ta hoàn toàn mềm nhũn trên ghế, miệng vẫn hơi mở ra một cách mê muội, không hề nhận ra y đã đứng cạnh bên. Y nghiến răng, kéo Lâm Tuyền đứng dậy rồi cứ thế lôi xồng xộc cậu ra xe, mặc kệ cậu quýnh quáng theo cho kịp bước chân y đến mức đôi khi muốn ngã gục xuống sàn nhà. “Chủ nhân… chủ nhân …”
Giọng nói của cậu ta vẫn còn như đang hứng tình nữa, Vương Thiệu càng nghe lại càng khó chịu hơn, y ném mạnh cậu vào bên trong xe rồi tự mình ngồi vào kế bên. “Hay thật, tôi chỉ vừa rời mắt, em đã đi quyến rũ người khác, hả? Em nôn nóng đến mức ấy, hả” Tay y mở khoá quần Lâm Tuyền ra, luồn vào trong quần lót rồi sờ thấy thứ dịch thể nhớp nháp dơ bẩn của cậu.
Cũng vẫn cái tay ấy, y tát mạnh lên mặt cậu, lưu lại thành vệt nhớp nhúa “Khốn nạn. Chỉ mới hôn thôi mà đã sướng như thế hả?” Lâm Tuyền lãnh cú tát như trời giáng đó, mặt lệch sang một bên, tâm trí choáng váng đến mức trống rỗng của cậu chỉ còn có thể nghĩ duy nhất một điều, phải làm sao cho anh ta hiểu đó chỉ là do trứng rung, cái thứ đồ chơi chó chết của anh ta.
Vương Thiệu thấy cậu không thanh minh, lại càng cáu tiết, y lần mò trong túi quần cái điều khiển trứng rung, gạt lên nút phóng điện. Ngay lập tức Lâm Tuyền hét lớn một tiếng, cả người co rút trên ghế xe.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Trứng rung là loại mới nhất, rung hay phóng điện đều có quy tắc, cách một quãng thời gian mới hoạt động một lần, hoàn toàn không thể gây chết người. Nhưng nếu sủng vật có ý muốn lén lút rút ra mà không cầm điều khiển, trứng rung sẽ làm cho sủng vật bị giật đến mức ngất xỉu mới thôi.
Lâm Tuyền bỗng chốc bị đau nhói, tim như ngừng đập, cả người cậu giật mạnh, đặc biệt chỗ tràng vách bao bọc lấy trứng rung còn như bị dùng kéo cắt nát ra. Ngừng một lát, vừa lấy lại sức lực để gọi hai tiếng chủ nhân, trứng rung đã phóng điện lần thứ hai. Lúc này Lâm Tuyền thậm chí đã để són một ít nước tiểu ra ghế xe, hoàn toàn bất lực như người chết, tay còn với qua cào mạnh vào người Vương Thiệu “Xin anh… không phải …. Là do… Á~~.” Lần giật điện thứ ba này làm cho Lâm Tuyền lăn ra bất tỉnh luôn trên xe.
~~~
Khi Lâm Tuyền tỉnh lại, cậu đã thấy mình bị treo lơ lửng trên trần nhà, chân chỉ vừa đủ chạm đất. Vương Thiệu ngồi ở một chỗ khuất đằng xa, hai tay ôm lấy đầu, có cảm giác như chính y mới là người phải chịu đựng cơn đau vô hình nhất. Cậu bèn mở miệng gọi: “Chủ nhân …. Chủ nhân..”
Vương Thiệu nửa như nghe thấy cậu, nửa như không, y có chút giật mình, nhưng vẫn ngồi yên một chỗ. Lâm Tuyền cảm thấy sức nặng của cơ thể mình bắt đầu muốn nghiến đứt hai cổ tay, cậu bèn đánh bạo giải thích: “Chủ nhân… không phải như anh nghĩ đâu… Là do cậu ta ép buộc tôi … còn do trứng rung nữa…” Cậu còn định nói thêm thì Vương Thiệu đã đá mạnh là đổ cái bàn ngay cạnh y, quát lớn “Câm ngay.”
Y lại gần cậu, rút roi ra rồi bắt đầu quất thật lực “Ép buộc hả? Tôi đến bên cạnh mà cậu còn chưa biết hắn đã rời đi mà, ép buộc cái chó gì? Đồ lăng loàn, xuất thân thanh cao thì sao chứ, khốn nạn. Còn đổ lỗi cho người khác? Khốn nạn.” Cứ xen kẽ với từng tiếng chửi rủa là từng nhát roi như mưa rơi xuống người Lâm Tuyền. Cậu khóc hét lên, co người né tránh nhưng không thể, vùng vẫn kháng cự…
Vương Thiệu càng đánh càng hăng, y biết mà, làm chó gì có loại người chung thuỷ, rốt cuộc vẫn chỉ là thế mà thôi, y biết mà, *** dật là bản tính thối tha nhất mà không ai từ bỏ được. Y phải đánh, đánh cho chừa hẳn thì thôi…
Qua một lúc lâu sau, khi Vương Thiệu kiệt sức gục xuống sàn nhà, thì Lâm Tuyền đã lại ngất đi một lần nữa. Lúc này y mới bắt đầu thanh tỉnh, cậu ta vốn chỉ là “thú cưng” mà y tình cờ được giao cho để điều giáo, cậu ta là con trai, y còn không biết tên thật của cậu ta, y lấy gì bắt cậu ta chung thuỷ với mình? Đã vậy, người khởi động trứng rung là y, người khiến cho cơ thể cậu ấy trở nên hấp dẫn cũng là y, người bỏ mặc cậu tại một nơi đầy lang sói mà không thể tự vệ được chắc chắn là y. Vậy y làm sao trách cậu *** dật được?
Một điều giáo viên mà lại đi mất bình tĩnh đến mức muốn giết người, y không còn tư cách nữa, nếu tiếp tục hẳn là y sẽ giết không biết bao nhiêu người… Một tên gay như y làm cách nào an ủi mẹ y khi bà vẫn mong mỏi có cháu ẵm bồng? Y căm thù người cha nát rượu cứ luôn sỉ nhục người mẹ hiền lành của y bằng những từ ti tiện đến thế, vậy thì lúc nãy y đã làm gì? Y mới thật là tiện nhân, thật là đê hèn.