Trịnh Tương và Từ Miểu đều rơi vào trầm tư khi nhìn thấy thiếu gia trực hệ duy nhất của Tề gia, một gia tộc giàu có bậc nhất, ở trước mặt.
Đây không phải chính là Tề công tử ngày hôm đó đã đưa họ đến thanh lâu, sau đó khiến họ bất giác hôn mê cả đêm, hại họ hãi hùng khiếp vía rất lâu sao?!
Bây giờ Trịnh Tương và Từ Miểu nhớ lại vẫn còn hối hận.
Hôm nay là tiệc sinh thần của Chiêu Linh quận chúa, được tổ chức ở phủ Trưởng công chúa. Ý của Trịnh phu nhân là để Trịnh Tương và Tề thiếu gia Tề Nguyên Dịch nhân buổi tiệc này làm quen với nhau.
Họ chọn một nơi khá yên tĩnh, nơi này ít người tới lui hơn những nơi khác, cũng dễ trò chuyện hơn.
Ở triều Ân, nam nữ có hôn ước có thể cùng nhau tham gia yến tiệc giống như nam nữ đã kết hôn.
Trịnh phu nhân đã chứng minh hôn ước giữa Trịnh tương và Tề Nguyên Dịch, phủ Trưởng công chúa cũng nể mặt Trịnh phu nhân, đưa thiệp mời cho Tề Nguyên Dịch.
Bằng cách đó, Trịnh Tương và Tề Nguyên Dịch có thể cùng nhau tham gia yến tiệc, vả lại sẽ không bị người khác chỉ trích.
Nhưng như thế thì hôn ước giữa Trịnh Tương và Tề Nguyên Dịch sẽ không thể huỷ bỏ.
Một khi huỷ bỏ, thanh danh của Trịnh Tương sẽ bị huỷ hoại và Tề Nguyên Dịch cũng sẽ mang tiếng bạc tình bội nghĩa.
Ngay khi vừa nhìn thấy Tề Nguyên Dịch, Trịnh Tương đã biết mình tiêu rồi.
Lần đó hắn ta vào thanh lâu như thể đó là nhà của mình, đây chắc chắn không phải người tốt.
Nhưng huỷ bỏ hôn ước là chuyện sẽ không bao giờ xảy ra.
Khác với suy nghĩ xoay vần của Trịnh Tương, Tề Nguyên Dịch không hề nhận ra đôi chủ tớ trước mặt chính là hai “huynh đệ” hôm đó bị hắn lừa bất tỉnh cả một đêm nên hiển nhiên cũng không có phản ứng gì lớn.
“Trịnh cô nương, ta thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, nàng thấy trong người không khoẻ hả, hay để tại hạ dìu nàng về phòng nghỉ ngơi nhé?” Trên mặt Tề Nguyên Dịch hiện vẻ lo lắng.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Có thể do chuyện lần trước để lại ấn tượng quá sâu cho Từ Miểu, nên Từ Miểu luôn cảm thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của Tề Nguyên Dịch chỉ là giả vờ.
Trịnh Tương lắc đầu nói với Tề Nguyên Dịch: “Ta không sao.”
Từ Miểu thấy tình trạng của Trịnh Tương không tốt, bèn đi lên dìu Trịnh Tương.
Nàng đang định mở lời.
“Trịnh Tương, dạ tiệc sắp bắt đầu rồi, mẹ bảo ta đến đây gọi ngươi.” Là Trịnh Nguyệt Nhi.
Nét mặt Trịnh Nguyệt Nhi đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, rõ ràng là nàng ta không muốn đến đây gọi Trịnh Tương, nhưng không dám làm trái lệnh Trịnh phu nhân.
Trịnh Nguyệt Nhi chẳng buồn nhìn Tề Nguyên Dịch, bởi lẽ nàng ta vô cùng khinh thường loại thương nhân như Tề gia, giàu có bậc nhất thì sao, chẳng phải vẫn là thương nhân à.
Dưới cái nhìn của nàng ta, với thân phận này, nàng ta thừa tư cách vào cung tuyển tú trở thành quý phi giống như dì của mình.
Nàng ta có thể sẽ là quý phi thậm chí là hoàng hậu tương lai, gia tộc như Tề gia còn chẳng đáng xách giày cho nàng ta nữa.
Tề Nguyên Dịch nhìn ra sự coi thường trong mắt Trịnh Nguyệt Nhi, nhưng hắn ta không có bất kỳ phản ứng gì, người khác hoàn toàn không thể nhìn thấu được suy nghĩ của Tề Nguyên Dịch.
“Nếu phu nhân đã gọi Trịnh tiểu thư đến đó, vậy tại hạ không tiếp tục làm phiền nữa.”
Trịnh Tương hơi cúi người hành lễ coi như đáp lại.
Trịnh Tương chỉ hoạt bát khi ở một mình với Từ Miểu, nhưng khi có mặt người khác, nàng ấy có thể im thin thít suốt cả một ngày.
Trịnh Nguyệt Nhi càng mất kiên nhẫn hơn, thúc giục: “Đi nhanh đi, còn đợi ta qua dìu ngươi hả? Thật sự không thể hiểu tại sao mẹ có thể chọn loại gia đình này cho ngươi, đúng là đánh mất cấp bậc của Trịnh phủ.”
Trịnh Tương nghe vậy nhưng không có phản ứng gì nhiều, chỉ hơi cúi đầu, bước chân lâng lâng và bàn tay nắm chặt váy đã chứng tỏ trong lòng nàng ấy không hề bình tĩnh.
Nếu có thể, nàng ấy cũng không muốn lấy loại người này, không phải nàng coi thường thương nhân mà nàng hoàn toàn không thích, thậm chí chán ghét loại công tử phù hoa giả phong lưu mượn như Tề Nguyên Dịch.
Trong mắt Trịnh Tương, Tề Nguyên Dịch chính là loại người dốt nát trầm mê nữ sắc.
Cứ đi như thế chẳng mấy chốc đã vào điện, cứ mười bước lại có một bục cao hoặc giá nến ở bên hông điện, nhưng những thứ đặt trên giá không phải là nến mà là dạ minh châu có kích thước bằng nắm tay. Từ Miểu liếc thấy trong điện này có không dưới một trăm viên dạ minh châu, có thể thấy rõ trưởng công chúa được sủng ái đến nhường nào.