Thời Dư lập tức điều khiển cơ giáp lùi về phía sau, sau đó nhanh chóng làm quen với các tính năng của cơ giáp quân sự.
Dù sao các cơ giáp vẫn có điểm giống nhau, thao tác cơ bản của Thời Dư cũng không có vấn đề, nhưng lại phát hiện vũ khí của cơ giáp quân sự rất ít.
Đừng nói là phù du khí, ngay cả kiếm ánh sáng cũng không có, từ trên xuống dưới ngoại trừ có một thanh đại đao ở sau lưng, thì chỉ có ít đạn pháo. Cũng vì vậy nên cơ giáp khá thon gọn, cân nặng cũng nhẹ, rõ ràng là cơ giáp cận chiến.
Sau khi Thời Dư biết rõ vũ khí trên cơ giáp thì cơ giáp cũng mô phỏng xong, hoàn cảnh xung quanh đều hiển thị trên màn hình ảo.
Cô liếc mắt lên liền nhìn thấy thao tác nhuần nhuyễn của hai cơ giáp phía trước.
Trong đó có một cơ giáp không biết nhặt được khẩu súng bắn tỉa từ đâu, thậm chí nó còn không cần nhắm bắn, viên đạn từ họng súng bay về phía con bọ ngựa đang chiến đấu với cơ giáp màu xanh trắng phía trước,cơ giáp đó vừa hỗ trợ vừa phối hợp tác chiến một cách điêu luyện với cơ giáp bên cạnh.
Cơ giáp còn lại cũng không biết đã khiêng ra một khẩu đại bác từ lúc nào, nó tìm một vị trí tương đối an toàn, dùng khẩu đại bác từ xa để ‘đập chuột chũi’, chỉ cần con quái vật nào dám có hành động khác thường liền bị bắn một phát vào miệng.
Bùm, một tiếng nổ vang lên, con quái vật giờ đã trở thành một đống bùn nhão.
Hai cơ giáp này lợi hại vậy sao?
Thời Dư giơ tay lau mồ hôi trên trán, nhướng mày nhìn động tác quen thuộc của hai cơ giáp phía trước.
Cơ giáp màu xanh trắng vừa giúp cô thoát khỏi con bọ ngựa đang cầm một thanh đao lớn chiến đấu với nó, mặc dù con bọ ngựa to lớn sử dụng đến hai thanh song đao nhưng cũng không chiếm được ưu thế gì.
Thời Dư cười thầm trong lòng, hóa ra cô không phải là người kém nhất, sau đó cô không nhịn được cười to để lộ ra hàm răng trắng sáng, tiếp theo cô lập tức điều khiển cơ giáp lấy đại đao xuống rồi xông vào chiến đấu.
Ở thời điểm này, sự chênh lệch về tính năng giữa các cơ giáp mới hiện lên rõ ràng.
Lúc trước lớp giáp bên ngoài của Chiến Thần cho dù bị quái vật xiết chặt nhưng vẫn không có tổn hại gì quá lớn, còn cơ giáp quân sự chỉ bị con quái vật đập mấy lần mà bề mặt cơ giáp bên ngoài đã lõm vào, trên màn hình điều khiển đã bắt đầu xuất hiện một số lỗi.
Bây giờ Thời Dư đã hiểu tại sao cô không thể điều khiển cơ giáp vượt quá cấp bậc của mình, do não bộ của cô được kết nối trực tiếp với lõi điều khiển của cơ giáp nên chỉ cần cơ giáp chịu tổn thương, tinh thần của cô cũng sẽ giảm xuồng, thậm chí thể lực cũng chầm chậm yếu đi.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Cơ giáp Chiến Thần của cô hiện tại không có ở đây để đỡ các đòn tấn công của quái vật, nên Thời Dư chỉ có thể học cách tránh đòn, cô tập trung tinh thần điều khiển cơ giáp né tránh các đòn tấn công, hoàn toàn không để ý rằng những tính năng của cơ giáp cấp A đã được cô phát huy đến mức cao nhất.
Từ xa, Tô Kiếm Hành sững sờ nhìn cơ giáp của Thời Dư giống như một thần chết đang vung lưỡi hái tử thần của mình để lấy đi sinh mạng của từng con quái vật.
Làm sao cô có thể điều khiển nó một cách linh hoạt như vậy?
Đã hơn mười phút trôi qua, cô chiến đấu giống như không biết mệt mỏi là gì, chẳng những không có dấu hiệu mệt mỏi nào, mà còn ngày càng hăng hơn khiến cho dấu vết tổn hại của cơ giáp càng nhiều thêm.
Tô Kiếm Hành cảm thấy mình rất may mắn khi được điều khiển một chiếc cơ giáp có đầy đủ dụng cụ và thiết bị. Từ lúc bắt đầu chiến đấu, anh cho cơ giáp ghi lại những tình huống xung quanh và truyền vào não, đây cũng là một thói quen anh hình thành từ trong các trận chiến.
Thời Dư càng đánh càng hăng, cô chém một con quái vật thành hai nửa, chất lỏng màu xanh lục từ con quái vật bắn tung tóe khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Khi chiến đấu, sự mệt mỏi của Thời Dư chậm rãi tan biến, bây giờ cô cảm giác mình không phải đang chiến đấu, mà là đang thưởng thức chiếc bánh ngọt thơm ngon.
Mọi người trên chiến trường đều đang chiến đấu nên không hề phát hiện ra trạm vũ trụ vừa phóng một quả tên lửa kì lạ vào bầu khí quyển.
Sau khi đi vào bầu khí quyển, nó dùng tốc độ khủng khiếp va chạm với tuyến phòng thủ trên không, làm từng lớp phòng thủ vỡ vụn mà rơi xuống.
Tên lửa cứ tiếp tục rơi với tốc độ nhanh chóng, cho đến khi cách mặt đất khoảng mười lăm ki-lô-mét thì nó bất ngờ phát nổ giữa không trung.
Cùng lúc đó, mạng lưới tình báo của tất cả các nơi trú ẩn nằm trong phạm vi phát nổ của tên lửa đều có tín hiệu trở lại.
Trong trạm không gian, các tín hiệu cầu cứu không ngừng được gửi đến, Phong Trác ngạc nhiên ngước nhìn radar và ra lệnh: “Phóng tất cả các tín hiệu và tên lửa còn lại ngay lập tức!”